Băng Hỏa Ma Trù

Chương 447: Các Chủ thần tự hỏi




Bình Triều mỉm cười bảo:
- Vậy cảm ơn ngươi. Từ nhỏ tới giờ ta mới thấy đây là lần đầu nàng chăm chú như vậy. Nàng hình như đang biến đám di dân này thành con dân thật sự. Vì U U, cũng là vì kẻ đáng thương ta đây, ta thực sự cảm tạ ngươi.
Mặc dù thời gian tiếp xúc với Niệm Băng không dài nhưng Bình Triều cũng có thể hiểu một phần con người này, địa vị của hắn tại Ngưỡng Quang đại lục tuyệt đối không đơn giản, ngay cả giai cấp thượng tầng của Tứ đại đế quốc gặp hắn cũng rất tôn kính. Lần chiến đấu hôm nay Niệm Băng cũng đã biểu hiện thực lực kinh nhân khiến cho hắn khâm phục thật sự từ trong lòng. Dù sao hắn cũng không phải chỉ giết một người mà là cùng một lúc giết ba gã thần cấp cao thủ. nếu không có hắn, khẳng định Chủ thần và hai thần cấp cao thủ của đối phương hoàn toàn tung hoành thoải mái mà không gặp phải sự ngăn trở nào. Trong Liên quân của Ngưỡng Quang đại lục Niệm Băng hoàn toàn có thể xưng là đệ nhất cao thủ.
Tạm biệt Bình Triều và U U, Niệm Băng quay trở lại trướng bồng của mình. Hai nàng Phượng Nữ và Lam Thần được Niệm Băng dùng thần niệm ra lệnh cho thất vị đao hồn bảo vệ nên các nàng cũng vượt qua trận chiến mà không bị thương tổn gì. Bây giờ hai người đang hợp tác với Long Linh, cùng hai tỷ muội Băng Linh, Băng Khiết hiệp trợ ma pháp sư Băng Thần Tháp kiểm tra và bố trí các trận pháp công kích - phòng ngự. Dù sao bây giờ bọn họ cũng đã có thể thi triển Liên hợp đại hình ma pháp, đây cũng là điều đặc biệt của ma pháp sư. Cho dù là Lạc Nhu hay là lãnh đạo của tứ đại đế quốc cũng đều rất trọng thị Ma pháp sư.
Trở lại trướng bồng Niệm Băng không thể chống chọi lại sự mệt mỏi, ngồi hẳn xuống đất. Trận chiến hôm nay khiến hắn tiêu hao cực lớn, tinh thần lực cũng bị chấn động rất mạnh, hơn nữa lại phải liên tục thi triển lĩnh vực, cho nên tổng kết hao tổn đối với hắn là không thể tính nổi. Chẳng những ma pháp lực gần như cạn kiệt mà cả tinh thần lực mạnh mẽ cuồn cuộn của hắn cũng chỉ còn chừng hai, ba phần mà thôi. Nếu không phải vì một chút ý chí cường hãn thì chỉ sợ hắn đã không trụ được đến lúc này.
Hôm nay đánh một trận long trời lở đất, vô hình hắn đã trở thành lãnh tụ tinh thần cho liên quân của Ngưỡng Quang đại lục. Lúc trước cho dù là với đại bá của hắn và Lạc Nhu hắn cũng không biểu hiện chút thực lực nào. Nếu không có hắn hôm nay, niềm tin của họ đã bị một trận đả kích nghiêm trọng. Lúc này hắn rất muốn xem xét cho U U nhưng thời gian không cho phép, chỉ đành thu liễm tinh thần vận công khôi phục tinh thần lực và ma pháp lực.
Thân thể Niệm Băng vốn là Thiên tiên chi khí, bản thể có khả năng khôi phục một cách tự nhiên. Nhưng mà nếu dùng cách đó tốc độ cực kì chậm, chỉ có minh tưởng mới giúp hắn nhanh chóng khôi phục thực lực. Tại thời khắc đặc biệt như lúc này, không có thực lực thì chẳng thể làm được việc gì cả, Nhất là sau khi nghe được lời trăn trối của Long Thần, Niệm Băng càng ý thức rõ ràng rằng thực lực của mình vẫn còn chưa đủ.
Đám Thần Nhân rút lui cũng rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn mất bóng dáng trên Ngưỡng Quang đại lục. Thực ra nếu quan sát kĩ thì có thể thấy họ rút đi cũng không xa, đóng quân ngay ở chân núi Thổ Sơn cách liên quân khoảng hơn năm mươi dặm. Sở dĩ bọn chúng chọn nơi này đóng quân là vì địa thế dễ thủ khó công, hơn nữa nếu đứng từ trên đỉnh núi hoàn toàn có thể quan sát được biến động trong Liên quân. Đối với đám Thần Nhân mà nói, tạo ra mấy cái động để trú ngụ là việc quá dễ dàng không cần phải nhắc đến.
