Bán Tiên

Chương 220: Trăm năm nhất tử




Náo nhiệt tới oanh oanh liệt liệt, đi cũng nhanh, việc vui quanh quẩn thật lâu tại Văn phủ.

Đám hạ nhân nghênh đón ngoài cổng dồn dập tản đi, có người kêu lên, "Trở về viện của mình, cấp trên sẽ phát lì-xì cho mọi người."

Vì vậy tiếng vỗ tay tán thưởng rầm rầm vang lên, đám người đang chầm chậm tản đi đột nhiên ùa ùa giải tán rất nhanh.

Có người muốn quét dọn rác pháo, lại có người gọi to không cần quét dọn, bảo để đó một ngày đã, nói đây là niềm vui nghênh đón Ngũ thiếu gia trở về!

Các chủ nhân Văn thị cũng líu ríu vui cười trở về đại trạch chính sảnh, nhân vật chính hiện tại đương nhiên là Văn Ngôn An vừa áo gấm về nhà.

Dù Văn thị là tài lớn thế lớn, nhưng cũng chỉ có điều kiện bồi dưỡng càng nhiều người học hành. Còn việc thi cử thứ này, chỉ có nền tảng là không đủ, càng nhiều chính là thiên phú của cá nhân và cảm ngộ nhân sinh triết lý của cá nhân, điều kiện sinh sống tốt không có nghĩa là có cảm ngộ càng tốt.

Tài nhiều thế lớn xuất hiện được một tiến sĩ triều đình cũng không dễ dàng, vật thì hiếm là quý, đáng giá Văn thị vui mừng.

Nhưng mà tương đối mà nói, một gia tộc có thể có được mười bảy tiến sĩ, đã là tỷ lệ rất cao, có tài có thế thì ở mức độ nào đó vẫn là có ưu thế tương đối.

Mà tiến sĩ lần này còn là xuất từ nhất mạch gia chủ Văn thị thế hệ này, khiến bàng chi đánh giá cao, nên càng thêm đáng giá ăn mừng.

Mặc Bát phẩm quan bào, Văn Ngôn An khuôn mặt tuấn lãng, cùng Văn Hinh đồng thời đứng ở hai bên cạnh tộc trưởng Văn Mậu, mỗi người nâng một cánh tay đi lên bậc cấp.

Tộc trưởng Văn Mậu thực sự là mặt mày hồng hào, cười không ngậm miệng.

Đi vào trong phòng, chỗ ngồi đã được sắp xếp theo thứ tự, Văn Ngôn An đi thi trở về sẽ làm bái lễ đối với trưởng bối, mà có tư cách làm trưởng bối tiếp nhận phần bái lễ này, tại đây cũng không có nhiều người.

Văn Mậu đương nhiên là ngồi ở cao nhất.

Bác lớn Văn Kiến Đường tướng mạo đôn hậu, phu nhân Văn Dung Thị khuôn mặt hiền hòa, cũng là phụ mẫu của Văn Ngôn An, có tư cách ngồi tại hàng dưới bên trái Văn Mậu.

Sau lưng bọn họ, trưởng tử Văn Ngôn Hưng, nữ nhi Văn Thục, thứ tử Văn Ngôn Hải, còn có vợ con của ba người.

Nhị gia Văn Kiến Minh khuôn mặt thẳng thắn, phu nhân Văn Quách Thị đã qua tuổi trung niên vẫn giữ được dung mạo diễm lệ, ngồi tại phía dưới bên phải Văn Mậu.

Đứng phía sau bọn họ, nữ nhi Văn Tuệ, trưởng tử Văn Ngôn Thượng, thứ tử Văn Ngôn Bình, vợ con của ba người cũng có mặt.

Có con dâu và con cái đều được dẫn đến, gả đi ra ngoài cũng dẫn theo trượng phu và con cái gấp trở về, người một nhà vô cùng náo nhiệt, thật sự có thể nói là con đàn cháu đống.

Văn Ngôn An lui ra vị trí phía sau, đứng đối diện với Văn Mậu, hạ nhân nhanh chóng tiến tới đặt đệm cói xuống, Văn Ngôn An tung quan bào, quỳ xuống dập đầu bái, "Tôn nhi Văn Ngôn An vào kinh thành đi thi trở về, bái kiến gia gia." Liên tục dập đầu ba cái.

"Tốt tốt tốt, đứng lên đứng lên." Văn Mậu liên tục cười, gật đầu nhấc tay.

