Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 91: Trao đổi thân phận




Nhóc con xinh đẹp đáng yêu đứng trước cái bàn chất đầy chai lọ.
“Màu cam pha màu vàng sẽ thành màu đỏ, sau đó là màu trắng, sau đó thêm chút màu này vào sẽ là màu đen…..” Nhóc con lẩm bẩm một mình, rất nhanh đã điều phối được một lọ dược tề điều sắc.
“Cái kia…. Phượng Quân tộc chủ, dược tề điều sắc còn có thể phối như vậy sao?” Mộc Thương Lãng trợn to đôi mắt xanh nhìn Đoan Mộc Ngưng pha màu, sau đó nhỏ giọng hỏi nam nhân một thân hỏa diễm.
Sở dĩ phải hỏi cái người nam nhân đạm mạc này là vì cũng chỉ có duy nhất hắn hiểu được cuộc sống bình thường của Đoan Mộc Ngưng a.
“Bổn tọa không rõ, hình như nhóc con đã hỏi dược sư rồi.” Kéo kéo lại áo choàng trên người, Phong Vô Uyên vẫn dùng tông giọng lạnh nhạt thường ngày, nhưng lúc nhìn sang đứa bé đang phối màu kia, ánh mắt lại là vô tận ôn nhu.
“Được rồi được rồi, cái này cho Thương Lãng, cái này cho Vô Uyên, này cho Lan Linh, này cho Lam Phong, sau đó là cho Thiên Nhai ca ca [ là mật thám đến cùng Mộc Thương Lãng], còn cái này cho hồ ly ca ca và Tiểu Niệm Niệm.” Đoan Mộc Ngưng đem dược tề đã điều phối xong phân chia cho mọi người.
Mộ Niệm Hựu đưa lọ dược tề điều sắc có màu tóc giống Lam Phong lên mũi ngửi ngửi.
“Mùi này thơm nha, mùi hoa lan.” Y thích mùi này.
“Lúc trước Vô Uyên cho ta uống dược tề điều sắc mùi thối lắm nha, cho nên ta cho thêm chút mùi hương cải tiến lại dược tề.” Đoan Mộc Ngưng nhếch miệng cười vui vẻ, nói: “Mọi người cùng nhau uống nào, cụng ly.”
Vui vẻ cùng Mộ Niệm Hựu cụng ly, sau đó cùng những người khác uống dược.
Vừa uống xong, màu tóc mọi người bắt đầu thay đổi.
Màu tóc và mắt của bọn Phong Vô Uyên hiện tại đã giống y như đúc bốn người của Tuyệt, mà màu tóc của bốn người Mộc Thương Lãng lại biến giống màu tóc của mấy người Phong Vô Uyên lúc nãy.
“Không thể tưởng tượng được, đổi màu tóc, đổi màu mắt mà ta vẫn còn đáng yêu đến vậy a.” Đoan Mộc Ngưng vừa lòng nhìn bộ dáng của mình qua tấm thủy tinh được mài thành cái gương không biết lấy từ đâu ra.
“Nhóc con, ngươi tự kỷ quá rồi.” Phong Vô Uyên ngồi bên cạnh Đoan Mộc Ngưng, màu tóc đã biến thành màu xanh lam.
Đoan Mộc Ngưng ngẩng đầu, nhìn nam không còn mắt đỏ tóc đỏ nữa, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra tươi cười óng ánh.
“Vô Uyên tóc xanh nhìn cũng đẹp lắm mà.” Nói xong liền phác qua, cái miệng nhỏ nhắn hôn cái chóc lên môi nam nhân.
“Thật không?” Đưa tay sờ sờ mái tóc xanh nhạt của đứa bé.
Màu tóc thay đổi, nhưng vẫn mềm mại như trước.
“Lãng Lãng, còn có Thiên Nhai, các người cùng Vô Uyên và hồ ly ca ca đổi quần áo đi.” Nói xong liền lôi Mộc Thương Lãng và Phong Vô Uyên nhét vào lùm cây, buộc hai người đổi quần áo.
Không lâu sau, bốn người đã đổi toàn bộ quần áo trên người.
