Bán Tiên

Chương 221: Cố sự




Vừa nghe nói như thế, Văn Dung Thị nhìn chằm chằm bức chữ kia, càng thêm cảm khái, "Năm sáu mươi chữ, giá trị một trăm hai mươi vạn lượng, một chữ không sai biệt lắm hai vạn lượng, tiền kiếm dễ như vậy mà không viết nữa, quả thực đáng tiếc."

Ở một bên, Văn Quách Thị cười trộm một tiếng, "Đại tẩu, nếu thật sự viết ra nhiều thêm thì không còn đáng tiền nữa rồi, người vẫn còn sống mà chữ có thể đáng giá như vậy đã là rất hiếm thấy."

Văn Ngôn An cũng nói: "Mẹ, giá tiền không phải tính như vậy, nếu như thật sự đếm chữ tính tiền thì một số bức chữ khác của hắn càng quý hơn. Kinh thành Tịch Nguyệt phường, Tiểu Tiên lâu có ba chữ 'Nhân gian hảo' kia, có người ra giá đến một nghìn năm trăm vạn lượng muốn mua nó, tiền đề là phải bán chung luôn với ba chữ 'Nhân gian hảo' kia, nhưng mà Tiểu Tiên lâu chính là không chịu chuyển nhượng.

Cũng là ba chữ, ở kinh thành, A Sĩ Hành còn từng tại một nhà vườn tên là 'Long Viên Khâu', cũng là một chỗ nhà hàng, giúp nhà hàng viết ra ba chữ 'Long Viên Khâu' để làm chiêu bài, sau khi tin tức truyền ra, việc buôn bán của Long Viên Khâu lập tức náo nhiệt thịnh vượng, bây giờ cũng là cần phải sớm đặt trước nhiều ngày mới có thể có bàn tiệc.

Long Viên Khâu, cho dù ý cảnh và danh tiếng đều xa không bằng ba chữ 'Nhân gian hảo' kia, nhưng cũng có người ra giá cao đến chín trăm vạn lượng muốn thu mua nhà hàng 'Long Viên Khâu' kia, tiền đề cũng là cần mua chung với bức chữ chiêu bài 'Long Viên Khâu' mà A Sĩ Hành viết ra kia.

Nhà hàng đó cũng không chịu bán, nói là muốn lấy nhà hàng kể cả chiêu bài đồng thời làm đồ gia truyền để truyền cho con cháu.

Nếu thật muốn luận về giá trị thì Long Viên Khâu ở trong kinh thành, tuy rằng vị trí tương đối hẻo lánh nhưng dù sao cũng là có một khu vườn lớn ở ngay trong kinh thành, tối thiểu giá trị mười vạn lượng, khẳng định là so với Tiểu Tiên lâu càng đắt tiền, nhưng hiện nay, giá thị trường của Tiểu Tiên lâu chính là đắt hơn rất nhiều. Mẹ, ngài nói nếu thật sự đếm chữ tính tiền thì một chữ bao nhiêu tiền mới thích hợp?"

Văn Dung Thị như có đăm chiêu mà gật gật đầu, tuy nói bà ta không rõ đạo lý trong đó, nhưng cũng tính là đã minh bạch, nhưng mà vẫn còn thổn thức nói: "Thế nào đều là nhà hàng, hẳn phải là cho Thám Hoa lang kia chỗ tốt gì đó mới có thể để cho hắn viết viết lưu niệm nha?"

Văn Ngôn An lắc đầu, "Việc này sớm đã có người xác nhận, chính là đúng lúc ăn cơm tại nhà hàng của người ta, đều là bởi chủ quán năn nỉ mới viết. Tiểu Tiên lâu là đồng liêu mời khách, Long Viên Khâu thì là không tính tiền ăn, đều là không lấy một xu."

Văn Hinh chợt khẽ khàng ngâm ra một câu biểu lộ cảm xúc, "Không vì thiên kim phú quý, nhưng cầu sung túc no bụng!"

Đại phòng Văn Ngôn Hải cười nói: "Kỳ thực chính là lấy vật hiếm làm quý."

Văn Ngôn An gật đầu tán đồng, "Quả thực là như thế, sau khi hắn từ quan rời kinh, nghe nói là bỏ văn theo võ, từ đó không còn có người nào nhìn thấy hắn lưu lại mặc bảo rồi. Mà hắn tại trước lúc bỗng nhiên nổi tiếng thì cũng rất kín tiếng, tại địa phương cũng không có người nào từng có được mặc bảo của hắn.