Văn Ngôn An đứng lên, hạ nhân lại dời vị trí tấm nệm, Văn Ngôn An lại quỳ xuống, đối diện phụ mẫu dập đầu nói: "Nhi tử vào kinh thành đi thi trở về, bái kiến cha mẹ!"

"Đứng lên đứng lên, con ta mau đứng lên."

Phu phụ con lớn mừng rỡ nhấc nhấc tay, Văn Dung Thị cực vui mừng mà khóc, trong mắt ngấn lệ.

Văn Ngôn An đứng dậy, lại di chuyển theo tấm nệm, quỳ xuống dập đầu, nói: "Chất nhi Văn Ngôn An vào kinh thành đi thi trở về, bái kiến thúc thúc thẩm thẩm."

"Được rồi, đứng lên đứng lên."

"Nhanh lên nhanh lên." Văn Quách Thị đứng lên, dáng vẻ thụ sủng nhược kinh hoặc là không dám nhận lễ.

Văn Ngôn An đứng dậy, lại chắp tay chào các huynh đệ tỷ muội ngang hàng.

Tại trước mặt trưởng bối, nhất là trước mặt tộc trưởng gia gia, đa số thế hệ ngang hàng là có thái độ dè dặt, đám nhóc con bé gái thì không để ý nhiều như vậy, xông tới như ong vỡ tổ.

"Ngũ thúc, chúng ta có quà không?"

"Cữu, ta muốn quà."

Tư thế đó, chính là nếu không cho quà thì chắc hẳn quan bào phải bị xé rách.

Văn Mậu chỉ vào chúng cười mắng, "Một đám hài tử, thúc các ngươi vừa mới về nhà, cũng không chờ cho hắn thở một chút a." Khi các nhà định kéo hài tử nhà mình ra, hắn ngược lại khoát tay áo, ý tứ là, để tùy ý chúng đi.

"Có có có, đều có." Văn Ngôn An quay đầu lại kêu gọi một tiếng.

Thư đồng của hắn lập tức chạy ra ngoài, rất nhanh liền khiêng tới một cái rương.

Văn Ngôn An ngay trước mặt mọi người mở ra, đều là mấy thứ đồ chơi nho nhỏ tại kinh thành, "Tự chọn đi, mỗi người chỉ cho lấy hai cái."

Không có phân biệt nặng bên này nhẹ bên kia gì đó.

Đám nhỏ rất vui vẻ hạ thủ, sau khi mỗi đứa lấy hai món liền chạy đi rồi, cái rương bị lấy sạch cũng được dời đi, bên trong sảnh giảm đi rất nhiều tiếng tranh cãi ầm ĩ, trở nên yên tĩnh.

Lúc này, Văn Hinh đứng ở một bên ghế Văn Mậu, vẫn luôn muốn nói lại thôi, giờ mở miệng rồi, "Ngũ ca thế nhưng đã quên rồi a, trong thư nói là có quà cho ta."

Văn Mậu nhìn xem cháu gái, lại nhìn xem cháu trai, vuốt râu mỉm cười, giống như biết rõ chút gì.

Tại trong thế hệ cháu của ông ta, cũng chỉ có đứa cháu trai này là chưa lập gia đình cùng đứa cháu gái này là chưa gả rồi, cũng là hai đứa cháu kiệt xuất nhất trong mắt ông ta.

Văn Ngôn An cười nói; "Ta nào dám quên quà cho Hinh nhi chứ." Quay đầu lại ra hiệu cho thư đồng đi lấy đem tới.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, không biết là quà gì, có thể làm cho người văn tĩnh như Văn Hinh chủ động mở miệng khẩn cầu.

Chi thứ hai Văn Thông Tuệ nhịn không được hỏi, "Ngũ đệ, quà gì mà có thể khiến cho Hinh nhi nôn nóng khó dằn nổi như vậy?"

Văn Hinh có phần bối rối.

Văn Ngôn An lắc đầu cười khổ, "Lễ vật này nói đơn giản thì cũng đơn giản, chỉ là một bức thư pháp mà thôi, nhưng nếu không phải có gia gia ủng hộ, ta sợ rằng thật đúng là không có năng lực đem về được cho Hinh nhi."

Đại phòng Văn Ngôn Hải nói: "Chữ của người nào nha, còn có thể kinh động đến gia gia, sẽ không phải là của Thám Hoa lang kia đi?"

Văn Ngôn An: "Tam ca, không sai, chính là của Thám Hoa lang."

