Bàn Long

Chương 224: Thân truyền đệ tử




Tòa thành của Cổ Khắc Tư gia tộc vô cùng rộng lớn, có điều người ở bên trong dường như chỉ sống ở 1/3 tòa thành, còn lại là 'Thanh Uyển', vốn là cấm địa trong thành.
Bởi vì đó là chỗ ở của Mạch Khắc Khẳng Hi, ngoại trừ Mạch Khắc Khẳng Hi cùng với thê tử ra thì chỉ có ba người hầu cùng với đồ đệ của ông ta là có thể tùy ý ra vào, bình thường kể cả tộc trưởng của gia tộc lẫn nhi tử của hắn cũng phải thông báo xong thì mới có thể đi vào.
Thanh uyển rất rộng, bên trong cỏ cây hoa lá chiếm tới hơn phân nửa diện tích, hơn nữa kiến trúc bên trong đều chỉ là một tầng đơn giản. Cho dù là như thế, bên trong dẫu có chứa đến một trăm người cũng là điều rất đơn giản.
Đám người Lâm Lôi đã được mời vào trong Thanh uyển.
Một mỹ nữ tóc xanh hiền thục đã ngoài ba mươi tuổi đi lên phía trước dẫn đường cho đám người Lâm Lôi, đồng thời giúp bọn họ ổn định chỗ ở.
"Bích Lợi Tư, ghi thực đơn giống như lần trước tiếp đãi Hắc Đức Sâm, chuẩn bị bày yến tiệc cho ta." Mạch Khắc Khẳng Hi quay sang mỹ nữ tóc xanh chỉ thị.
"Vâng, thưa đại nhân."
Mỹ nữ nọ trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, Mạch Khắc Khẳng Hi tiếp đãi khách vốn là phân theo cấp bậc. Mà yêu cầu vừa rồi của ông ta chính là hạng nhất đẳng, bình thường chỉ khi nghênh đón Thánh vực cường giả mới có thể như vậy.
"Người trẻ tuổi này chẳng lẽ đã là Thánh vực cường giả?" Bích Lợi Tý nhìn thoáng qua Lâm Lôi, trong lòng thầm đoán.
Mạch Khắc Khẳng Hi cười với Lâm Lôi: "Lâm Lôi, ngươi mặc dù đã ở Tây Bắc hành tỉnh lâu như vậy rồi, song đối với những món đặc sản chính thức của Tây Bắc hành tỉnh chúng ta đây, ngưõi e rằng cũng chưa từng được thưởng thức."
"Đặc sản chính thức?" Lâm Lôi nhíu mày một cái.
Trong khi ở tại tửu điếm, những món mà Lâm Lôi ăn ðều là thức ăn cực kỳ nổi tiếng. Dù sao thì đối với địa vị của Lâm Lôi, từ lâu đã chẳng còn phải để tâm đến chuyện tiền bạc nữa rồi.
"Ðương nhiên, Tây Bắc hành tỉnh có rất nhiều món ăn ngon, tại các tỉnh thành khác cũng có. Có điều chỉ một số ít tửu lâu hoặc hội quán sang trọng thì mới có thể cung ứng được một phần. Còn những món ăn ngon nhất, không phải cứ có tiền là có thể ăn được." Mạch Khắc Khẳng Hi tự hào nói.
Cả đời ông ta, ngoại trừ việc tu luyện, thì điều hoan hỷ nhất chính là các món đặc sản trong thiên hạ.
Mạch Khắc Khẳng Hi thậm chí đã từng nói rằng, nhân sinh nếu không có mỹ thực thì thực là vô vị.
"Vậy thì ta đây hôm nay cần phải thưởng thức cho tốt mới được." Lâm Lôi cười nói.
Lúc này trong phòng khách cũng chỉ còn lại có Lâm Lôi, Mạch Khắc Khẳng Hi hai người cùng với Bối Bối ở trên vai Lâm Lôi, còn đám người của năm huynh đệ Ba Khắc thì đều đã về chỗ nghỉ chân của mình rồi.