Liệt Châu thủ phủ, kho chứa tồn giữ bài giải thi Hương của hắn không hiểu sao bốc cháy, bài thi Hương của hắn bị một đám lửa đốt cháy rồi. Về sau lại phát hiện ngay cả các loại bài thi Huyện của hắn cũng không hiểu ra sao biến mất, không có khả năng đều trùng hợp như thế, lúc này mới khiến mọi người liên tưởng đến án hỏa hoạn tại kho chứa Liệt Châu thủ phủ.

Gom các vụ án vào chung với nhau liền trở nên rất rõ ràng, hẳn là có người ham muốn mặc bảo của A Sĩ Hành, vì che giấu trộm cắp mà cố ý phóng hỏa.

Dù sao, đó đều là những thứ hơi động một chút liền giá trị hơn trăm vạn lượng, có người động lòng tham cũng không quái lạ.

Đó thế nhưng là bài giải thi nghiêm chỉnh, so với bức chữ tùy ý luyện bút nơi chỗ chúng ta đây là phải đáng giá hơn không ít.

Vì các loại nguyên nhân, mặc bảo của A Sĩ Hành hiện tại lưu thông trên đời có thể nói là ít đến thương cảm.

Sau khi câu chuyện hắn vung hết tài sản trên người cứu vạn dân tại lúc nước lửa, nhưng không lưu lại tính danh truyền ra, thanh danh càng thêm vang dội, danh tiếng càng lớn, người muốn có mặc bảo của hắn cũng càng thêm nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác chính là ít được thương cảm, dẫn đến mặc bảo của hắn giá cả sang tay càng ngày càng cao, vấn đề là có tiền cũng mua không được.

Sự tình là tương đối, giá cả càng cao, người muốn có cũng lại càng nhiều, càng ít ỏi càng có thể thể hiện rõ được thân phận. Hiện tại nếu là nhà ai có thể treo lên một bộ chữ do A Sĩ Hành nghiêm chỉnh viết lưu niệm, ở kinh thành đó tuyệt đối là tượng trưng cho thân phận địa vị.

Nhưng vấn đề là, thật sự có quá ít, kể cả bài giải thi của hắn khi vào kinh thành đi thi, hiện nay số lượng tồn thế đã biết còn chưa đến hai mươi bộ, đây còn là bao gồm cả mấy tấm luyện bút moi ra đực từ nhà hắn.

Ai có thể tưởng tượng được, một đại tài tử như thế, hơn nữa là người vẫn luôn một mạch học và thi cho đến được kinh thành, văn chương tồn thế nhưng lại không đến hai mươi bộ, mà mặc bảo nghiêm chỉnh thì chỉ có tám bộ, là hai bức viết lưu niệm 'Nhân gian hảo' và 'Long Viên Khâu', còn nữa chính là bài giải thi bốn khoa thi Hội cùng một bài giải khi thi Đình, à, còn có một bản đơn xin từ quan.

Không ít người có tiền có thế muốn tìm được một bức thư pháp nghiêm chỉnh, lục lọi khắp các nơi có khả năng có được nhưng chính là tìm không được.

Về sau, bởi vì địa phương có tình hình thiên nạn, triều đình cần gấp tiền để dùng, có người nhân cơ hội nhìn chăm chú vào bài giải tham gia thi Hội và thi Đình của A Sĩ Hành, nhất là bài thi《 Triêu Thiên Khuyết 》 kia, hiện nay đó là một bài thơ tồn thế duy nhất của A Sĩ Hành, lại thích hợp đóng khung treo lên tường cho mọi người thưởng thức, cho nên có người đưa ra giá trên trời, muốn mua lại từ trong tay triều đình đem về cất giữ."

Văn Hinh lập tức hỏi: "Triều đình có bán đi không? Có thể bán ra vì sao Ngũ ca không nói cho gia gia biết?"

Văn Ngôn An xua tay nói: "Lúc đầu thì triều đình có ý dao động, về sau lại hình như là phía trên tức giận, nội các triều đình nghiêm khắc bác bỏ việc này."

Một đám người bên trong sảnh đường nghe được loại cố sự mới mẻ này, cảm thấy truyền kỳ, cũng cảm thấy có ý có tứ, không quản nam nữ đều hứng thú tập trung nghe.

Đại phòng thứ tử Văn Ngôn Hải lại kỳ quái hỏi: "Không đúng a, kinh thành không phải còn có cái phú thương họ Chung sao? Chính là gia đình vị hôn thê huyên náo xôn xao của A Sĩ Hành kia, không phải nói khi A Sĩ Hành vào kinh thành từng đơn độc một khu tại Chung phủ ôn tập văn chương hơn một tháng sao? Lẽ nào Chung phủ cũng không có mặc bảo của hắn?"