Từ lúc bắt đầu trận đại chiến đến giờ cũng đã hơn một ngày trôi qua, đám Thần Nhân vẫn yên lặng nằm im trong núi. Trận chiến ngày hôm qua để lại cho bọn chúng ấn tượng quá sâu sắc, vì vậy bọn chúng cũng cẩn thận hơn rất nhiều, phái ra một vài thần nhân bán thần cấp không ngừng tuần tra dò thám xung quanh.
Hơn một ngàn năm trước Thần chi đại lục và Di Thất đại lục trải qua một trận chiến thảm khốc, cũng vì trận chiến ấy mà số lượng thần nhân giảm sút thảm trọng. Trải qua hơn ngàn năm âm thầm bồi dưỡng mà vẫn chỉ phát triển được trên dưới một vạn thần nhân. Nhưng cũng trong trận chiến ấy, thực lực của Chiến sĩ môn - lực lượng chính của Di Thất đại lục cũng bị tổn thất vô cùng lớn. Chỉ là trong một ngày hôm qua, hơn một vạn thần nhân đã bị tổn thất hơn một nửa, đả kích lớn như vậy đám Thần Nhân chưa từng gặp phải bao giờ.
Sự tình bộc phát khiến cả Chủ thần của đám Thần Nhân cũng khó có thể chịu nổi. Ngay cả những đệ tử bình thường cũng hoảng sợ nhận ra, nhân loại ở Ngưỡng Quang đại lục tuyệt đối không yếu đuối như chúng tưởng - phát hiện này khiến trong lòng bọn chúng thắc thỏm không yên. Nếu không phải là Hi Giới biểu hiện mạnh mẽ chấn nhiếp đối phương, hơn nữa còn giết chết đại tướng Long Thần của đối phương thì sự khủng hoảng trong lòng bọn chúng còn lớn hơn nữa.
Trong một cái huyệt động lớn nhất ở trung tâm của Thổ Sơn, Hi Giới đang âm trầm nhìn mấy vị Chủ thần. Kể từ lúc đại quân lui về núi này hắn lập tức tọa công đến giờ mới tỉnh lại. Vừa rồi nghe xong báo cáo chiến trận hắn không dằn được phẫn nộ trong lòng - gần sáu ngàn thần nhân tử trận, con số này khiến sát khí của hắn đột nhiên bùng phát không gì ngăn cản được.
- Các ngươi nói đi, tại sao lại như vậy? Chỉ mới rời khỏi Thần chi đại lục một vài ngày mà chúng ta không những không thắng được địch nhân mà còn bị tiêu diệt mất hơn một nửa, chuyện này nghĩa là thế nào? Nếu như không phải ta liều mạng kháng cự siêu cấp ma pháp nọ thì chỉ sợ rằng con số thương vong không biết còn cao tới đâu. Tại sao Ngưỡng Quang đại lục lại có quân đội mạnh mẽ đến mức ấy chờ đợi chúng ta? các ngươi, ai có thể nói cho ta biết không?
Thanh âm của Hi Giới không lớn nhưng mấy vị chủ thần quen biết hắn đều hiểu lúc này hắn đang vô cùng tức giận.
Hi Giới chỉ vào một vị chủ thần vóc người gầy nhỏ, người này lập tức lên tiếng:
- Là chúng ta quá tự mãn vào lực lượng cua mình nên mới tổn thất lớn như vậy. Với thực lực của chúng ta, tuy rằng nhân loại cũng không kém nhưng tuyệt đối không thể gây ra tổn thất cỡ đó. Sở dĩ có chuyện này là do khi gặp phục kích chúng ta hoàn toàn bị động, mặt khác thì Long tộc đột nhiên xuất hiện làm thay đổi cục thế. Thật không nghĩ tới lão già Long Thần lại thay đổi. Chúng ta cũng đã quá xem thường nhân loại! Cường giả trong nhân loại còn nhiều hơn tưởng tượng của chúng ta rất xa. Trong trận chiến đó, tên thanh niên tóc bạc xuất ra lĩnh vực cực kì cường đại, hình như là năng lượng tinh thần thuần tịnh, lại như được chia ra làm nhiều tầng lĩnh vực tinh thần, tác dụng cộng hưởng thật đáng sợ. Nếu không phải hắn dùng lĩnh vực hỗ trợ các cao thủ bên đó thì chỉ bốn người chúng ta cũng có thể quét sạch bọn họ. Ta nghĩ hắn chính là trở ngại lớn nhất cho việc xưng bá thế giới của chúng ta, có cơ hội nhất định phải giết hắn!