"Ủa?" Mạch Khắc Khẳng Hi đã nhìn thấy Ảnh thử trên vai Lâm Lôi, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc hỏi: "Lâm Lôi, ta có cảm giác ma thú này của ngươi dường như không tầm thường a, loại Ảnh thử màu đen này ..." Hắc sắc Ảnh thử vốn là ma thú cấp rất thấp. Chính là Mạch Khắc Khẳng Hi cho rằng với thân phận của Lâm Lôi thì không thể nào ma thú của hắn lại kém như vậy được.
Bối Bối đã bước vào Thánh vực.
Tuy nhiên hiện tại nó đang hoàn toàn thu liễm lực lượng, Thánh vực cường giả mà đã thu liễm lực lượng, nếu đối phương không phải là cực mạnh thì cũng không thể cảm thấy được.
"Bối Bối nó là cửu cấp đỉnh cao ma thú." Lâm Lôi cười đáp.
Bối Bối đang đứng trên vai Lâm Lôi cũng quay sang Mạch Khắc Khẳng Hi nhếch miệng làm ra bộ dạng có vẻ rất là khinh thường. Trong kế hoạch của Lâm Lôi, Thánh vực ma thú Bối Bối này chính là một con Át chủ bài của hắn.
Bối Bối khi chưa đạt đến Thánh vực mà đã đáng sợ như vậy rồi, hiện tại đạt tới Thánh vực, nếu Lâm Lôi không sử dụng 'Đại Địa Áo Nghĩa' thì nhất định là sẽ bị nó chà đạp.
Trong số Thánh vực cường giả, có thể đọ được với công kích quỷ dị từ 'Đại Địa Áo Nghĩa' của Lâm Lôi liệu có được mấy người? Thánh vực cường giả bình thường căn bản vốn không phải là đối thủ của Bối Bối.
"Hắc sắc Ảnh thử, lại là cửu cấp đỉnh cao ma thú?" Mạch Khắc Khẳng Hi thực sự bị giật mình.
"Không nói về chuyện này nữa, Mạch Khắc Khẳng Hi, vài ngày nữa ta còn phải chuẩn bị đi đế đô một chuyến, ông nói chúng ta luận bàn tỷ thí định tiến hành hôm nào thì đýợc?" Lâm Lôi dò hỏi.
"Như vậy là sắp phải đi?" Mạch Khắc Khẳng Hi có chút thất vọng, "Ta vốn còn muốn cùng Lâm Lôi huynh đệ ngươi tụ tập vui vẻ mấy ngày nữa, như vậy thì chúng ta có thể cùng nhau luận bàn, đề cao thực lực cũng nhanh hơn. Có điều nếu Lâm Lôi huynh đệ ngươi đã có chuyện quan trọng phải đi đến đế đô ... thì như vậy đi, ba ngày sau, chúng ta ra sau ngọn tiểu sơn bỏ hoang ở ngoại thành luận bàn một phen."
"Cũng được." Lâm Lôi gật đầu chấp nhận.
"Đi nào. Đến sân luyện công của ta xem thử." Mạch Khắc Khẳng Hi nhiệt tình mời, Lâm Lôi cũng bước theo ông ta đi thăm thú một phen.
Đang lúc Lâm Lôi tại Tây Bắc hành tỉnh hưởng thụ sự chiêu đãi nhiệt tình của Mạch Khắc Khẳng Hi thì Ốc Đốn đã đi theo Ni Na ra ngoài đế đô, hướng về vùng ngoại ô là nơi Vũ Thần môn cư trú.
Vũ Thần môn được kiến tạo trên một tòa núi cao, do đó núi này cũng được mọi nguời goị là 'Vũ Thần Sơn'.
"Khoảng cách từ lần Vũ Thần thu nhận thân truyền đệ tử đã là hơn 200 năm rồi, trước đó mấy trăm năm thì mới chỉ có duy nhất Kiếm thánh 'Áo Lợi Duy Á' dám cự tuyệt lại lời mời của Vũ Thần. Thực không ngờ rằng cho tới tận bây giờ cũng còn cần phải thu thân truyền đệ tử."