Văn Ngôn An than thở: "A Sĩ Hành ngay từ đầu rõ ràng là cố ý duy trì ít tiếng, xếp hạng thi Hương cũng không cao, Chung phủ nào biết được hắn có thể thi được Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, mỗi ngày người hầu trong nhà đến thư phòng A Sĩ Hành quét dọn thì đều đem các loại mặc bảo thu dọn lại như giấy nháp, cho là rác rưởi, vò lại ném hết rồi, đã sớm bị đạp hư rồi."

"Hít hà!" Bên trong sảnh có người hít vào một hơi dài.

Cho dù tại đây đều là người có tiền thì cũng y nguyên có không ít người lộ ra vẻ mặt đau lòng.

Vẻ đẹp mãi bảo tồn Văn Quách Thị cũng thổn thức lên tiếng, "Ném đi thế nhưng là từng đống ngân phiếu, như vậy thật đúng là quá đáng tiếc."

"Chờ đến khi hắn thi đậu bốn khoa đầy điểm, bắt đầu dương danh thì mặc bảo của hắn cũng bắt đầu có giá, nghe nói Chung gia chủ mẫu cũng từng đồng ý với không ít bằng hữu, nói là sẽ hỗ trợ tìm A Sĩ Hành cầu lấy. Về sau lại cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả bản thân Chung phủ cũng không thể có được tấm nào.

Có người phỏng đoán, A Sĩ Hành đột nhiên vứt bỏ vị hôn thê không để ý đến, khiến cho mặt mũi Chung gia mất hết, lầm lỡ một đời Chung gia nữ nhi, Chung gia còn làm sao có khả năng cầm mặc bảo của A Sĩ Hành đi tặng người, phỏng chừng sẽ không bao giờ muốn đề cập đến việc này nữa.

Lúc đó, mặc bảo của A Sĩ Hành còn chưa phải rất đáng giá, Chung gia vứt bỏ đi, cũng không có khả năng lưu lại trong nhà khiến mình chán ghét, phỏng chừng đều đã bị Chung gia hủy đi. Cá nhân ta cảm thấy lời đồn đãi này có khả năng rất lớn."

Một đám nữ nhân đối với loại cố sự tình ái ân oán này là rất cảm thấy hứng thú, từng người có thể nói là rất chăm chú lắng nghe, cho dù đã sớm nghe nói tới cố sự A Sĩ Hành vứt bỏ hôn thê.

Văn Dung Thị buông tiếng thở dài, "Danh dương thiên hạ, tương lai rực rỡ, đang làm quan rất tốt, tại sao nói từ liền từ chứ. Nghe nói Chung gia nữ nhi cũng là một nhân vật ghê gớm, tại sao lại chướng mắt nói bỏ hôn liền vứt bỏ chứ?"

Sự cảm khái trong lời nói, còn có ánh mắt nhìn về phía nhi tử, giống như đang nói, có thể gả cho con trai của ta thì tốt rồi.

Văn Ngôn An cười nói: "Người phi thường làm việc phi thường đi, cho nên hắn mới có thể là một truyền kỳ không muốn cúi đầu trước người khác, nhi tử chỉ có thể là một cái tiểu quan nhỏ nhoi tuân theo mệnh lệnh."

"Vạn trượng cơ nghiệp khởi đầu từ đất bằng mà lên!"

Một mực dự thính đám con cháu nghị luận, Văn Mậu chợt cehn vào một câu.

Văn Ngôn An lập tức hướng về lão, chắp tay, "Vâng, gia gia giáo huấn chính phải."

"Từ cổ chí kim, bao nhiêu tuấn kiệt đã kết thúc buồn bã bởi vì nổi danh làm mệt mỏi, với hắn mà nói, quan trường chìm nổi vị tất là chuyện tốt, từ quan rời đi có lẽ chưa hẳn là chuyện xấu. Hắn không phải người ngốc, nếu đã phất y bỏ đi, tất nhiên có nguyên nhân của chính hắn, bọn ta là ngoại nhân không cần băn khoăn."

Văn Mậu hơi đưa ra nhận xét, sau đó nhấc tay ra hiệu trước tiên thu cất bức chữ này đi, Văn Hinh lập tức cẩn thận cuộn lại.

Mọi người đối với lời lão gia tử nói có suy nghĩ nhiều hơn.