"..." Văn Ngôn Hải lập tức kinh ngạc.

Văn Ngôn An vung tay ra dấu, "Phải tiêu tốn hết một trăm hai mươi vạn lượng bạc mới đấu giá mua được, đó còn là nhờ có gia gia cung cấp cho tin tức đúng lúc, nếu không với giá này e rằng còn không tới phiên chúng ta, tiền cũng là gia gia trả."

Ách! Tùy tiện tặng nha đầu kia một bức lễ vật tranh chữ liền tiêu hết một trăm hai mươi vạn lượng bạc, có người âm thầm lẩm nhẩm trong lòng, lão gia tử không khỏi cũng quá bất công đi.

Có chút đồ vật cũng không phải chuyện tiền bạc, một trăm vạn lượng bạc đối với Văn thị mà nói thì cũng không phải là món tiền gì quá lớn, vấn đề chính là bất công.

Văn Mậu ho khan một tiếng, đúng lúc lên tiếng nói: "Nói là lễ vật cho Hinh nhi, cũng chỉ là cho Hinh nhi tạm thời thưởng ngoạn một đoạn thời gian, về sau còn là phải cất giữ vào trong 'Văn Xu các', là gia sản lưu lại cho Văn thị hậu nhân."

Lời này vừa nói ra, vậy liền chính là sự thực ván đã đóng thuyền, lúc này các loại thần sắc dị thường của mọi người mới thu liễm.

Chỉ là mọi người càng thêm thấy hiếu kỳ, thư pháp dạng gì nha, có thể giá trị nhiều tiền như vậy.

Rất nhanh, một cái ống kim loại dài không đủ hai thước được thư đồng cầm tới.

Văn Ngôn An duỗi tay nhận lấy, lại đi tới trước mặt Văn Hinh, chính tay nâng lên nói: "Hinh nhi, bản gốc chữ viết do chính tay A Sĩ Hành viết, ta thế nhưng là hoàn hảo không tổn hao gì mà đam về cho ngươi rồi."

Văn Hinh răng ngà cắn môi, hai tay tiếp nhận đồ vật cũng có chút rung động, "Tạ Ngũ ca."

Vừa vào tới tay liền nhanh chóng nắm chặt tại trong tay, ôm ở trước người, thật hưng phấn, hưng phấn đến nỗi mặt có phần đỏ.

Văn Ngôn An xua tay, "Ngươi đừng cảm tạ ta, ta chỉ là cái chân chạy, ngươi nên tạ gia gia đi, không có tin tức và bạc của gia gia thì cũng không chiếm được thứ này."

Văn Mậu vuốt râu bạc cười nói: "Nàng nha, ngưỡng mộ Thám Hoa lang kia thật lâu rồi, thế nhưng một mực không tìm được bản chữ viết của chính tay người ta để đánh giá và thưởng thức. Phát hiện thấy trên thị trường cực kỳ hiếm thấy, có tiền cũng mua không được, liền một mực nói lui nói tới bên tai ta. Ôi, khiến cho lão nhân ta bị phiền quá chừng a. Nàng hết lần này tới lần khác còn không chịu nói rõ ra. Nha đầu, lần này nhìn chung là đã được đền bù mong muốn rồi đi?"

Văn Hinh dở khóc dở cười, ôm đồ vật xoay người đi liền, đã khẩn cấp muốn xem bút tích thực rồi.

Đại phòng Văn Thục gọi với theo: "Hinh nhi, ngươi đừng đi nha, thứ tốt mở ra cùng nhau thưởng thức a, chờ cho chúng ta đều được mở rộng tầm mắt rồi ngươi cầm đi cũng không muộn!"

Lời này vừa nói ra, Văn Hinh suy nghĩ cũng phải, thứ quý trọng như thế, mình độc hưởng một mình quả thực không thích hợp, liền quay trở lại, tại trước mặt mọi người mở ống kim loại ra, đổ ra một thứ được bao bọc chống ẩm bằng giấy dầu.

Vừa nhìn cách đóng gói này liền biết là được làm rất cẩn thận.

Mọi người vây quanh tới, hỗ trợ mở giấy dầu ra, lộ ra một cuộn giấy trắng ở bên trong.

Văn Thục đưa tay lên mạnh dạn lay mở, "Ta trái lại muốn nhìn xem viết cái gì mà đáng giá như thế."