Hi Giới hơi gật đầu nhìn hắn nói:
- Lộ Tác, ngươi là Tham giới thần (tham mưu), ngoài việc sở hữu thiên nhãn còn có năm khiếu huyệt, việc này ngươi phân tích rất đúng. Quả thật chúng ta đã quá khinh thường đối phương. Nếu có thể phát hiện bố trí của bọn họ sớm một chút thì đã có thể hạn chế tổn thất đến mức thấp nhất. Bây giờ chúng ta nên làm gì, các ngươi cứ nói ý kiến của mình đi.
Một chủ thần cao lớn bên cạnh Lộ Tác hừ lạnh một tiếng nói:
- Lão già Long Thần bị giết rồi, những kẻ có thể uy hiếp được chúng ta cũng chỉ có Cường giả mà thôi. Chỉ cần lần này chúng ta cẩn thận một chút, đánh thẳng vào chính diện, ta không tin bọn họ có thể ngăn cản được. Ngũ đại chủ thần chúng ta liên thủ, trong vũ trụ này ai có thể ngăn cản?
Thanh âm người này vang vọng mà sắc bén, cộng thêm bộ áo giáp hoàng kim trên người càng làm cho hắn có một loại khí thế kiêu ngạo mà lăng lệ. Lời hắn vừa nói ra khiến cho mấy chủ thần còn lại đều không khỏi gật đầu, chỉ là Hi Giới và Lộ Tác vẫn trầm ngâm như cũ. Mặc dù không có biểu hiện gì nhưng hiển nhiên là bọn họ đều tán thành cách làm này, chỉ có đánh vào chính diện của liên quân mới có thể kích thích sĩ khí của đám Thần nhân.
Hi Giới hừ một tiếng, nói:
- Cuồng Quân, ngươi là Phách thần tự nhiên là khí phách không nhỏ. Thế nhưng lần chiến đấu nghiêng trời lệch đất đó ngươi làm gì? Đang mộng du hay sao? Ngươi chớ quên rằng nhân loại vô cùng trí tuệ. Lần trước bọn chúng đã có thể đẩy lui chúng thần một lần, biết đâu lại không có lần thứ hai. Chúng ta đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải một lần hủy diệt toàn bộ bọn chúng. Cho nên mọi hành động đều phải cực kì cẩn thận, tránh bị dính bẫy rập của đối phương. Còn các ngươi nữa, các ngươi cũng nói ý kiến của mình đi.
Hắn nói rồi đưa mắt nhìn hai vị chủ thần còn lại.
Chủ thần đứng xa nhất nhíu mày trả lời:
- Lão đại, mặc dù Cuồng Quân có chút cao ngạo nhưng từ tình hình của chúng ta mà xem xét thì ta thấy chúng ta cũng chỉ còn cách đấy mà thôi. Từ Thần chi đại lục đến đây cũng được vài ngày rồi, lương khô gần hết, nhưng quan trọng nhất là không có nguồn nước. Chúng ta vốn định giết hết di dân của Di Thất đại lục rồi chiếm dụng tài nguyên của Ngưỡng Quang đại lục, chỉ cần tới được đó thì không còn gì phải lo lắng. Nhưng bây giờ chúng ta lại bị nhân loại của Ngưỡng Quang đại lục ngăn cản, cho nên chỉ còn có hai cách để lựa chọn mà thôi. Một cách chính là âm thầm rời khỏi đây, âm thầm dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào chiếm đóng Ngưỡng Quang đại lục, cho bọn chúng biết thế nào là lợi hại. Cách khác chính là chính diện công kích liên quân, lấy vật thực của bọn chúng cung cấp cho chúng ta. Số lượng liên quân lớn như vậy thì lương thực tất nhiên không nhỏ, chỉ cần cướp được thì số lương thực này cũng đủ dùng rồi. Theo tin tức tình báo thì tại nơi trú ngụ của Di dân có một hồ nước cực lớn, cho nên, sau khi giết sạch bọn chúng rồi chúng ta vẫn còn đủ thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh lại, sau đó thì mới tiến quân vào Ngưỡng Quang đại lục.
- Không được, chúng ta cần gì phải đi đường vòng. Ta không đồng ý.
Trong mắt Phách thần Cuồng Quân lóe hung quang, đấu khí dao động mãnh liệt. Luận về thực lực thì trong năm vị chủ thần cũng chỉ có Hi Giới là có thể mạnh hơn hắn.