"Thân truyền đệ tử a, nếu lúc đó ta có thể trở thành thân truyền đệ tử dù chỉ một ngày thôi thì dẫu có phải chết ta cũng vẫn nhận."
Trên quan đạo ở ngoại ô đế đô huyên huyên náo náo toàn người với người, mọi người đang cùng đàm luận với nhau. Vũ Thần môn chỉ cần chiêu thu ký danh đệ tử thôi thì đã là chuyện đại sự rồi. Huống hồ thu thân truyền đệ tử thì lại càng là một chuyện thông thiên động địa. Độ trọng yếu thực sự là không thua kém gì so với chuyện hoàng đế kế vị một chút nào.
Phải biết rằng Vũ Thần 'Áo Bố Lai Ân' này hơn 5000 năm qua, tổng cộng thân truyền đệ tử thu nhận cũng chỉ có hai mươi mấy người. Trong số hai mươi mấy người ấy, không ít người đã sớm chẳng còn trên nhân thế này nữa rồi.
Còn đế quốc hoàng đế thì sao?
Hơn 5000 năm qua, chẳng phải đã thay đổi hơn cả trăm lần rồi ấy chứ.
Mặc dù trong lòng người dân đế quốc, chuyện này là vô cùng trọng yếu, tuy nhiên Vũ Thần môn đối với việc chiêu thu thân truyền đệ tử thì lại hoàn toàn đơn giản, chỉ là tại thời gian đã định sẵn từ trước đối ngoại công khai một chút mà thôi.
Giữa 12 giờ trưa hôm nay, Vũ Thần môn sẽ đối ngoại công khai.
Mà từ sáng sớm nay, đông đảo quần chúng đã tụ tập đến Vũ Thần sơn rồi, Ốc Đốn, Ni Na hai người tự nhiên cũng biết đến chứng kiến sự kiện trọng yếu này.
Bên trong xe ngựa.
"Đại cá tử, chàng nói ai sẽ có cơ hội trở thành thân truyền đệ tử của Vũ Thần đây?" Ni Na dò hỏi, trong mắt công chúa hoàng tộc, Vũ Thần chính là cao cao tại thượng, không có cách nào biết được sự tồn tại. Ni Na từ nhỏ đến lớn, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng được nhìn thấy Vũ Thần.
Đừng nói là Ni Na, mà ngay cả hoàng đế hiện tại 'Kiều An' cho tới bây giờ cũng chưa từng được một lần nhìn thấy Vũ Thần.
Chỉ có Vũ Thần thân truyền đệ tử mới có tư cách được gặp Vũ Thần. Bởi vậy có thể thấy được địa vị của Vũ Thần thân truyền đệ tử. Từ xưa đến nay cũng mới chỉ có Kiếm thánh 'Áo Lợi Duy Á' cự tuyệt lại sự hấp dẫn của Vũ thần, điều đó khiến cho mọi người kinh ngạc bội phục cũng là điều đương nhiên.
"Vũ Thần thu thân truyền đệ tử thì đều phải có thiên phú cực cao. Thấp nhất thì cũng phải là cửu cấp chiến sĩ. Hơn nữa thì rất có thể đã bước vào Thánh vực." Ốc Đốn căn cứ theo lịch sử tổng kết nói.
"Có điều trong đế quốc cửu cấp cường giả nhiều lắm, thiên phú cao thấp cũng rất khó xác định. Vũ Thần sẽ thu ai làm thân truyền đệ tử, đây là điều vô cùng khó nói."
Đột nhiên xe ngựa ngừng lại.
"Công chúa điện hạ, đã đến Vũ Thần sơn rồi. Phía trước toàn là người, xe ngựa cũng không thể nào đi tới được." Tiếng xa phu vang lên.
Ốc Đốn lập tức nắm tay Ni Na dìu xuống xe ngựa.
"Thực là đông người a." Ni Na đã thấy cảnh tượng phía trước người người chen chúc tấp nập, không khỏi có chút sợ hãi.
Chỉ thấy dưới chân Vũ Thần sơn cao vút tựa mây cơ man toàn người là người, lúc trước đến đây xe ngựa vẫn còn đi tốt, vậy mà giờ đây xe ngựa căn bản là không cách nào tiến tới được. Đặc biệt trên con đường mòn dẫn lên núi cũng toàn là người.
