Bạn Có Tha Thứ Cho Người Từng Làm Bạn Tổn Thương?

Chương 2:




5.
Tôi bị ba mẹ gọi về qua điện thoại.
Chân vừa mới bước vào cửa, còn chưa kịp thay giày.
Một cái tát nặng nề giáng trên mặt tôi.
Cái tát này gần như là dùng hết sức, khiến đầu óc tôi mông lung, tai ù đi.
Vị tanh ngọt trào lên cổ họng, tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người vừa đánh mình.
Là ba tôi.
Sắc mặt ông ta tái mét.
"Lý Hàm Nguyệt, tao để mày nhường bạn trai cho chị của mày."
"Chứ không phải để cho mày đổi lại thân phận!"
"Có phải mày vẫn còn oán hận năm đó chị mày thay mày xuất ngoại du học, muốn mượn việc này để trả thù?"
Thật là khôi hài.
Vừa muốn có bạn trai, lại vừa muốn có trình độ học vấn cao.
Coi tôi là đứa ngu mặc người ta làm gì thì làm à.
Tôi che lại đáy mắt đầy hận ý, bình tĩnh nói:
"Ba, Trầm Tự là ai cơ chứ?
"Là giáo sư đại học, anh ta sẽ chấp nhận chuyện hoang đường như đổi bạn gái hay sao?"
"Tại sao lại không?"
Ngực ba tôi phập phồng vì tức giận.
"Cậu ta không phải người ngu, biết nên chọn du học sinh vừa về nước hay một đứa chỉ học trường hạng hai!"
Hắn không phải người ngu.
Mà là người điên.
Tôi nhếch môi cười một tiếng.
Cười nhạo ba tôi —— đã ngu ngốc còn ngây thơ đến vậy.
Tôi nói:
"Lý Vãn Tinh đã ngủ với Trầm Tự, nếu như làm sáng tỏ, chỉ sợ không ai có thể lấy được anh ta nữa."
Nghe vậy, Lý Vãn Tinh ngồi trên ghế salon như chuyện không liên quan đến mình bỗng đứng bật dậy.
Mặt ba tôi lộ vẻ khiếp sợ, khó tin.
Dường như ông không ngờ tới đứa con gái mình nâng trên lòng bàn tay, chỉ vì muốn có được một người đàn ông, sẽ nôn nóng như vậy.
Tôi coi nhẹ vẻ mặt đang ngơ ngác của bọn họ, nhịn đau thay giày.
Trở về nhà.
Lấy hộp thuốc ra chuẩn bị tiêu sưng trên mặt.
Lý Vãn Tinh dựa vào cạnh cửa, hai tay ôm ngực một cách kiêu căng, bắt đầu cười tôi:
"Thật vô dụng, tao không ở nhà tranh giành với mày, mày vẫn không thắng được ba mẹ thiên vị tao."
Tôi giễu cợt: "Chỉ có chị mới tranh giành mấy chuyện kiểu này thôi."
"Mày!"
Lý Vãn Tinh nghẹn họng, đáy mắt là sự không phục, nói:
"Trầm Tự nói với tao, anh ấy muốn kết hôn với tao rồi."
Mắt tôi lóe sáng.
Trầm Tự đã từng đề cập tới mấy lần, hắn ta muốn đi đăng ký kết hôn với tôi.
Chẳng qua vì người nhà hắn coi thường xuất thân của tôi, Trầm Tự an ủi:
"Chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ rồi, giấy kết hôn cũng chỉ là một tờ giấy, có cũng được không có cũng chẳng sao."
Không biết tại sao, hôm nay hắn lại nhắc đến chuyện xưa.
Nhưng điều này đã không còn chút quan hệ nào với tôi.
Tốt nhất là hai người kết hôn nhanh nhanh một chút, trói chặt cả người với nhau luôn đi.