Hi Giới trợn mắt ngăn cản cơn giận dữ của Cuồng Quân rồi nói:
- Không sai, Nặc Á nói rất có lý. Hắn là Trí thần của chúng ta nên phán đoán của hắn cũng rất chính xác. Chúng ta quả thật chỉ còn có hai con đường đó mà thôi, nhưng ta sẽ lựa chọn cách thứ nhất. Không phải là ta vì coi trọng tôn nghiêm của Đám Thần nhân mà là ta thật sự lo lắng. Di Thất đại lục trải qua bao nhiêu năm lịch sử rồi, nói một cách thẳng thắn thì hơn một ngàn năm qua chúng ta đã quên mất điều này. Từ đây đi đến Ngưỡng Quang đại lục sẽ khiến không gian phân liệt, tất nhiên là chúng ta sẽ phải đi. Mặc dù không gian ma pháp có thể nhanh chóng đưa chúng ta đến đó nhưng chúng ta lại không có năng lực này cho nên chỉ có thể đi bộ tới Ngưỡng Quang đại lục. Vấn đề là đường đi thế nào, độ dài bao xa, cần phải đi trong bao lâu… chúng ta đều không biết được chính xác. Nếu thời gian kéo dài thì lực chiến đấu của Thần nhân chúng ta sẽ bị giảm sút, mà nhân loại thì lại được bổ sung lương thực đầy đủ. Nếu liên quân ở đây đuổi theo phối hợp với quân đội trấn thủ ở đó chúng ta sẽ rất rất nguy hiểm, cuối cùng cũng chỉ đành để mặc cho bọn chúng chém giết mà thôi. Ngưỡng Quang đại lục đã dám tiếp nhận di dân của Di Thất đại lục tất đã có chuẩn bị kĩ lưỡng. Cho nên chúng ta bây giờ chỉ còn một cách đó là giết sạch liên quân cướp lấy vật thực của bọn chúng bổ sung cho mình mới có thể an toàn tiến vào Ngưỡng Quang đại lục. Việc chúng ta cần làm không chỉ là tiêu diệt hoàn toàn đối phương mà còn phải hạn chế tổn thất tới mức thấp nhất. Toàn đám Thần nhân cũng chỉ còn có hơn bốn ngàn người, đã là mức tổn thất lớn nhất rồi. Ngưỡng Quang đại lục có tứ đại đế quốc dân số đông đúc lên đến hàng ngàn vạn. Cho dù chúng ta có là thần thì cũng có lúc sức cùng lực kiệt, cho nên chúng ta phải bảo trì được thực lực của mình!
- Đúng, ta tán thành ý kiến của lão đại. Chúng ta phải sắp xếp kế hoạch cẩn thận đem bọn chúng giết đến không còn manh giáp mới được. Kì thật vừa rồi ta cũng nghĩ như vậy, xem ra ta và lão đại thật là anh hùng sở kiến tương đồng.
Chủ thần duy nhất chưa nói gì rốt cục cũng mở miệng, hắn vừa dứt lời trên mặt mấy vị chủ thần còn lại đều lộ rõ vẻ khinh miệt.
Phách thần Cuồng Quân lại càng không nhịn được khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Sắt An, ta thật không biết nên gọi ngươi là Dâm thần hay là Mã thí thần (Mã thí = mông ngựa, cách nói kháy chỉ kẻ chuyên nịnh hót - VQG) đây? Trận chiến ngày hôm qua nếu không phải ngươi co đầu rụt cổ thì có lẽ chúng ta đã giết hết bọn chúng.
Sắt An giận giữ nói:
- Cuồng Quân, ngươi nói chuyện khách khí một chút. Những lời ta nói đều là thật, còn nữa, ta gọi là Ngân thần, là thần yêu thích các loại trân châu bảo thạch, không phải là Dâm thần như ngươi nói. Ngươi nói như vậy là làm tổn hại tới ngàn năm đạo hạnh của ta đó, làm sao bù đắp đây?
Trí thần Nặc Á rõ ràng là cùng phe cánh với Cuồng Quân, cười lạnh nói:
- Ngân thần? Ngươi rõ ràng là Dâm thần mà. Tại Thần đại lục có ai không biết sự tích của ngươi, đến cả ma thú cái ngươi cũng không buông tha. Những nữ nhân phó thần cấp thấp không biết có bao nhiêu người bị ngươi chà đạp rồi? Dù cho Chủ thần chúng ta sinh mạng gần như vô tận, nếu không phải là vì số lượng thần nhân ngày càng ít chỉ sợ hơn ngàn năm nay đã có hàng ngàn nữ tử liều mạng với ngươi rồi.
Vẻ mặt Sắt An cực kì bỉ ổi, nếu Niệm Băng ỏ đây quan sát kĩ nhất định sẽ nhận ra ánh mắt này cực kì quen thuộc với hắn. Ánh mắt này cực giống với ánh mắt sủng vật Hồ ly của Miêu Miêu, nhưng ngoài vẻ bỉ ổi còn có thêm một phần dâm đãng.
Sắt An không thèm nhìn lại, ngửa mặt nói:
- Quên đi, ta biết các ngươi đều ghen ghét với ta, nói gì cũng vô dụng thôi.