“Trừng, Thiên Nhai đại ca, các ngươi đội mũ vào.” Mộ Niệm Hựu đem hai cái mũ đến trước mặt cả hai.
Huyễn Nguyệt Trừng và Thiên Nhai đều là kẻ thông minh, thấy hành động của Mộ Niệm Hựu liền hiểu được ý tứ của y, chính là muốn bọn họ đội mũ che lỗ tai lại.
Hai người cầm lấy mũ làm từ sợi bông đội lên đầu.
“Lãng Lãng, các ngươi phải cẩn thận.” Nhìn người một thân hồng y giống như đúc Phong Vô Uyên lúc trước, Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng nói.
Trao đổi thân phận chẳng khác nào đẩy bọn họ vào miệng cọp.
“Các chủ xin cứ yên tâm.” Mộc Thương Lãng ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn Đoan Mộc Ngưng.
“Các người chỉ cần xuất hiện một chút là được, trăm ngàn lần đừng dây dưa với bọn họ.” Đưa tay sờ sờ tóc Mộc Thương Lãng, để cho đám người Mộc Thương Lãng lâm vào cảnh nguy hiểm, Đoan Mộc Ngưng như thế nào cũng cảm thấy có chút khổ sở.
“Vâng, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không để cho bản thân chịu nguy hiểm.” Nắm lấy tay Đoan Mộc Ngưng, hôn lên lưng bàn tay y.
“Ân.”
……
“Thuộc hạ cáo lui trước, hai vị tộc chủ, Các chủ và Mộ công tử xin cẩn thận, thượng lộ bình an.”
Mấy người quỳ xuống đất dập đầu, bóng dáng lập tức hóa thành đạo tật ảnh tiêu tán đi.
Nhìn theo phương hướng tật ảnh vừa biến mất, áy náy trong lòng Đoan Mộc Ngưng vẫn chưa tán đi.
“Ngưng Nhi.” Cúi đầu, Phong Vô Uyên vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của đứa bé, khẽ gọi một tiếng, cúi người ôm lấy.
“Cái gì?” Đối mặt với đôi mắt xanh lam của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng khẽ chớp chớp mắt.
Cúi người ôm lấy đứa nhỏ, Phong Vô Uyên khẽ lắc lắc đầu.
“Không có gì.”
Nhóc con không hiểu tình yêu là gì, nhưng cảm giác mẫn cảm trời sinh lại cho y biết Mộc Thương Lãng đối với y là có tình, bởi vậy lần này để cho Mộc Thương Lãng mạo hiểm hành động, khiến cho nhóc con cảm thấy áy náy.
Nhìn vẻ mặt có chút đăm chiêu của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt, đưa tay ôm vai hắn.
“Chúng ta xuất phát đến Kính Việt Thành đi.”
“Ân.”
Bước nhanh theo sau Mộc Thương Lãng, Thiên Nhai nhìn người đằng trước đỏ như hỏa diễm, suy tư một lát, mới chậm rãi lên tiếng hỏi nghi vấn trong lòng.
“Lãng, ngươi có tình ý với Các chủ?”
Câu hỏi này vừa vang lên, Mộc Thương Lãng bước nhanh ổn định ở phía trước đột nhiên dừng bước, cả người khuỵu xuống.
“Lãng!”
“Đại nhân!!”
Ba người đi đằng sau Mộc Thương Lãng bị một màn này làm cho sợ hãi, lập tức đi tới bên cạnh Mộc Thương Lãng.
“Ta không sao.” Mộc Thương Lãng ngồi trên mặt đất khẽ cười, sau đó cụp mắt xuống.
“Thực xin lỗi, ta……” Thiên Nhai nhìn Mộc Thương Lãng, khẽ nói.
Tuy hắn và Mộc Thương Lãng là bằng hữu, nhưng ở trong “Tuyệt”, Mộc Thương Lãng là đệ nhất mật thám, cũng là chủ tử của hắn.
“Không sao.” Ngẩng đầu khẽ cười với Thiên Nhai, yêu cầu hắn đừng đem chuyện này đặt trong lòng: “Ừ, ta xác định thích Các chủ, bất quá….. Đừng lo, y là Các chủ của chúng ta, ngươi cũng biết mà.”