Tôi nói:
"Vậy chị diễn cho thật vào, ngàn vạn lần đừng để anh ta phát hiện ra thân phận."
Lý Vãn Tinh dương dương tự đắc: "Đó là đương nhiên, diễn xuất là tao tốt nhất."
"Vậy sao."
Vậy thì tôi yên tâm rồi.
6.
Trầm Tự đặt phòng riêng.
Mời một nhà chúng tôi đi ăn trưa.
Lý Vãn Tinh ăn mặc trang điểm lộng lẫy, vừa thấy Trầm Tự đã không kịp chờ đợi lao vào trong ngực hắn.
Bắt đầu nũng nịu.
Trầm Tự cưng chiều xoa đầu chị ta, hỏi:
"A Tinh, sao em lại trở nên dính người như vậy?"
Lúc hắn nói lời này, ánh mắt rơi vào trên người tôi.
Tôi nuốt nước miếng, tay nắm chặt thành quyền, không ngừng cảnh cáo bản thân phải giữ bình tĩnh.
Bây giờ tôi là Lý Hàm Nguyệt.
Lý Vãn Tinh vẫn không phát hiện ra, ngón tay cậy thế miết nhẹ bả vai hắn, hỏi ngược lại:
"Anh không thích sao?"
"Thích."
Trầm Tự lạnh nhạt trả lời, gạt tay chị ta ra, đứng dậy nghênh đón ba mẹ tôi.
Lễ phép thăm hỏi sức khỏe bọn họ xong, lúc này mới nhìn về phía tôi:
"Đây chính là em gái của A Tinh, Lý Hàm Nguyệt? Không hổ là chị em sinh đôi, giống đến nỗi ngay cả tôi cũng sắp không phân biệt được."
Rất kỳ diệu, phải không?
Tôi và Lý Vãn Tinh là chị em sinh đôi không khác nhau là bao.
Khi không nói chuyện, hai người mặt đối mặt thật giống như đang soi gương vậy.
Đóng giả thành đối phương thực sự dễ như trở bàn tay.
Nhiều lúc nhìn sự cởi mở của Lý Vãn Tinh tôi luôn có ảo giác, rằng tôi chẳng qua chỉ là cái bóng của chị ta mà thôi.
Sắc mặt ba mẹ tôi trở nên khác thường, cười gượng hai tiếng: "A Nguyệt vẫn luôn ở nước ngoài du học, hai ngày trước mới trở về."
"Ồ, vậy hẳn là chúng ta có rất nhiều chủ đề chung."
Trầm Tự nói như vậy.
Trong lúc nhất thời, hầu như ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của mọi người đồng loạt rơi trên người tôi.
Nhất là Lý Vãn Tinh.
Tôi hạ giọng, hừ một tiếng: "Phiền phức!”
"Đừng dùng ánh mắt dơ bẩn đấy nhìn tôi, trông như tên bi3n thái vậy."
"Lý Hàm Nguyệt, nói cái gì đấy?!"
Ba tôi mắng tôi.
Mẹ tôi giảng hòa.
"Được rồi, ông cũng không phải không biết tính tình của A Nguyệt, đừng so đo với con bé."
Thực ra là sợ tôi phá hỏng bữa ăn này.
Mọi người ngồi xuống bàn bạc việc hôn sự.
Trầm Tự rất hào phóng.
Sính lễ một triệu, còn muốn giao một nhà một xe đứng tên “tôi”.
Hơn nữa chi trả toàn bộ hôn lễ.
Nhà tôi không cần trích ra một khoản tiền nào.
Bữa cơm này chủ hay khách đều vui mừng.
Miệng Lý Vãn Tinh cũng sắp vểnh lên tận trời.
Lúc vào nhà vệ sinh, chị ta chanh chua bực tức nói:
"Không ngờ Trầm Tự yêu mày thật lòng, vì mày mà chịu chi như vậy."