Nặc Á cũng không thèm để ý tới hắn, quay sang nói với Hi Giới:
- Lão đại, nếu ngươi đã định ra quyết sách thì chúng ta phải nhanh chóng hành động. Nếu không, với tình trạng thiếu thốn lương thực và nước uống như bây giờ chỉ sợ chiến lực của chúng ta sẽ càng ngày càng giảm sút.
Hi Giới gật đầu đang định nói thì bên ngoài động bỗng vang lên một giọng nói:
- Tốt quá lão đại, tốt rồi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Một thân ảnh vội vàng lao vào, nhoáng cái đã xâm nhập vào trong động.
Sắt An nãy giờ cam chịu bỗng tìm được nơi phát tiết phẫn nộ của mình, tay hắn lóe ra kim quang, một cỗ đấu khí mênh mông tràn ra đánh thẳng vào người mới tới, đồng thời hắn giả bộ phẫn nộ quát lớn:
- Là tên hỗn đản nào mà dám cả gan xông vào trong mật thất!
Người nọ bị kim quang bao phủ lập tức kêu thảm một tiếng, toàn thân bộc phát một lớp đấu khí màu bạc, hắn khó khăn lắm mới chống đỡ được công kích của kim quang nhưng thân thể không tự chủ bị đánh văng lên va vào vách động một cái rất nặng nề.
- Sắt An, dừng tay!
Hi Giới tiến lên ngăn cản Sắt An đang định tiếp tục ra tay, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc. Người tới chính là người đã bị hắn biếm làm cao thủ Thần cấp – Hạ Vũ. Hạ Vũ từng là chủ thần, mặc dù bị biếm truất nhưng thực lực của hắn tuyệt đối siêu việt các cao thủ Thần cấp khác. Nếu không phải còn có Hoàng Cực huyệt thì Sắt An cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Hạ Vũ, có chuyện gì mà khẩn trương như vậy? Vừa rồi ta có nghe ngươi nói là "tốt quá", chẳng lẽ tình thế của chúng ta ở đây khiến ngươi cảm thấy rất tốt ư?
Mặc dù Sắt An tự tiện ra tay khiến cho Hi Giới có chút khó chịu nhưng thấy người đến là Hạ Vũ thì hắn cũng im lặng không trách cứ Sắt An nữa. Dù sao trước đó Hạ Vũ cũng không thể thu thập được tin tức tình báo, gây ra tổn thất nghiêm trọng. Nếu không phải lúc này số lượng thần nhân chỉ còn rất ít thì hắn đã sớm hạ cơn thịnh nộ lên người Hạ Vũ rồi.
Hạ Vũ chậm rãi đứng lên, đưa tay lau vết máu bên khóe miệng oán độc nhìn Sắt An một cái rồi nói:
- Lão đại, à không, Chủ thần đại nhân, ta nói "tốt quá" là vì ta đã phát hiện ra nguồn nước và thức ăn.
Hai mắt Hi Giới chợt sang lên:
- Hả? Ngươi phát hiện ra ở đâu? Tìm được cái gì?
Hạ Vũ vội vàng trả lời:
- Cách chân núi không xa. Hôm nay trong lúc đi qua đó ta đột nhiên mơ hồ nghe thấy có tiếng nước chảy dưới lòng đất. Ngài cũng biết ta có Thính Vân huyệt cho nên thính lực của ta tuyệt đối không thua kém bất kì ai. Sau đó ta sai mấy tên bán thần dựa theo chỉ dẫn của ta mà đào bới, kết quả là, chẳng những tìm thấy nước sạch có thể uống mà còn tìm thấy một loài cá. Cá và nước ở đó tuy rằng không thể thỏa mãn nhu cầu của cả đám Thần Nhân nhưng với tình thế của chúng ta hiện nay cũng là một chuyện đáng mừng. Vì vậy vừa rồi ta có hơi hưng phấn thái quá mới gây ra chuyện đáng tiếc.
Phách thần cười ha hả nói:
- Hay. Hạ Vũ ngươi làm tốt lắm! Ai dám nói ngươi là Suy thần, ta thấy phải đổi ngươi thành Hạnh vận thần mới được. Có nước có thức ăn, việc tiêu diệt Ngưỡng Quang đại lục lại càng thêm dễ dàng. Ta đến đó trước xem sao, ta cũng muốn ăn một chút gì đó lắm rồi.
- Đứng lại.
Hi Giới quát lên cản Cuồng Quân rồi quay sang nhìn Hạ Vũ hỏi:
- Ngươi đã tự mình kiểm tra rồi chứ?
Hạ Vũ gật đầu:
- Ta đã kiểm tra cẩn thận rồi, nước này hoàn toàn có thể uống được, hơn nữa số lượng cá không lớn nhưng cũng không phải là ít. Nếu cần ta có thể bắt vài con đến đây cho ngài xem.
