Bạn Có Tha Thứ Cho Người Từng Làm Bạn Tổn Thương?

Chương 1:




1.
Vào ngày Lý Vãn Tinh - chị gái sinh đôi của tôi về nước, đã tình cờ gặp bạn trai Trầm Tự đang đưa tôi về nhà.
Trầm Tự cùng tôi mười ngón tay đan xen, ngả người vào cổ tôi.
Ngửi mùi trên người tôi như quỷ hút máu, thở dài:
“A Tinh, cổ của em thật đẹp.”
“Thật muốn cắt một nhát dao, nhìn máu b ắn ra tung tóe.”
Nói xong, hắn ta vùi đầu cắn xuống.
Tôi vô thức quay đầu né tránh thì nhìn thấy chị ta đứng bên kia đường, nhìn tôi với đôi mắt u ám.
Trầm Tự cắn hụt, rất không vui.
Lực nhéo cổ tôi ngày càng mạnh, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ nham hiểm.
Tôi sợ hắn ta làm ra chuyện gì quá khích, vội nhón chân hôn lên môi hắn một cái.
Lúc này hắn mới vui sướng vỗ nhẹ mặt tôi.
Giống như chủ nhân trêu chọc chó con của mình vậy.
Sau khi chúc tôi ngủ ngon hắn liền rời đi.
Lý Vãn Tinh từ trong bóng tối đi ra, âm u nói:
“Trầm Tự là giáo sư đại học, cũng chỉ có người từng đi du học như tôi mới xứng với anh ấy.”
Đang chà xát môi thì tôi chợt sửng sốt, rồi cười mỉa mai.
“Chắc chị không trơ tráo tới nỗi, ngay cả bạn trai tôi cũng muốn cướp chứ.”
Lý Vãn Tinh bị tôi chọc thủng tâm tư, thẹn quá hóa giận:
“Nếu không có tao, sao mày có thể tìm được bạn trai ưu tú như Trầm Tự?”
"Anh ấy vốn thuộc về tao!”
Ò!
Đây là câu nói vô liêm sỉ nhất mà tôi từng nghe.
Nhưng cũng không quá ngạc nhiên, đây là tác phong thường thấy ở chị ta.
Từ nhỏ chị ta đã luôn ỷ vào sự cưng chiều của ba mẹ mà cướp đoạt mọi thứ của tôi.
Ngay cả việc xuất ngoại du học cũng là lấy từ suất học bổng của tôi.
Tôi coi nhẹ vẻ mặt giận dữ của chị ta, chỉ nói: “Có bản lĩnh thì tới cướp đi!”
Lý Vãn Tinh vô cùng tức giận, đêm đó liền gọi điện cho ba mẹ khóc lóc kể lể.
Căp ba mẹ đối xử bất công với tôi kia, lại ép buộc tôi phải nhường lại bạn trai.
“Lý Hàm Nguyệt, con nói xem một mình con có vốn liếng gì, cho dù gả cho Trầm Tự cũng chỉ có mất thể diện.”
“Con còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng phải biết không thể làm chậm trễ người khác.”
“Nếu con nghe lời thì nhường anh ta cho chị con đi!”
Tôi mở loa ngoài rồi ném điện thoại lên ghế salon.
Âm thanh cay nghiệt chua chát của bọn họ từ bên trong truyền ra.
Chờ đến lúc bọn họ nói khô cả họng, tôi mới chậm rãi mở miệng:
"Vậy mấy người đưa chị ta tới đây, xem Trầm Tự có thích Lý Vãn Tinh không."
2.
Tôi chỉ thuận miệng nhắc tới, ai ngờ bọn họ thật sự làm theo.
Theo thường lệ, mỗi sáng sớm Trầm Tự đều chạy bộ ngang qua đây một lúc, cũng sẽ đi lên mang bữa sáng cho tôi.
Lý Vãn Tinh dọa dẫm tôi: "Mày đợi ở trong phòng không được phép ra ngoài, nếu không thì mày cứ chờ mà xem!"