Ngay sau đó chị ta lại vui mừng: "Nhưng mà bây giờ những thứ này đều là của tao."
Ừ.
Là của chị.
Trầm Tự còn phải đưa Lý Vãn Tinh đi hẹn hò.
Mẹ tôi sợ tôi làm hỏng chuyện tốt.
Trong lúc đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Chờ Trầm Tự lái xe rời đi cùng Lý Vãn Tinh, khuôn mặt hiền hậu của bà lập tức trở nên lạnh nhạt.
"Chị mày thay mày xuất ngoại du học, mày không cần phí nhiều sức đã có được học vấn trình độ cao."
"Nếu mày còn nghĩ đến chuyện phá hoại hạnh phúc của con bé, thì mày quả là sói mắt trắng vô ơn."
Trong giọng nói tràn đầy vẻ chê trách lẫn cảnh cáo.
7.
Tôi thấy rất quái lạ.
Đều là con gái của bà, tại sao cái tâm lại có thể nghiêng hẳn về một bên như vậy?
Thời gian chào đời của những cặp sinh đôi khác chỉ cách nhau một vài phút hoặc một giờ.
Nhưng tôi và Lý Vãn Tinh là ngoại lệ.
Chúng tôi cách nhau tận mười mấy giờ.
Bà tôi có một tư tưởng rất cổ hủ, cho rằng sinh thường sẽ khiến trẻ con thông minh hơn, kiên quyết không để cho mẹ tôi sinh mổ (c-section).
Trong mười mấy giờ, mẹ tôi phải chịu sự hành hạ tồi tệ nhất..
So với Lý Vãn Tinh lọt lòng một cách dễ dàng, thì tôi lại giày vò bà, khiến bà kiên quyết cho là tôi tới để đòi nợ, để hãm hại bà.
Cho nên bà luôn thờ ơ với tôi, khi còn bé cũng không chịu ôm tôi dù chỉ một chút.
Tôi cúi đầu, giả bộ giọng thấp đáp: "Con biết."
Nhìn tôi như vậy, lần đầu tiên mẹ tôi nhẹ giọng:
"Nguyệt Nguyệt, không phải mẹ làm khó con, chẳng qua là con thật sự không xứng với Trầm Tự."
"Cháu nhà dì Hoàng bên cạnh cũng rất tốt, mặc dù xuất thân nông dân, nhưng người ta được cái vất vả chịu khó."
"Sau khi con kết hôn với nó cùng nhau dốc sức làm việc, mẹ và ba con sẽ giúp một chút, cuộc sống sẽ rộng mở hơn nhiều."
Bà nói những lời này, càng nghe tôi càng thấy chạnh lòng.
Tôi dần mất kiên nhẫn, chờ đến khi taxi tới, tôi giơ tay lên vẫy.
Lên xe lúc, ta nghe được tiếng bà nóng nảy phàn nàn.
"Đứa nhỏ này, không biết suy nghĩ chút nào."
Tôi nhắm mắt, đầu tựa vào sau ghế.
Không liên quan, không liên quan.
Chờ một chút nữa.
Đợi đến khi chuyện bụi bặm này lắng xuống, tôi sẽ hoàn toàn được giải thoát.
8.
Ngày thứ hai tôi đổi lại thân phận với Lý Vãn Tinh, chị ta lại không về nhà.
Không ngoài suy đoán, chị ta lại ở bên ngoài qua đêm cùng Trầm Tự.
Buổi tối lúc đọc sách, âm thanh thông báo của Wechat vang lên.
Mở ra nhìn một cái, là đống ảnh do Lý Vãn Tinh gửi tới.
Đều là hình chị ta và Trầm Tự.
Chỉ lướt nhanh qua đã khiến tôi sinh ra ghê tởm.
Chạy vào trong phòng tắm, ôm bồn cầu nôn mửa.
Tính cách của tôi và Lý Vãn Tinh đích thực là hai thái cực khác nhau, sao mà hắn ta không phát hiện được?