Hi Giới phất tay nói:
- Không cần, Cuồng Quân, ngươi đi đi. Ngươi phải kiểm tra lại một lần nữa cho ta. Đám Thần Nhân chúng ta quả nhiên được trời chiếu cố, việc thống nhất thế giới này chính là sứ mạng mà trời giao cho chúng ta!
Trí thần Nặc Á nhíu mày nói:
- Nguồn nước? ở đây sao lại tự nhiên có nguồn nước được, chuyện này hình như quá trùng hợp. Không biết có phải đây chính là cái bẫy mà nhân loại đề ra không?
Sắt An nhìn hắn khinh thường:
- Nhân loại chẳng lẽ đầu óc bị bệnh hay sao mà đem thức ăn nước uống cấp cho chúng ta để rồi sau đó ngồi chờ chúng ta đến lấy mạng sao? Ta nói này Nặc Á, ngươi đừng có chuyện gì cũng suy diễn cho nó phức tạp lên như vậy. Đây chính là cơ hội mà trời ban cho chúng ta. Đừng quên chúng ta là thần, dù có là trời cũng phải nhượng bộ lão đại chúng ta ba phần, đây chính là lễ vật trời dùng để lấy lòng Lão đại.
Nặc Á căm giận trừng mắt nhìn Sắt An quát:
- Ta thật muốn chém chết tên ngu ngốc nhà ngươi.
Sắt An cũng không yếu thế chút nào gân cổ lên cãi lại:
- Có bản lãnh thì tới đi, ta mà sợ ngươi sao?
Trong tứ đại chủ thần, người duy nhất mà Sắt An không phải sợ sệt chính là Trí thần Nặc Á.
- Được rồi, các ngươi đừng làm loạn lên nữa. Nếu tình huống ở đây đã thay đổi thì sách lược của chúng ta cũng phải biến hóa theo. Nặc Á, ngươi phái vài người tiến lên phía trước thăm dò động tĩnh của Ngưỡng Quang đại lục. Ra lệnh cho môn nhân chúng ta nghỉ ở đây vài ngày rồi sẽ hành động.
Nặc Á nói:
- Lão đại, chúng ta không nên chờ nữa. Theo ta chúng ta nên hành động càng sớm càng tốt, nếu không xảy ra chuyện gì chúng ta có hối hận cũng không kịp.
Hi Giới lạnh nhạt nói:
- Chuyện này ta tự có tính toán. Đại quân chúng ta mặc dù bất động nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn ngưng trệ, tối nay bốn người các ngươi đi một chuyến. Bằng vào bản lĩnh của các ngươi thì việc lẻn vào trong liên quân nhân loại cũng không khó khăn lắm. Ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ rất đơn giản, chính là giết chết tên trẻ tuổi ngày đó đã dùng tinh thần lực công kích chúng ta. Ta muốn các ngươi phải dùng toàn bộ khả năng hoàn thành nhiệm vụ sát thương cường giả của đối phương, bọn chúng biết phục kích chẳng lẽ ta không biết đánh lén?
Hắn tự nhiên không thể không biết liên quân đã có đề phòng nhất định đối với việc đánh lén, nhưng dù sao bọn Nặc Á, Sắt An… mấy người cũng là chủ thần, trong người lại có linh huyệt, đặc biệt hơn Hạ Vũ còn có Thính Vân huỵệt, bằng vào thính lực của hắn lẻn vào trong liên quân tuyệt đối không phải là việc quá khó khăn. Niệm Băng dù có khôi phục lại thực lực thì bốn vị chủ thần liên thủ cũng đủ để giết hắn rồi. Ít nhất là như vậy, Hi Giới nghĩ.
Nặc Á nhìn Hi Giới, hắn lập tức hiểu ra tâm tư của vị Vương của Thần đại lục, Nặc Á gật nhẹ đầu lui ra sau. Sắt An có chút do dự nói:
- Lão đại, hôm đó ta bị thương, chi bằng hôm nay cứ để cho ba người bọn họ đi đi, không có ta cũng chẳng sao.
Hi Giới lạnh lùng nhìn hắn bảo:
- Ngươi muốn khiêu chiến với uy nghiêm của ta sao? Sắt An, ngươi không nên tính toán sử dụng chút mẹo vặt vãnh ấy với ta, nếu không ta sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này. Nghe nói trong hoàng cung của nhân loại có một loại người gọi là thái giám, nếu biến ngươi thành thái giám ta nghĩ nữ thần nhân của chúng ta hẳn là rất vui mừng.
Sắt An sắc mặt cứng đờ, đột nhiên hắn hùng hổ nói:
- Lão đại yên tâm, chuyến xuất hành tối nay ta cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Không phải chỉ là một tên nhân loại thôi sao, nếu không giết được hắn ta quyết không quay về gặp ngài.