"Ni Na." Ốc Đốn quay lại cùng cười với Ni Na.
"Hống ..." Vốn vẫn bám theo xe ngựa là Hổ răng kiếm trực tiếp chồm tới. Ốc Đốn ôm Ni Na đặt ở phía trước, "Ngồi cho vững. Ôm chặt vào, chúng ta trực tiếp đi lên bằng đường nhỏ."
Ni Na chính là ma vũ song tu, mặc dù thực lực vẫn chưa ra đâu vào đâu, song cũng rất nhanh ôm thực chặt lấy cổ Hổ răng kiếm.
"Xuất phát." Ni Na cũng rất hưng phấn.
Hổ răng kiếm tốc độ lập tức vượt lên, Ốc Đốn cũng rất nhanh đi theo bên cạnh Hổ răng kiếm, lối mà bọn họ đi không phải là đường lớn, mà là từ đường nhỏ nhỏ ở phía sau có phần khó đi hơn mà xông lên.
Đều là lao như bay. Hổ răng kiếm như đang giẫm trên đất bằng. Về phần Ốc Đốn cũng vô cùng linh hoạt.
Một người một thú rất nhanh leo lên, ở trên đường bọn họ cũng phát hiện không ít cao thủ lợi hại cũng sử dụng biện pháp tương tự mà đi lên, dù sao thì đi bằng đường lớn, người người chen chúc như thế không biết bao giờ mới tới nơi.
"Đến rồi." Theo cú nhảy vọt, Ốc Đốn cùng Hổ răng kiếm đều đáp xuống sân rộng.
"Oa, ta sợ đến vã mồ hôi." Ni Na hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sau đó từ trên lưng Hổ răng kiếm nhảy xuống.
Trước mắt hiện ra một phiến sân lát đá bằng phẳng rộng lớn phi thường, hiện tại phía trước đã tụ tập đến quá vạn người song lại chẳng hề cảm thấy chật chội chút nào mà ngược lại vẫn có phần trống rỗng.
"Đại cá tử, ngươi biết không, khoảng sân luyện công bao la của Vũ Thần môn này chính là năm đó Vũ Thần đã một kiếm đẽo gọt một ngọn Vũ Thần sơn mà thành đấy." Ni na cảm thán nói.
Ốc Đốn cũng phải sợ hãi than thở về thực lực của Vũ Thần đích.
Vũ Thần sơn kỳ thực là có rất nhiều ngọn núi, mà trong số đó ngọn núi lớn nhất thì lại bị Vũ Thần dễ dàng một kiếm tước ra một khoảng sân rộng bằng phẳng. Vũ Thần môn liền ở tại đây xây dựng kiến tạo nên một lượng lớn kiến trúc, từ đó nơi này cũng trở thành nơi ở chung của Vũ Thần môn ký danh đệ tử.
Theo truyền thuyết thì Vũ Thần cùng với thân truyền đệ tử của ông ta đều là ở trên núi này.
"Thời gian còn chưa tới, chúng ta tạm nghỉ một lát đã." Ốc Đốn nắm tay Ni Na đến bên một dãy ghế đã cạnh khoảng sân rộng rồi ngồi xuống.
Trên khoảng sân rộng này người đến càng ngày càng nhiều. Rốt cuộc, thời gian cuối cùng cũng tới.
Trên đài cao phía trước khoảng sân rộng, có rất đông người đang đứng. Những người này đều là Vũ Thần môn ký danh đệ tử, mà tên tình địch kia của 'Ốc Đốn' cũng ở trong số đó.
"Xem kìa, Thánh vực cường giả."
"Có người đang bay tới."
Ốc Đốn, Ni Na cũng quay đầu ngước lên không trung mà nhìn, chỉ thấy xa xa là thân ảnh của ba người mặc trường bào màu xanh đang xuyên phá trường không, sóng vai nhau bay về phía đài cao, cuối cùng hạ xuống.
