Băng Hỏa Chí Tôn

Chương 57: Vòng Thi Đấu Thứ Hai!




Trong màn đêm u tối tĩnh mịch, có một bóng đen lao đi vun vút xuyên qua những lùm cây um tùm bên trong khuôn viên thần điện. Hướng mà hắc ảnh đó đang phóng tới là một toà cung điện uy nghiêm đang sừng sững toạ trấn phía trên đỉnh của thần điện.
Bên trong cung điện kia, có một thân ảnh cao lớn, khí chất cao quý, uy nghi đang đứng chắp tay ra sau, quay lưng về phía cửa chính. Như nhận ra được động tĩnh bên ngoài, hai bàn tay đang thả lỏng bất chợt siết chặt lại, khí lực cũng theo đó mà tuôn trào ra đầy mạnh mẽ.
Một cơn gió mạnh chợt thổi tung cửa sổ, kế đó là một bí nhân bay vọt vào bên trong cung điện, đứng ngay phía sau lưng của vị nam tử kia. Sau đó bỗng nhiên gã bí nhân kia đột ngột chắp tay, cúi đầu thi lễ với vị nam tử trước mặt.
"Hài nhi Lôi Kình, bái kiến phụ thân!"
Hoá ra người bí nhân đó chính là Lôi Kình, còn vị nam tử kia chính là Lôi Thiên, điện chủ Chí Tôn Thần Điện!
"Kình nhi, sao tối rồi còn không nghỉ ngơi mà lại chạy đến đây làm gì?" Lôi Thiên trầm giọng hỏi.
"Phụ thân, sao lúc trước người không đứng ra làm chủ cho chúng con, để Kim Quốc chúng ta bị loại một cách ê chề nhục nhã như vậy?" Lôi Kình được hỏi tới liền thốt ra một câu vừa mang ý trách móc vừa có phần uất ức.
Lôi Thiên không vội trả lời, chỉ xoay người lại nhìn thẳng vào mặt Lôi Kình, lúc này đang rất tức giận đến đỏ mặt tía tai, khoé miệng hơi nhếch lên khẽ mỉm cười.
"Kình nhi, ta giao lại vị trí quốc vương cho con vì muốn con sớm có cái nhìn xa rộng hơn và suy nghĩ thấu đáo hơn để sau này có thể giúp ta nhiều việc. Xem ra ta đã quá kỳ vọng vào con rồi…" Lôi Thiên lắc đầu, thở dài nói.
"Ý người là…" Lôi Kình nghe ra giọng điệu thất vọng của Lôi Thiên, trong lòng có chút lo lắng, liền hỏi.
"Thắng thua trên võ đài là chuyện thường tình, không cần phải vì thế mà đánh mất đi giá trị của bản thân. Con xem cách con phản ứng trước đông đảo cường giả có phải trông rất giống một đứa trẻ đang giãy nảy lên đòi đồ chơi hay không? Còn đâu là thể diện của một quốc vương?"
"Chưa kể, nếu ta ra mặt cho các con, chưa chắc đã có thể giúp các con vào vòng trong mà không chừng vị trí này của ta cũng bị lung lay. Như vậy có đáng không?" Lôi Thiên chậm rãi phân tích.
Đến lúc này Lôi Kình mới chợt hiểu ra lý do tại sao phụ thân hắn không công khai ủng hộ cho đội của hắn, thì ra tất cả đều là vì vị trí Chí Tôn cao quý này.
Mặc dù không biết việc làm điện chủ nơi này có mang lại lợi ích gì hay không, nhưng trông thấy thái độ cẩn trọng của Lôi Thiên thì Lôi Kình cũng có thể đoán ra lợi ích có được từ nơi này không hề nhỏ, mà bản thân hắn có thể đột phá lên cảnh giới Đại Tiên này cũng chính là nhờ vào Ngũ Sắc Đan mà phụ thân hắn cho hắn hai năm trước. Chính vì vậy hắn không bao giờ hoài nghi quyết định của cha hắn, lần này cũng như vậy.
"Giờ cũng đã khuya rồi, con mau về nghỉ ngơi đi." Lôi Thiên ngầm ra hiệu cho Lôi Kình quay trở về phòng của hắn.