Ông ta cứ đùa, ở trên thế giới này thứ quý giá nhất của hắn chính là cái đó, nếu không có nó hắn sống còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Mấy vị chủ thần đều rời khỏi huyệt động trở về nghỉ ngơi, lúc này ở đây chỉ còn một Hi Giới mà thôi, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt, hít thở khó khăn. Hắn tất nhiên biết hậu quả của việc vận khí áp chế thương thế, nhưng nếu không phải là tình cảnh vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt đối sẽ không làm thế. Ngoài hắn ra, không ai có thể biết thương thế của hắn nghiêm trọng tới mức nào. Trận đánh của hắn với Long Thần nhìn qua thì rất nhàn nhã nhưng chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được sự hung hiểm trong đó. Long Thần bằng vào thực lực siêu cường cùng kết cấu thân thể mạnh mẽ đủ sức tạo uy hiếp cho hắn, huống chi hắn còn phải ngăn cản thêm hai tên Ma pháp sư thực lực không kém. Hơn nữa trong khi chiến đấu với Long Thần hắn cũng không thể dùng toàn lực ứng phó, cho nên Long Thần chết thì hắn cũng bị hạ Long Ngữ ma pháp làm tăng thêm thương thế trong cơ thể, đến lúc này Hi Giới cũng mới chỉ khôi phục được khoảng bốn thành mà thôi. Nếu không phải hắn có chung cực Hoàng Cực huyệt chỉ sợ đã cùng Long Thần đồng quy vu tận rồi. Bây giờ muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh cấp ít nhất cũng phải mất mười lăm ngày, đối với Ma pháp sư của nhân loại hắn cũng ít nhiều có chút úy kị. Hơn nữa thông qua quan sát quân đội của nhân loại hắn rất rõ ràng rằng Liên quân đã được cao nhân chỉ điểm. Muốn trong lúc đại chiến mà tiêu diệt mấy tên Ma pháp sư này chỉ có cách là bước qua xác của tất cả các chiến sĩ và Cường giả nhân loại mà thôi.
Cho nên Hi Giới tuyệt đối không để cho mấy vị chủ thần biết tình hình thương thế của hắn, mặc dù bọn họ đều biết hắn bị thương nhưng nếu biết thương tích của hắn nặng tới mức nào thì vị trí Thần vương lập tức sẽ đổi chủ. Vị trí Thần Vương này Phách thần Cuồng Quân đã mơ tưởng từ rất rất lâu rồi, hắn tuyệt đối không thô lỗ như biểu hiện bề ngoài, điểm này Hi Giới hiểu rất rõ.
Màn đêm bao phủ, đến tối hôm nay thì trận chiến đầu tiên cũng đã qua được hai ngày, Niệm Băng đứng trước cửa trướng bồng của mình hít thở không khí trong lành. Hắn nghĩ thầm trong lòng, không biết đám Thần Nhân có phát hiện ra mạch nước đó không. Vũng nước nhỏ đó dĩ nhiên là không phải tự nhiên mà có, lựa theo địa hình đào một vài đường rãnh nhỏ dẫn nước cũng không phải quá khó khăn. Còn về mấy con cá thì lại càng đơn giản, sở dĩ di dân của Di Thất đại lục sống sót được hoàn toàn là nhờ bọn chúng, loại cá này chính là thức ăn duy nhất mà bọn họ có. Nhờ vào năng lực của Ma pháp sư mà bọn họ có thể tìm thấy rất nhiều nơi có loại cá này, bây giờ di dân của Di Thất đại lục đã có thực phẩm của Liên quân mang tới, không còn phải ăn loại cá này nữa. Đối với bọn họ mà nói, mấy bánh lương khô này còn ngon hơn tất cả những cao lương mĩ vị mà họ đã từng được ăn.
Màn đêm từ từ buông xuống, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi lên vạn vật, Niệm Băng ngửa mặt nhìn trời khóe miệng hơi mỉm cười. Lạc Nhu đã bố trí rất đầy đủ hoàn chỉnh, đại quân nhân loại chiếm hết ưu thế về số lượng lẫn tiếp tế lương thực, sự chênh lệch càng lúc càng rõ ràng. Niệm Băng cũng đã hoàn toàn khôi phục thực lực, nhờ có khiếu huyệt nên năng lực tự khôi phục của hắn mạnh hơn rất nhiều so với những người khác. Vậy nhưng trong lúc này hắn cũng không khỏi lo lắng, nghĩ đến biểu hiện thực lực của Hi Giới hôm đó mà hắn không khỏi phát lạnh trong lòng. Hắn biết, nếu dùng tinh thần lực trực tiếp công kích Hi Giới thì khả năng thành công cũng chỉ khoảng ba thành mà thôi. Hơn nữa lúc này Hi Giới đã biết rõ về năng lực của hắn tất sẽ có chuẩn bị chu đáo, lại thêm vào đó là việc hắn có sở hữu tới ba Hoàng cực huyệt, hoàn toàn có thể che dấu Tinh thần hải của mình tránh khỏi các công kích của đối thủ. Hắn có thể đạt tới thực lực như vậy thì tâm chí kiên nghị của hắn tuyệt đối không thể kém được.