Nàng kia dứt khoát lay mở kiểu không xem nó như bảo bối khiến cho Văn Hinh bị dọa, nhanh chóng ấn tay nàng ta lại, vội la lên: "Nhị tỷ, ngươi cẩn thận một chút, bản viết tay gốc thật sự rất khó tìm, làm hỏng thì sẽ không tìm được nữa rồi."

Văn Thục cười nói: "Nhìn kìa, khiến ngươi làm cho cấp bách, không có dễ hỏng như vậy."

Trong lúc nói chuyện, toàn bộ bức chữ viết đã được mở ra, hai nữ nhân trước tiên mỗi người kéo một đầu, trước tiên dâng đến trước mặt Văn Mậu, gia giáo là như thế, thời điểm này phải trước tiên chú ý trưởng bối.

Văn Mậu quan sát rồi khẽ gật đầu, "Chữ đẹp chữ đẹp, không hổ là Vũ Văn lão tiên sinh cũng tán dương 'Thương hải hoành lưu, trăm năm nhất tử', không hổ là Thám Hoa lang danh dương thiên hạ."

"Di, bức chữ này hình như là tiện tay luyện bút." Trưởng tôn Văn Ngôn Hưng vẻ mặt kỳ quái, chỉ tới một nhóm chữ không nằm trong đoạn văn, "Các ngươi nhìn xem."

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào đó, Văn Thục thì thầm đọc lên tiếng, "Bên ngoài ba con sỏa điểu. . ." Tiếng nói chợt ngừng bặt.

Một nhóm chữ này cực không hài hòa, tại sao có cảm giác như đang mắng người.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định, tình huống gì?

Văn Ngôn An nói: "Có thể là tại lúc viết chữ, ngoài cửa sổ có ba con chim đang kêu réo hoặc là làm gì đó. Nhưng mà đại ca nói không sai, bức chữ này quả thực là chữ viết luyện bút. Tác phẩm lúc luyện bút, lại phối thêm một nhóm câu chữ ngoài lề này, có thể nói làm cho bức chữ này đặc biệt thú vị."

Mẫu thân Văn Dung Thị của hắn, tựa ở mặt sau ghế lão gia tử nhìn một hồi, "Đoạn văn này chỉ mấy chữ, khoảng chừng năm sáu mươi chữ đi, còn là luyện bút, sao dám bán một trăm hai mươi vạn lượng bạc. Khoản tiền này không khỏi kiếm cũng quá dễ đi? Ngôn An, ngươi và hắn coi như là tiến sĩ đồng khoa, chữ của ngươi giá trị bao nhiêu tiền?"

Ở một bên, Văn Quách Thị nhịn không được che miệng "Phốc xuy" cười ra tiếng.

Văn Dung Thị lập tức ý thức được khả năng mình đã nói sai rồi, có chút bối rối.

Con trai của nàng, Văn Ngôn An vội giải thích: "Mẹ, có chút món tiền không phải tính như mẹ vậy, một là danh tiếng, hai là khan hiếm. Đồn đãi hắn đã bỏ văn theo võ rồi, về sau quả nhiên giống như lời đồn đãi, không phải nói đã không còn nhìn thấy tác phẩm mới của hắn, tựa hồ ngay cả chữ cũng không tiếp tục viết nữa rồi.

Vì vậy có người khắp nơi tìm lấy chữ hắn đã viết trước đây. Ngoại trừ một ít đã xuất hiện công khai, những cái khác căn bản tìm không được, ngay cả các loại bài thi lúc trước hắn tham gia thi Huyện, thi Hương đều không còn thấy rồi, cũng không biết bị người nào tham ô rồi.

Thứ này còn là có người lôi ra được từ trong nhà cũ của hắn ở thôn, nông dân không biết quý trọng, tùy tiện có được chút tiền liền bán đi. Bức bút tích thực mà chúng ta có này chính là xuất phát từ nơi đó."

Văn Dung Thị thổn thức, "Nếu nói như thế, tên Thám Hoa lang kia nếu là dựa vào viết chữ để kiếm tiền, cũng là có thể phát đại tài, người có tài chính là không giống bình thường."

Văn Hinh lập tức nhẹ nhàng nhỏ nhẹ tranh luận, "Bá mẫu, không phải như thế, Thám Hoa lang này thật sự không phải tầm thường, tài hoa hơn người, phẩm tính cao xa, ngạo nghễ tại thế, xương mai phiêu hương, không có nghe nói qua hắn dựa vào viết chữ để kiếm tiền, một bức cũng không có, rõ ràng là xem thường làm như vậy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.