"Hài nhi tuân lệnh!"
Lôi Kình lập tức xoay người lao vút ra bên ngoài. Gió bên ngoài đang nổi lên từng đợt cuồng bạo khiến cho cây cối xung quanh nghiêng ngả, tiếng gió lạnh buốt chà xát vào nhau tạo ra vô số thanh âm xào xạc ê tai, hai cánh cửa sổ cứ vung tới vung lui đập vào thành cửa rầm rầm. Thời tiết đang yên bình bỗng nổi trận cuồng phong. Điều này cho thấy những trận tranh tài ngày mai sẽ vô cùng kịch tính!
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng, tất cả các đội tham dự vòng loại thứ hai đều đã tập trung đầy đủ tại quảng trường. Đội Kim Quốc mặc dù đã bị loại nhưng vẫn nán lại để quan sát những đội còn lại thi đấu. Hôm nay Lôi Phách đã hoàn toàn bình phục, ánh mắt vẫn chưa hết giận dữ, dán chặt lên ba người bên phía Thổ Quốc. Đáp lại ánh mắt đầy căm phẫn đó là những điệu bộ và cử chỉ đầy châm chọc và khiêu khích đến từ Độc Cáp, Độc Lâu và Độc Hà. Bọn họ không có vẻ gì là đang sợ hãi Lôi Phách cả.
Vẫn giống như hôm qua, Ngưu Minh lại tiếp tục công việc làm người giám sát trận đấu. Anh ta bước lên phía trung tâm quảng trường, xung quanh là bốn đội lọt vào vòng trong, mạnh dạn tuyên bố:
" Ngày thi đấu thứ hai của giải đấu sẽ được tiến hành theo hình thức thi đấu tổ đội. Bốn đội sẽ bốc thăm để chọn ra hai cặp đấu, sau đó sẽ tiến hành đấu loại trực tiếp. Đội nào có thể khiến cho đội còn lại đầu hàng hoặc mất khả năng chiến đấu sẽ giành chiến thắng và tiếp tục tiến vào vòng chung kết được tổ chức vào ngày hôm sau."
"Còn bây giờ mời đại diện bốn đội bước lên bốc thăm thi đấu!"
Đội trưởng bốn đội nhanh chóng tiến về phía Ngưu Minh để bốc thăm. Vài phút sau đã có được kết quả của hai trận đối đầu của ngày hôm nay.
Trận đầu tiên là cuộc so tài giữa Hoả Quốc và Thổ Quốc, trận kế tiếp là màn đọ sức giữa Mộc Quốc và Thủy Quốc.
Kết quả vừa công bố liền khiến cho cả bốn đội cùng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì bọn họ cũng không gặp phải địch thủ khắc chế. Đây quả là một kết quả mỹ mãn cho tất cả các bên.
Ngay sau đó Ngưu Minh liền cho tập trung hai đội Hoả Quốc và Thổ Quốc lại võ đài để bắt đầu cử hành trận thi đấu đầu tiên của ngày thi đấu thứ hai.
Khi hai đội đã có mặt đầy đủ, Ngưu Minh đảo mắt liếc nhanh một lượt sáu thí sinh của hai đội thấy mọi người đều đã sẵn sàng liền lập tức giơ tay ra hiệu cho trận đấu bắt đầu.
"Nhớ kỹ đừng để cho ba nha đầu kia thi triển bí kỹ dung hợp, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn!" Hoả Long chợt nhớ đến lời dặn đêm qua của Hoả Cương.
"Vừa phải để ý đến độc dược của chúng lại còn phải coi chừng chiêu thức của chúng, thật là phiền phức quá đi mà!" Hoả Long lắc đầu ngao ngán.
"Đã vậy thì trước tiên cứ tốc chiến tốc thắng, đánh gục một tên trước thì hai tên kia coi như không thể thi triển bí kỹ rồi!" Ánh mắt Hoả Long chợt sáng lên mừng rỡ.
"Hoả Ly, nhờ nàng hỗ trợ phía sau, Hoả Nương, nhờ nàng phòng về cho Hoả Ly. Việ còn lại cứ giao cho ta!" Hoả Long quay sang nhìn Hoả Ly và Hoả Nương tuyên bố đầy tự tin.