Thở ra một hơi, Niệm Băng lại quay trở về trướng bồng của mình tiếp tục tu luyện. Bây giờ mặc dù còn chưa có dấu hiệu gì nhưng chiến tranh lúc nào cũng có thể xảy ra, hắn cũng chỉ có thể làm đến đó mà thôi. Phụ trách tuần tra đêm nay là hai tỷ muội Phượng Nữ và Lam Thần.
Miêu Miêu tò mò qua lại giữa các quân doanh, từ nhỏ sinh trưởng ở trong Bạch Nhân sơn cốc nên nàng đối với quân đội rất có hứng thú. Trận chiến hôm đó, sủng vật quân đoàn của nàng được sự hỗ trợ của năng lực kích thích siêu cấp của hồ ly Na Na đã lập nên chiến tích oanh liệt, đánh chết không biết bao nhiêu là phó thần, nếu tính về số lượng thì tuyệt không thua kém Long tộc. Dù sao trong số các sủng vật của nàng cũng có không ít ma thú của Thần đại lục, mặc dù Cửu trảo độc chu bị chết khiến nàng thương tâm trong chốc lát nhưng dù sao nó cũng không phải là do nàng tự tay nuôi dưỡng, hơn nữa được mọi người an ủi nên Miêu Miêu cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Trong quân doanh phần lớn các chiến sĩ đều đã nghỉ ngơi. Một trận đại chiến đó không chỉ gây ra tổn thương lớn mà còn đả kích rất lớn đến tinh thần các chiến sĩ. Sau khi được chứng kiến cuộc đối đầu của các cường giả bọn họ mới ý thức được bản thân nhỏ bé tới mức nào. Phần lớn đều được nghỉ ngơi để khôi phục chiến lực, chỉ còn một đội tuần tra liên tục xung quanh phạm vi đóng quân.
Miêu Miêu ở trong doanh trướng không ngủ được bèn ra ngoài đi dạo một lúc, nàng ngửa mặt lên nhìn vầng trăng sáng quắc, miệng thì thào:
- Ba, mẹ, con đã giết rất nhiều thần nhân rồi, như vậy không biết là đã được tính là báo thù cho hai người chưa? Hai người phù hộ cho Miêu Miêu và Niệm Băng ca ca, lần này nhất định phải đánh cho đám Thần Nhân tan tác không còn manh giáp, giết hết toàn bộ bọn chúng, bọn chúng thật quá ghê tởm mà. Long Thần bị bọn chúng giết rồi, Gia Lạp Mạn ĐỊch Tư đại ca giờ vẫn đang còn đau lòng. Hắn cũng thật đáng thương, giống như Miêu Miêu trước đây vậy.
Miêu Miêu chỉ là một tiểu cô nương tâm địa thiện lương, từ nhỏ được cha mẹ yêu thương tộc nhân sủng ái có thể nói nàng lớn lên vô cùng vui vẻ, đúng là một tiểu cô nương thiên chân vô tà. Mặc dù bề ngoài không có nhiều biến đổi lắm nhưng bây giờ nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
Đột nhiên Tinh thần lực của Miêu Miêu bỗng có dao động, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nếu nói về Tinh thần lực thì mạnh nhất trong Liên quân chính là Niệm Băng, sau hắn chính là Miêu Miêu! Nàng là Triệu hoán Ma pháp sư, ngoài sủng vật ra thứ duy nhất mà nàng có thể dùng để công kích địch nhân chính là Tinh thần lực. Được cha mẹ truyền thừa cùng với sự khổ tu bấy lâu nay, Miêu Miêu đã đạt được thành tựu vô cùng to lớn. Trong không gian đột nhiên xuất hiện dao động tinh thần khiến nàng giật mình, tinh thần lực lập tức khuyếch tán ra dò xét xung quanh. Nàng hoảng sợ phát hiện ra bốn cỗ năng lượng lạ lẫm đang dần áp sát lại gần, bốn cỗ năng lượng này tràn ngập sát khí hiển nhiên là cường giả của đối phương đang nhằm vào mình. Hơn nữa thực lực cỡ này thì cũng chỉ có mấy tên chủ thần đạt được mà thôi, muốn đối phó với mấy người này chỉ còn cách cầu cứu Niệm Băng và Hắc Vũ Hoàng mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.