Cách giải thích duy nhất chính là, vất vả lắm Trầm Tự mới tìm được một người phù hợp thế này, không nỡ buông tay.
Thông suốt được điều này, tôi lại càng thấy phát ớn.
Lý Vãn Tinh liên tiếp gửi cho tôi mười mấy tấm, mới gỡ bỏ.
Cuối cùng còn gửi tới một icon biểu cảm khiêu khích.
Đầu bị úng nước à!
Tôi mắng to trong lòng.
Xóa tất cả lịch sử trò chuyện chỉ bằng một lần nhấc tay.
Có lẽ chị ta cảm thấy tôi sẽ ghen tị, sẽ nổi điên, nhưng tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Lý Vãn Tinh ở nước ngoài phóng túng, vừa khéo đặc biệt xứng đôi với Trầm Tự.
Nhất định là ông trời tác hợp cho.
Ngày thứ ba, Lý Vãn Tinh đưa Trầm Tự về nhà ăn điểm tâm.
Đúng là phụ nữ đã trải qua giai đoạn nồng nhiệt trong tình yêu có khác.
Sắc mặt hồng hào.
Trong bữa cơm, Trầm Tự luôn ân cần hỏi hăn Lý Vãn Tinh.
Chi ta định ngồi dậy đi lấy cơm, lại bị hắn ngăn cản.
Tự nhiên cầm lấy bát cơm của chị ta, nói: "Để tôi."
Mẹ tôi lườm Lý Vãn Tinh, nói:
"Có hợp tình hợp lý không? Con để cho một giáo sư đại học như Trầm Tự hầu hạ, nếu để học sinh cậu ấy biết thì còn gì là uy nghiêm nữa?"
Lý Vãn Tinh lè lưỡi, phớt lờ sự tức giận của mẹ.
Ánh mắt lạnh lùng của Trầm Tự lướt qua tôi, khẽ mỉm cười: "Tôi luôn làm vậy đối với A Tinh."
Câu nói làm đáy lòng tôi buồn nôn, nổi đầy da gà.
Sau khi ăn xong, mẹ tôi bảo tôi đi rửa chén.
Vì muốn tránh tiếp xúc với Trầm Tự, tôi trực tiếp trốn vào phòng, khóa trái cửa.
Trầm Tự một mực đợi ở nhà tôi.
Hơi thở của hắn lan ra mọi ngóc ngách, ngập vào trong đó khiến tôi suýt chút nữa nghẹt thở.
Ta lặng lẽ kéo Lý Vãn Tinh hỏi: "Chị đưa anh ta về nhà làm gì? Không sợ chuyện bị bại lộ sao?"
Chị ta liếc ta một cái: "Khó chịu?
"Vậy cũng phải nhịn cho tao!"
Tôi: "..."
9.
Tôi vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài
Tận đến khi hai người trở về phòng, tôi mới dám ra ngoài đi tắm.
Nhưng không ngờ chỉ trong vài phút, đã có một cái bóng to lớn đứng bên ngoài.
Trầm Tự đang đứng hút thuốc bên ngoài sân thượng.
Một chút màu đỏ lập lòe trong bóng tối, tôi nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Đôi mắt đen nhánh của hắn ta len lỏi chút ánh sáng.
Thấy tôi mở cửa liền xoay người lại nhìn tôi, dập tàn thuốc ném vào thùng rác.
Bước về phía tôi.
"A Tinh, mấy ngày nay chơi có vui không?"
Lòng tôi run lên, giải thích: "Tôi là Lý Hàm Nguyệt."
Hắn cười khẽ, tựa như đang cười nhạo sự ngu ngốc của tôi.
"Em thật sự cảm thấy ngay cả bạn gái mình tôi cũng không nhận ra sao?"
Đương nhiên là tôi không mong đợi nó.