Đáp lại sự tự tin đó của Hoả Long, hai nàng kia đều khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý. Hai người họ biết rõ là Hoả Long đang muốn lấy thân thử nghiệm sức mạnh của ba vị cô nương bên kia. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hết sức hỗ trợ cho Hoả Long.
Cả người Hoả Ly chợt toả ra hồng quang đỏ rực, một tia kim quang bắn thẳng về phía lưng Hoả Long khiến cho cả người Hoả Long bỗng được bao phủ bởi một cỗ hồng sắc hoả diễm.
"Hoả Phù Trận - Trợ Lực!"
Hoả Long chợt thấy cả thân mình như đang căng tràn sức sống, khí lực đang lưu thông ào ạt trong khí mạch, sức mạnh dường như có sự tăng phúc rất lớn.
"Cảm giác này… không ngờ lại có thể khiến cho thực lực tăng lên đáng kể như vậy. Thật không hổ danh là chuyên gia hỗ trợ!" Hoả Long thích thú cười rồi thầm nhủ.
Lợi dụng sức mạnh to lớn này, Hoả Long tiếp tục gia cố thêm sức mạnh bằng bí kỹ của Hoả Tộc.
"Hoả Thần Nhập Thể - Nhất Thức!"
Khác hẳn những lần trước, dù cho đã dùng đến Nhị Thức vẫn chưa có cảm giác đột phá lên Điện Sắc Tiểu Tiên, thế mà lần này chỉ mới bước vào trạng thái Nhất Thức mà Hoả Long đã có thể cảm nhận được ranh giới đột phá đang ở rất gần rồi, chỉ cần thêm một chút nữa là có thể thành công đột phá lên cảnh giới Điện Sắc Tiểu Tiên!
Trong lòng đang rất nóng lòng muốn kiểm tra, Hoả Long lập tức cắn răng, siết chặt hai bàn tay lại với nhau, hoả ấn trên trán liền phát sáng mãnh liệt:
"Hoả Thần Nhập Thể - Nhị Thức!"
Vừa nghe thấy tiếng hét, Hoả Lân đứng bên ngoài chợt trợn mắt há mồm trước hành động quái lạ của Hoả Long.
"Tên ngốc này, mới bắt đầu mà đã thi triển đến tận nhị thức thì làm sao đủ sức đánh về lâu dài được?"
"Đại công tử yên tâm, chắc là thiếu công tử đã có dự tính từ trước. Vả lại còn có Hoả Ly phía sau trợ sức nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu!" Hoả Bách liền lên tiếng trấn an.
Tuy nghe vậy nhưng Hoả Lân vẫn có chút bất an với hành động tùy tiện bất kể đúng sai của đứa em trai này. Dẫu sao thì anh ta cũng đành phải tiếp tục theo dõi để xem Hoả Long tính làm trò gì.
Ngay lúc này trên sân đấu, một hoả nhân đang toả ra nhiệt lượng cực lớn cùng vầng hào quang màu tím than nhàn nhạt tán phát ra xung quanh đang khiến cho tất cả mọi người xung quanh kể cả Lôi Thiên cũng hết sức bất ngờ.
"Không ngờ lần này lại có kẻ đạt tới cấp bậc Điện Sắc Tiểu Tiên. Trận đấu này có vẻ sẽ rất gay cấn đây." Lôi Thiên hơi nhếch mép lên khẽ mỉm cười thích thú.
Phía bên đối diện, ba người Thổ Quốc cũng bị màn biến hoá của Hoả Long làm cho thất kinh! Điện Sắc là cấp bậc gần nhất với Tử Sắc - ranh giới để đột phá lên cảnh giới Đại Tiên mà mọi người đều ao ước. Thực lực của người ở cấp bậc này tất nhiên là hơn xa những người cấp bậc Lam Sắc.
"Làm sao bây giờ đây Hà muội? Ai ngờ được tên tóc đỏ kia lại có thể đột phá tới cấp bậc Điện Sắc." Độc Cáp lo lắng quay sang hỏi ý kiến của Độc Hà.