Bộ dáng chị ta hung ác (gốc: hung thần ác sát) cực kỳ giống với người đã bắt nạt tôi trong quá khứ.
Từ nhỏ đến lớn, bắt cứ khi nào Lý Vãn Tinh muốn giành giật thứ gì từ tôi, cũng luôn dùng ba mẹ để hăm dọa.
Rõ ràng là chị ta làm sai, nhưng ba mẹ vẫn chỉ trách mắng, đánh chửi một mình tôi.
Vì muốn thoát khỏi gia đình này, tôi liều mạng học, cuối cùng cũng nhận được thư mời nhập học từ một trường nước ngoài danh tiếng.
Mà Lý Vãn Tinh không đỗ vào trường cao đẳng, chỉ đậu vào một trường hạng hai bình thường.
Chị ta nhanh nhẹ nói: "Con muốn ra nước ngoài du học."
Mẹ tôi ngay lập tức nói:
"Lấy suất học nhường cho chị mày, nếu không mày đừng nghĩ đến việc học đại học."
Vì vậy, chị ta yên tâm thoải mái lấy thân phận của tôi, xuất ngoại du học.
Còn tôi ở lại trong nước, chỉ học một trường hạng tầm thường.
Ban đầu tôi thỏa hiệp, chỉ vì muốn giữ cơ hội được tiếp tục đi học.
Chị ta dựa vào cái gì mà cho rằng, bây giờ tôi vẫn có thể bị chị ta uy hiếp?
Có điều tôi vẫn không phản kháng lại.
Để mặc cho chị ta thay quần áo của tôi, đóng giả thành dáng vẻ của tôi, đi ra đón tiếp Trầm Tự.
Kỹ năng diễn xuất của Lý Vãn Tinh rất tốt.
Trầm Tự không chỉ không phát hiện chị ta là hàng giả, ngược lại còn bởi vì chị ta dịu dàng ngoan ngoãn mà hài lòng gấp bội.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Lý Vãn Tinh đi ra với quần áo mỏng manh.
"Càng ngày tao càng thích Trầm Tự, anh ấy dịu dàng hơn bất kỳ người đàn ông nào tao từng thấy."
Tôi nghe chị ta khoe khoang mà không cắt ngang.
Cuối cùng chị ta nói: "Tao thấy anh ấy cũng chẳng yêu mày nhiều là bao, thậm chí cũng không nhận ra mày, sau này anh ấy chính là của tao."
Chỉ như vậy, tôi thuận lợi (gốc: thuận lý thành chương) hoán đổi lại với Lý Vãn Tinh, trở về thân phận vốn có.
Sau khi đổi lại thẻ căn cước với nhau, tôi chuẩn bị bỏ trốn.
Nhưng vừa mới ra cửa liền đụng phải Trầm Tự.
Mắt hắn lim dim buồn ngủ, tóc tai rối bù xù, đang xoa đầu.
Nhìn như vật nuôi vô hại.
Lúc trông thấy tôi, đôi mắt đen chậm rãi híp lại: "A Tinh?"
Da đầu tôi bỗng tê dại.
Nhận ra tôi rồi?
Ngay lúc này, Lý Vãn Tinh vừa vào phòng tắm rửa mặt đã quay lại.
Chị ta hét to một tiếng: "Trầm Tự!"
Sau đó lập tức lao tới che tầm mắt của người đàn ông.
Ôm lấy cánh tay của Trầm Tự, phòng bị nhìn tôi chằm chằm: "Đây là Lý Hàm Nguyệt, em gái sinh đôi của em."
Trầm Tự vẫn cứ u ám nhìn chòng chọc vào tôi:
"Sao trước đây em không nói cho tôi biết, em có một người em gái?"
Lý Vãn Tinh hoảng sợ cuống quýt giải thích: "Em gái em vẫn luôn ở nước ngoài du học, hôm nay mới trở về."
"À."
Trầm Tự như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, không biết tin hay không.