Chi thứ hai nữ nhi Văn Tuệ bỗng nói: "Ngôn An, vị Thám Hoa lang kia trông như thế nào..." Ánh mắt liếc sang một bên, ý thức được trượng phu ở bên cạnh, thuận thế đổi giọng, "Ngươi cùng vị Thám Hoa lang kia là cùng khoa, nói vậy cũng quen thuộc đi, nhìn xem có cách nào mời tới Văn thị chúng ta làm khách hay không, ngươi tận tình địa chủ, chúng ta cũng được một lần nhìn thấy phong thái của Thám Hoa lang."

Vừa nghe lời này, mọi người lập tức nảy sinh hứng thú, nhất là nữ quyến, sự mong đợi thể hiện rất rõ trong ánh mắt.

Vị Ngũ thiếu gia trước mắt này từ khi vào kinh thành đi thi đến giờ đây là lần đầu trở về, mọi người còn là lần đầu ngay mặt hỏi thăm tình hình.

Văn Ngôn An cười khổ, "Người trái lại từng có gặp qua, dáng vẻ là một nam nhi đường đường, thoạt nhìn tinh khí thần đều tốt hơn thư sinh bọn ta, có thể bởi vì hắn cũng là người luyện võ, nghe nói hắn có cảnh giới Thượng võ. Về phần nói có quen thuộc hay không, vậy thì hoàn toàn không nói được, ta nhận biết hắn, hắn vị tất đã nhận biết ta, nói ra tên của ta, cũng chỉ sợ chưa chắc hắn đã có ấn tượng, ta cũng không biết hắn ở đâu, làm thế nào mời được?"

Văn Tuệ kinh ngạc, "Ngay cả ngươi là ai cũng không biết, điều này sao có thể, các ngươi là đồng khoa nha, lẽ nào chưa từng trò chuyện với nhau?"

Văn Ngôn An suy nghĩ một chút, "Không có cơ hội nào để tiếp xúc. Trước lúc thi Hội thì không biết hắn là ai, sau khi thi Hội, cũng chính là tại thời gian tiến cung xuất cung, chủ động tiến lên chắp tay bắt chuyện chào hỏi hắn, cơ hồ toàn bộ tiến sĩ lên bảng đều đi tới chào hỏi hắn, ta chỉ là một thành viên trong đó, hắn làm sao có thể nhớ kỹ ta?

Có thể đứng chung với hắn một chỗ và làm quen với nhau thì không tới phiên nhóm người Nhị giáp như ta. Khi bọn ta ra vào cung nhìn thấy một người hoạn quan cũng đã nơm nớp lo sợ, những người chủ động đi đến chào hỏi hắn đều là quan to tử bào của triều đình.

Chúng tiến sĩ mới được thụ phong, hắn liền đã tiến vào Ngự Sử đài trở thành cánh tay mặt bên cạnh Ngự Sử Trung Thừa đại nhân, Bảng Nhãn Ân Cát Chân rõ ràng xếp hạng cao hơn hắn nhưng tại Ngự Sử đài vẫn là bị hắn gắt gao trấn áp, chỉ thể tới trông kho chứa.

Nhân vật như vậy, làm sao đặt ta vào trong mắt. Nếu muốn nói có quen thuộc thì con rể Ân Cát Chân của Vạn gia là đồng liêu với hắn, khẳng định quen thuộc hắn. Thậm chí là Nhị ông nhà chúng ta cũng có khả năng quen thuộc hơn cả ta, dù sao Nhị ông cũng là người từng ngay mặt mời rượu nước khi hắn cưỡi ngựa dạo phố, hai người dù sao cũng có đối mặt hàn huyên một hồi."

Người được gọi là Nhị ông chính là chỉ Nhị thúc của gia chủ Văn Mậu, đã tạ thế, nhưng mà khi tân khoa Bảng Vàng đi ra thì đúng lúc có mặt tại kinh thành.

Nghe nói xuất hiện đại tài tử trăm năm khó gặp liền yêu cầu gia tộc sắp xếp cho ông ta chạm mặt với Thám Hoa lang tại thời điểm dạo phố.

Khi tiến sĩ cưỡi ngựa dạo phố thì cũng không phải là một mực đi đạo suốt trên đường không ngừng, trên đường sẽ có phân ra từng đoạn tạm dừng, làm bộ khát nước, sẽ tiếp nhận dân chúng nhiệt tình kính tửu kính nước, cùng dân chia sẻ niềm vui, có ý là không quên gốc.

Trên đường tự nhiên cũng không phải là người nào đều có thể tùy tiện rót nước dâng rượu cho tân khoa tiến sĩ, khẳng định trước đó đã có an bài.

Nếu đã là được an bài trước, vậy thì liền có cơ hội để thao tác can thiệp, có tiền có thế là có thể giải quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.