Lúc này Độc Hà cũng hơi đăm chiêu nhìn về phía Hoả Long, chợt lên tiếng:
" Cấp bậc nào cũng vậy, chỉ cần trúng thứ độc đó đều sẽ trở thành cá trên thớt mà thôi!" Thanh âm đầy ma mị vang lên.
Nghe vậy Độc Cáp và Độc Lâu liền gật đầu. Hai người họ sau đó lập tức xuất ra hai cỗ độc lực cực lớn rồi cho chúng hoà vào nhau.
Độc Hà cũng không chậm trễ, hai tay giơ lên phóng ra một khối độc lực xanh thẫm về phía hỗn hợp độc lực kia.
"Muốn dung hợp? Đừng có mơ!" Hoả Long hét lớn rồi lao như tên bắn về phía nhóm người Độc Hà.
"Tất cả cẩn thận!" Độc Hà quát lớn.
Tuy nhiên tốc độ của Hoả Long sau khi đột phá lên Điện Sắc cực kỳ kinh khủng. Chỉ thấy tàn lửa từ thân ảnh của anh ta lưu lại trong không trung còn thân hình thì như một cơn gió thoáng cái đã áp sát tới phía trước ba người Độc Hà.
"Cự Hoả Quyền!"
Một nắm đấm khổng lồ bằng lửa đột nhiên xuất hiện trên không, theo hướng Hoả Long đánh tới cùng lập tức rơi xuống trông như một thiên thạch đang rớt xuống mặt đất.
Trông thấy một quyền khí thế bức người kia không ai là không lo sợ. Ba người Độc Cáp nhanh như chớp liền tản ra ba hướng tránh né chiêu thức khủng khiếp kia.
Cự quyền đánh xuống mặt đất khiến cho đất đá nơi đó bị thổi bay đi để lộ một cái lỗ sâu hoắm.
"Lực phá hoại thật kinh người! May mà chúng ta kịp thời né tránh." Độc Lâu nhìn vào cái lỗ to lớn trên võ đài khẽ rùng mình nói.
"Theo như muội được biết thì chiêu thức này tuy gia tăng thực lực lên rất cao nhưng thời gian có hạn vì vậy chúng ta chỉ cần tránh được vài đợt công kích cho đến khi hắn hết thời gian thì lúc đó chúng ta sẽ phản công giành chiến thắng!" Độc Hà bình tĩnh phân tích.
Nghe xong Độc Lâu và Độc Cáp đều gật đầu đồng ý. Hai người họ lập tức xoay về phía Hoả Nương và Hoả Ly đang đứng rồi nháy mắt ra hiệu.
Hoả Long vừa xoay lại thì phát hiện ý định của Độc Cáp và Độc Lâu, hai chân liền khẽ động, cả thân người như một tia chớp phóng vút đi về phía Độc Cáp.
"Phong Hoả Liên Phá"
Vô số hoả quyền do hoả lực tạo thành từ hai tay Hoả Long liên tiếp bắn ra hướng về phía Độc Cáp bay tới.
Độc Cáp vừa trông thấy bóng dáng của Hoả Long liền nhanh chóng ngưng tụ độc lực thành một khối to lớn phía trên cao, hai tay chỉ về phía Hoả Long hét lớn:
"Bách Độc Vũ"
Hàng trăm hạt mưa độc rơi liên miên bất tuyệt xuống phía dưới vị trí của Hoả Long. Độc vũ rơi xuống chạm vào hoả quyền liền bị bốc hơi biến đi mất. Nhìn qua có thể thấy được sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên là khá xa.
Hoả Long phóng người bay lên phía trên nơi đám mây độc ngưng kết lại, bàn tay phóng ra một luồng hoả lực cực lớn nhắm thẳng vào đám mây độc kia chưởng mạnh một phát.
"Ầm!!!"
Chưởng lực vừa đánh tới lập tức khiến cho đám mây độc kia tan biến.
Độc Cáp còn đang ngỡ ngàng chưa kịp phòng vệ thì chưởng lực cực mạnh khác của Hoả Long lại tiếp tục lao tới.