Chỉ là ánh mắt của hắn như ác quỷ nhìn tôi chăm chú, khiến mí mắt tôi giật giật dữ dội, trong lòng run sợ.
Ai ngờ hắn lại chuyển hướng câu chuyện, còn nói: "Vậy chúng ta phải mời em gái ăn một bữa cơm rồi."
"Không..."
"Không cần!"
Lời thoái thác còn chưa bật ra khỏi miệng, Lý Vãn Tinh đã thay tôi từ chối.
"Ba mẹ em giục em ấy mau về nhà, không có thời gian."
"Là thế sao?"
Đôi mắt đen thâm trầm của Trầm Tự nhìn thẳng vào tôi.
Tôi hiểu hắn ta rất rõ.
Vẫn siết chặt bàn tay, đè nén sự hoảng loạn trong lòng, cố hết sức để cho giọng mình ổn định.
"Dạ, em phải về nhà trước."
"Thật đáng tiếc."
Trầm Tự buông một câu thở dài.
"Lý Hàm Nguyệt, em nhanh chân một chút đi!"
Lý Vãn Tinh điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi.
3.
Tôi cứng đờ di chuyển bước chân.
Cửa vừa đóng lại liền nhanh chóng lao vào thang máy.
Ai ngờ thang máy vẫn đang trong trạng thái bận.
Dư quang liếc thấy Trầm Tự cũng đi ra, tôi vội vàng chuyển hướng đi tới cửa thang bộ.
Sau lưng lại truyền tới giọng nói lạnh như băng của hắn.
"Thang máy xuống rồi, không đi sao?
"Em gái."
Hắn tận lực nhấn mạnh hai chữ "em gái".
Động tác của tôi buộc phải dừng lại, cứng nhắc quay đầu.
Liền nhìn thấy Trầm Tự nghiêng người nhìn về phía tôi, hai tay đút túi, thờ ơ cười.
Hắn không keo kiệt dùng ánh mắt nói cho tôi biết, có thể hắn ta đã biết mọi thứ.
Tôi hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo.
Cười một cách tự nhiên.
"Vừa rồi tôi đã đợi rất lâu, thang máy vẫn chưa xuống nên mới muốn đi thang bộ."
Trầm Tự dường như hiểu ra, tay làm động tác mời: "Ồ, vậy cùng đi đi."
" Được..."
Tôi máy móc đi vào thang máy.
Trầm Tự đi theo vào, nhấn nút xuống tầng ba.
Còn tôi nhấn tầng một.
Thời gian thang máy đi xuống vỏn vẹn có hai phút.
Nhưng tôi cảm thấy từng giây trôi qua như cả một năm.
Trong không gian nhỏ hẹp như được bao phủ bởi hơi thở của Trầm Tự.
Làm cho người ta sợ hãi, đồng thời cũng khiến cho tôi phát ốm.
Trực giác mãnh liệt nói cho tôi rằng, có khả năng Trầm Tự đã biết.
Ta bấm chặt ngón tay, khi thang máy dừng ở tầng một liền nhấc chân muốn chạy trốn.
Nhưng khi sắp lao ra trong nháy mắt, bả vai bị đè lại.
Xoay người lại.
" Ầm!"
Lưng nặng nề đập vào vách tường, tôi đau đến thở hổn hển.
Tôi giả vờ thành dáng vẻ của Lý Vãn Tinh, tức giận lườm hắn.
"Anh có bệnh à?!"
"Ồ, xin lỗi."
Trầm Tự giơ tay lên, bàn tay hắn khớp xương rõ ràng, đôi mắt trong veo đen láy tỏ ra hết sức vô tội.
"Chỉ là muốn nói với em, tôi có xe, có thể đưa em đi."
Chó má.
Muốn đưa tôi đi ch.ế.t à?!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong lòng tôi đã lôi hắn ra mắng nghìn lần.
Ngay cả tám đời tổ tông hắn cũng không may mắn tránh khỏi.
Trên mặt là lửa giận không kìm chế được.
"Thần kinh!