"Ba Thánh vực cường giả!" Tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng phát run, bình thường chỉ một Thánh vực cường giả thôi cũng đã khó gặp rồi, bây giờ bỗng chốc lại xuất hiện tới ba người.
Sau khi ba Thánh vực cường giả này hạ xuống, cầm đầu trong số đó là một vị trung niên nhân tóc hoa râm lớn tiếng nói: "Chư vị, hôm nay sư huynh đệ ba người chúng ta thay thế sư phụ tuyên bố người nào là thân truyền đệ tử đời thứ 27."
Tất cả mọi người đều im lặng hẳn xuống.
"Ba người này đều là Vũ Thần thân truyền đệ tử." Ốc Đốn cảm thấy muốn nín thở, Vũ Thần môn thực sự quá mạnh mẽ. Ba thân truyền đệ tử cũng đều là Thánh vực cường giả. Cũng khó trách lại được xưng là đại lục đệ nhất quân sự cường quốc.
Vị trung niên nhân tóc hoa râm tiếp tục nói: "Lần trước thu thân truyền đệ tử là Ngọc Lan lịch năm 9723, năm nay là Ngọc Lan lịch năm 10008, vậy là đã qua được 285 năm rồi."
Đám người ở phía dưới đều thổn thức không thôi, giữa hai vị thân truyền đệ tử không ngờ lại cách nhau lâu như vậy.285 năm, rất nhiều người sống lâu cũng chưa từng được như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ta tuyên bố, vị đệ tử thân truyền đời thứ 27 của sư phụ chính là - Bố Lỗ Mặc A Kỳ Tác Luân!"
Nghe thấy cái tên đó, toàn bộ đám người trên khoảng sân rộng lập tức vỗ tay hoan hô vang dội như biển động. Đồng thời từ trong hàng ngũ một đám ký danh đệ tử vốn đứng ở trên đài cao như vậy, Bố Lỗ Mặc cũng từ từ tiến ra.
Bố Lỗ Mặc thân hình gầy nhom, đôi mắt hơi trũng vào, toàn thân có vẻ tương đối kiên nghị lạnh lùng.
"Bái kiến chư vị sư huynh." Bố Lỗ Mặc đi tới trước mặt ba người, cung kính nói.
Ba vị thân truyền đệ tử của Vũ Thần đều khẽ gật đầu, cánh tay vị trung niên tóc hoa râm từ trong lòng lấy ra một chiếc không gian giới chỉ màu đỏ đậm sắc.
Là ký danh đệ tử của Vũ Thần môn, Bố Lỗ Mặc biết rất rõ, vật chứng minh thân phận của thân truyền đệ tử chính là một chiếc không gian giới chỉ, hơn nữa còn có màu đỏ đậm sắc.
"Lại là hắn."
Ở phía dưới trông thấy cảnh này, Ốc Đốn khẽ lắc đầu, lần đầu tiên hắn tham gia Ký danh đệ tử tranh đoạt, cuối cùng người giành được thắng lợi lại chính là Bố Lỗ Mặc này.
Không ngờ rằng chỉ mới loáng qua có một năm mà Bố Lỗ Mặc này cũng đã có sự đột biến, trở thành thân truyền đệ tử của Vũ Thần rồi!
Ni Na ở bên cạnh cũng gật đầu nói: "Một gia tộc bình thường như A Kỳ Tác Luân gia tộc, không ngờ lại xuất hiện đến hai vị thiên tài, thiên tài Kiếm thánh 'Áo Lợi Duy Á' ngay cả Vũ Thần cũng muốn thu làm đồ đệ chính là một tuyệt thế thiên tài, còn bây giờ, đệ đệ của Áo Lợi Duy Á là Bố Lỗ Mặc cũng đã trở thành thân truyền đệ tử của Vũ Thần."
Ốc Đốn trông thấy Bố Lỗ Mặc, trong lòng vẫn tự tin y hệt như lúc trước.
Vào Vũ Thần môn thì đã sao, còn không phải là vì muốn đạt tới Thánh vực ư? Mà Long huyết chiến sĩ một khi đã đạt tới Thánh vực thì tuyệt đối chính là Thánh vực cường giả mạnh nhất.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.