Ngay khi Độc Cáp nhắm mắt lại chấp nhận kết cục thì một độc chưởng từ đâu bay tới va chạm mạnh vào hoả chưởng của Hoả Long khiến cho nó bị suy yếu. Nhờ vậy Độc Cáp mới kịp tạo ra một lớp chắn phòng vệ để chống đỡ tàn lực của hoả chưởng kia.
"Tiểu tử kia, đừng vội đắc chí!" Độc Hà từ phía xa lên tiếng.
Hoả Long nheo mắt nhìn về phía nữ nhân có chút quen mặt kia, khẽ thở dài.
"Chuyện cần kết thúc cũng nên chấm dứt đi thôi!"
Hoả lực lại một lần nữa ào ạt tuôn ra, nhưng khác với những lần trước, luồng hoả lực này có một lớp kim sắc rực rỡ bao phủ bên ngoài.
"Hoả Long Cuồng Nộ!"
Một con cự long màu đỏ rực phát ra kim quang chói lọi từ trong cơ thể Hoả Long bay ra ngoài, cuộn mình trên không trung phía trên cao rồi sau đó cất tiếng rống đầy uy áp khiến cho toàn bộ quảng trường bỗng trở nên im bặt.
Từ trên bầu trời, hoả long nghe theo mệnh lệnh từ chủ nhân của nó, xoay đầu về phía Độc Hà đang đứng phía xa nhanh chóng lao xuống mang theo khí thế áp đảo kinh người.
Hoả Long lúc này cũng nhanh chóng ngưng tụ hoả lực tạo thành Hoả Thương để tiếp tục lao đến công kích Độc Cáp.
Điện Sắc Tiểu Tiên - người và chiêu thức có thể tách ra độc lập, đồng loạt tấn công kẻ địch. Khả năng khống chế và điều khiển chiêu thức được nâng lên một tầng cao mới - Linh Hồn Khống Chế!
Độc Hà hết sức bất ngờ với khả năng này của Hoả Long, trong phút chốc chỉ kịp thi triển bí kỹ Vạn Độc Chân Thân để chống trả lại công kích từ cự long mà không thể hỗ trợ Độc Cáp.
"Lâu tỷ, mau quay lại hỗ trợ Cáp tỷ!" Độc Hà vội quay về phía Độc Lâu, lúc này đang giao tranh với Hoả Nương, hét lớn.
Nghe thấy giọng điệu khẩn trương của Độc Hà, Độc Lâu không chút chậm trễ liền xoay lưng lại định phóng về phía Độc Cáp. Tuy nhiên một đợt công kích liên hoàn cực kỳ mãnh liệt của Hoả Nương đã khiến cho Độc Lâu không thể thoát ly dễ dàng.
"Ngươi nghĩ ta là bình hoa trang trí thôi sao? Muốn đánh là đánh, muốn rút là rút? Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!" Hoả Nương trợn mắt quát lớn.
"Không xong, phải nhanh chóng xử lý dứt điểm ả này để còn chi viện cho Độc Cáp." Độc Lâu thầm nhủ.
Liền sau đó, một đám khói màu tím nâu đột nhiên phát tán ra từ trên người Độc Lâu, sau đó ngưng kết lại thành một chiếc đầu lâu to lớn phía trên đầu Độc Lâu.
"Độc Toái Cốt Tan!"
Cỗ khói độc màu nâu tím đó từ từ thu nhỏ lại cho đến khi chỉ còn nhỏ bằng một bàn tay thì đột nhiên bay thẳng về phía Hoả Nương rồi phát nổ trong tíc tắc.
Tiếng nổ rung chuyển đất trời kèm theo khói độc tán phát dữ dội ra xung quanh khiến cho toàn bộ khu vực quảng trường bị bao phủ bởi một màu nâu tím quỷ mị và chết người.
Những cường giả nơi đây nhanh chóng vận khí lực bảo vệ cơ thể rồi dùng năng lực của họ để xua tan đi không khí chết người đó. Sau vài phút, đám khói độc đó cũng đã được thổi bay đi hết, không khí trở lại trong lành như lúc ban đầu.
Giờ này trên sân đấu đã xuất hiện một tình huống hết sức kỳ quái…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.