Chỉ là trong lòng vẫn ôm chút may mắn, thứ Trầm Tự thích là gương mặt này, chứ không phải là tôi.
"Tôi không hiểu anh đang nói gì."
Tôi tiếp tục giả ngu.
Nét mặt Trầm Tự âm u.
"Mấy ngày nay tôi phối hợp với em chơi loại trò chơi tẻ nhạt này, vì muốn làm cho em vui vẻ, chắc không phải em thật sự muốn nhường tôi cho người khác chứ?"
Tôi không cách nào trả lời được.
Nhắm hai mắt, lui về phía sau một bước, từ chối sự tiếp cận của hắn.
Lần nữa nhắc lại:
"Trầm tiên sinh, tôi là Lý Hàm Nguyệt, anh nhận nhầm người rồi."
Vừa dứt lời liền nhấc chân chạy.
Gió đêm thổi qua bên tai, mang theo lời nói rõ ràng của Trầm Tự:
"Tôi sẽ bắt được sơ hở của em."
Qua cuối tuần, Trầm Tự phải trở về đi làm.
Hắn là giáo sư của Khoa cơ khí Đại học XX.
Tôi quen hắn khi đang bị tra tấn ch.ế.t đi sống lại bởi một đống luận văn phân tích số.
Sau đó lên mạng tìm người làm hộ.
Rồi Trầm Tự tìm tới.
Sau khi thêm phương thức liên lạc của hắn, tôi vốn định chi một khoản tiền để hắn làm giúp tôi.
Ai ngờ hắn lại cầm tay, kiên nhẫn hướng dẫn tôi viết luận văn!
Sau đó tôi thành công bảo vệ luận văn với số điểm khá cao.
Vì muốn cảm ơn Trầm Tự đã cứu giúp, tôi mời hắn bữa cơm.
Thường xuyên qua lại, chúng tôi trở nên quen thuộc.
Hắn là giáo sư đại học.
Tôi là học sinh.
Tôi có một lòng kính trọng và ngưỡng mộ đối với hắn.
Hắn còn một lòng muốn dạy kèm tôi thi nghiên cứu sinh.
Hoặc là học ngôi trường mà hắn đang giảng dạy.
Hắn từng đề nghị tôi chọn hắn làm thầy.
Tôi khéo léo từ chối.
Bây giờ nghĩ lại, lời đề nghị này của Trầm Tự chủ yếu là muốn đặt tôi dưới mí mắt.
Khi mới lên năm tư đại học, sau tháng thứ nhất yêu đương với hắn, bản tính muốn kiểm soát và phá hủy mọi thứ của hắn đã hiện rõ.
Không cho phép tôi diện những bộ quần áo lộ liễu.
Không cho phép tôi tiếp xúc với những nam sinh khác.
Bất kể muốn làm gì đều phải báo cáo với hắn.
Hắn muốn chắc chắn rằng tôi luôn ở trong tầm kiểm soát của mình.
Mới đầu tôi không chịu nổi mà kháng cự.
Hắn dịu dàng ôm lấy tôi, nói:
"Cục cưng, tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho em, sợ em gặp phải nguy hiểm."
Cứ lặp đi lặp lại, cảnh tượng "Tôi truy hỏi, hắn trốn tránh, tôi có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được" diễn ra không biết bao nhiêu lần.
Tôi không thấy ở đây có gì lãng mạn hết.
Tôi định tìm sự hỗ trợ từ người khác.
Có thể là trải qua lần tôi "bỏ nhà ra đi " nên sau chuyện này, không người nào bằng lòng tương tin lời nói của tôi.
Lại càng không thể báo cảnh sát.
Hắn không hề đe dọa đến sự an toàn của tôi.
Danh tiếng trong xã hội của hắn ta rất tốt, ai sẽ tin hắn bị bệnh tâm thần lại thích khống chế người khác chứ?
Nhiều lắm là cảm thấy tôi không biết phải trái mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.