"Giữ khoảng cách với em vợ là yêu cầu đạo đức cơ bản nhất.”
"Đây lại còn là giáo sư!”
"Sống nhiều năm như vậy, đều ăn cứt hết à?"
Một bên xoa bả vai bị va đập, một bên hùng hổ đi ra thang máy.
Cái tính khí của Lý Vãn Tinh, tôi làm được.
Người nào khiến chị ta không thoải mái, bất kể là thời gian hay trường hợp nào, tức giận chửi ầm lên là việc làm thông thường.
Ngày trước tôi cảm thấy chị ta gần như không có tư chất.
Hôm nay lại thấy, vô cùng sảng khoái!
4.
Tôi đứng bên cạnh Trầm Tự, nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè đặt.
Ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Giống như con chó không có nhân quyền, cũng không có quyền từ chối.
Muốn theo ý hắn, phối hợp với hắn, làm thỏa mãn hết thảy mọi yêu cầu vô lý của hắn.
Nếu làm trái với ý muốn của hắn, thì hắn không ngần ngại nghĩ đủ mọi cách hành hạ tôi.
Nước lạnh nấu ếch*, từng chút phá vỡ lớp phòng ngự của tôi, khiến tinh thần tôi sụp đổ.
*là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… ch.ế.t từ từ.
Ban đầu, khi phát giác ra bản chất thật của hắn ta, tôi đã chạy trốn cả đêm tới thành phố bên cạnh.
Gửi tin nhắn chia tay trên Wechat, chặn tất cả phương thức liên lạc, rút thẻ điện thoại rồi tắt máy.
Tôi cho rằng, như vậy là có thể kết thúc mối quan hệ này.
Nhưng hắn lại phát động những người bạn chung của chúng tôi để tìm ra tôi.
Hắn luôn miệng nói đã trêu chọc làm tôi không vui.
Mà tôi bỏ đi bởi vì tức giận.
Sợ tôi sẽ gặp phải nguy hiểm.
Khi bạn tôi tìm ra tôi, tôi đã rất cảm động.
Vui mừng vì người tôi quen đều đáng tin cậy.
Ai ngờ sau lưng bọn họ lại thông báo cho Trầm Tự.
Hắn bất chấp mưa to gió lớn, cả người ướt sũng đi đến.
Trong ánh mắt nhìn tôi tràn ngập sự ngạc nhiên mừng rỡ vì tìm thấy thứ đã mất (gốc: thất nhi phục đắc).
Bạn tôi uyển chuyển nhắc nhở, đừng ầm ĩ thái quá.
Tôi liều mình muốn vạch trần bộ mặt cầm thú của hắn ta.
Lại giống như một đứa hề, trên sân khấu khoa tay múa chân cũng không ai để ý tới.
Cuối cùng, tôi bị Trầm Tự mang về.
Hắn đóng cửa lại, dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt v e khuôn mặt tôi, nhẹ giọng nói:
"A Tinh, tôi rất yêu em, đừng làm chuyện khiêu khích giới hạn cuối cùng của tôi.”
"Nếu không tôi sẽ may em thành một con búp bê xinh đẹp, để em vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi."
Lời nói của hắn nói khiến tôi sợ hãi.
Tôi đã từng nghĩ Trầm Tự là thiên sứ cứu rỗi tôi.
Không ngờ lại là tên ác ma đưa tôi xuống địa ngục.
Tôi ghê tởm hắn.
Cũng ghê tởm cái tên "A Tinh" này.
Nhưng hắn không nhớ tên tôi là Lý Hàm Nguyệt!
Những cảnh trong quá khứ nhanh chóng lóe lên trong đầu tôi.
Khoảnh khắc lao ra khỏi tòa nhà kia, ánh nắng ấm áp bao phủ lấy tôi.
Tôi đưa tay ra, nhìn bầu trời xanh thẳm, tựa như đã chạm được đến tự do.
Trở lại.
Đã trở lại.
Tên của tôi, cuộc đời của tôi.
Sau này tất cả đều do tôi tự mình làm chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.