“Ân.” Thiên Nhai nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ bả vai Mộc Thương Lãng.
“Ta không sao.” Mộc Thương Lãng kéo Thiên Nhai đứng dậy, vỗ vỗ sạch bụi trên người: “Cứ như vậy đi, ngươi cũng biết Các chủ tuy thông minh, nhưng cũng rất đơn thuần, đối với chuyện tình cảm, y là loại người tỉnh tỉnh mê mê, luôn ỷ lại bên người Phong Vô Uyên, trong lòng của y đã sớm nhận định hắn, vì vậy cho tới khi nào Các chủ còn ở cùng Phong Vô Uyên, người thứ ba căn bản không thể nào chen chân vào.”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Nhìn thấy Mộc Thương Lãng không chấp nhất, Thiên Nhai cũng thả lỏng tâm tình: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ Các chủ giao nào.”
“Ân.”
……
Bên trong Phong Duyên Thành,
Một bóng dáng hỏa diễm ôm một đứa nhỏ áo trắng tóc đen tự do tự tại tiêu sái đi trong thành, phía sau hắn lại là một người mặc áo trắng tóc trắng, đội mũ, nắm tay một người cũng có mái tóc đen nhánh.
Sự xuất hiện âm thầm của bọn họ khiên cho Phong Duyên Thành bị một trận xôn xao.
“Báo cáo, phát hiện tung tích Phong Vô Uyên tộc trưởng Phượng tộc còn có Hồ đế Huyễn Nguyệt Trừng và hai đứa nhỏ tóc đen.” Trong một gian phòng khách điếm tại Phong Duyên Thành xuất hiện bóng dáng nam tử một thân hắc ý.
Ngồi bên trong phòng là một nam tử mặc trường bào màu lam nhạt, tóc màu lam nhạt, bộ dáng nho nhã, đôi mắt nhỏ dài khẽ chớp, nam tử bưng ly trà trong tay, nghe thủ hạ báo cáo xong cũng không có bao nhiêu phản ứng, động tác tao nhã tiếp tục thưởng thức trà nóng.
“Lôi đại nhân…..” Đối với bộ dáng thảnh thơi không vội vã của nam tử, hắn không khỏi bất mãn nhíu mày.
“Ha ha, Tiểu Ẩn, đừng vội, bọn họ biến mất vài ngày, lại đột ngột xuất hiện ở Phong Duyên Thành, ngươi không thấy rất là kỳ quái sao?” Đôi môi giảo hoạt gợi lên chút tia cười nhạt.
“A.” Tiểu Ẩn đơn thuần, hiển nhiên không kịp hiểu ý tứ trong lời nói của nam tử.
“Giám thị kỹ trước đi, truyền lệnh xuống, trước đừng báo cáo hành tung của bọn họ cho Hổ vương biết.” Lại tiếp tục động tác uống trà tao nhã.
“Vì sao không báo cáo?” Hổ vương rõ ràng đã ra lệnh có tin lập tức báo.
“Ta muốn đi chứng thực một chút.” Phất phất tay: “Ngươi bảo thủ hạ, giám thị kỹ, nhưng đừng để lộ, bằng không….”
Khóe miệng khẽ câu lên, tạo ra một đường cong cực kỳ thỏa đáng.
Tuy nhiên, Tiểu Ẩn đang quỳ gối trong phòng lại nhất thời cảm thấy một cỗ hàn khí ập tới, thân hình thon dài khẽ run rẩy.
“Vâng…. Tiểu Ẩn tuân lệnh.” Lôi đại nhân thật là khủng khiếp, so với Hổ vương, hắn càng sợ hơn.
Hoang mang rối loạn, Tiểu Ẩn biến mất.
Bên trong phòng lại một lần nữa im lặng, nam tử thưởng thức trà nóng, hạ mắt nhìn ly trà, đôi lam mâu dài nhỏ lại lộ ra đường cong xinh đẹp.
“Phong Vô Uyên Phượng tộc sao…. Ta muốn nhìn xem vì sao Hổ vương lại mê luyến ngươi như thế, ngươi đừng làm cho ta thất vọng nga.” Nói xong, ngửa đầu đem ly trà uống cạn, nhưng vẫn là một bộ tao nhã xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.