Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 139: Thì ra là bệnh kiều (2)




Quý Lạc đi tới, phát hiện không có phần của bản thân, vì thế làm nũng nói: “Mẹ, phần của con đâu?”
Sắc mặt Quý mẫu liền trầm xuống, nói thẳng: “Không có.”
Ngữ khí này, thật đúng là tức giận không nhẹ a, Quý Lạc tiếp tục làm nũng: “Mẹ muốn để con gái xinh đẹp như hoa của mẹ chết đói sao?”
“Loảng xoảng.”
Quý mẫu ném nĩa ở trong tay xuống mâm, sau đó thở phì phì mà nói: “Đói chết con thì tốt rồi, như vậy cũng để mẹ bớt lo.”
Chẳng qua rốt cuộc vẫn là đau lòng con gái, bà liền quay đầu phân phó bảo mẫu đem bữa sáng trong lò vi sóng ra cho Quý Lạc, sau đó tiếp tục lải nhải: “Con đó, con nói thử xem, Sở Chu tốt như vậy, nơi nào không bằng tên tiểu bạch kiểm kia? Người tốt thì con không cần, lại muốn đi nhặt ve chai.”
Nghe thấy Quý mẫu hình dung Thạch Cảnh thành như vậy, Quý Lạc cảm thấy thật ra rất chuẩn xác, phụt một tiếng liền bật cười.
Mà Quý phụ ở bên thì buông tờ báo trong tay xuống: “Mẹ con nói đúng đó, đứa nhỏ Sở Chu này là tự ba nhìn nó lớn lên, tâm địa thiện lương, làm người lại kiên định, trừ bỏ có chút hướng nội, thì cái khác đều tốt, ít nhất so với người con coi trọng kia thì tốt hơn rất nhiều.”
“Được được được, hai người nói gì cũng đều đúng.”
“Được rồi, con cũng đừng phụ họa cho ba mẹ, tâm tư của con mẹ còn không hiểu sao?”
“Mẹ, nếu con nói con ngủ một giấc dậy liền bỗng nghĩ thông suốt, không thích Thạch Cảnh nữa thì sao?”
Một câu này, khiến Quý phụ Quý mẫu đều nhìn qua cô, trên mặt lại mang theo hoài nghi, không phải mấy ngày hôm trước còn nói không phải hắn ta thì không gả mà.
“Không cần nghi ngờ, đúng là như vậy, Sở Chu xác thật so với hắn thì tốt hơn nhiều, con cũng suy nghĩ cẩn thận rồi.”
“Thật sao?”
Quý mẫu vui mừng khôn xiết, bà vốn dĩ cho rằng chuyện này đã là thành kết cục đã định, tuy rằng bản thân không thích Thạch Cảnh, nhưng bà chỉ có một đứa con gái là Quý Lạc, vì hạnh phúc của cô, bà cũng sẽ không đi ngăn cản quyết định của cô, nhưng không nghĩ tới cô thế mà lại tự nghĩ thông suốt.
“Vậy tốt rồi, mẹ muốn đến nói một tiếng với ba mẹ Sở Chu, bọn họ khẳng định rất cao hứng.”
“Không cần đâu, mẹ, con muốn tự mình giải quyết, trước đó mẹ đừng nói cái gì cả.”
Quý mẫu ngẫm lại cũng đúng, con gái đã trưởng thành, thì để cho chính nó tự giải quyết đi, bà chỉ cần chờ nghe tin vui thôi.
Bởi vì nhà Sở Chu cách nhà Quý Lạc rất gần, cho nên Quý Lạc cơm nước xong liền trực tiếp đến nhà hắn, người hầu trong nhà đều biết cô, cho nên cô vào mà không bị ngăn cản.
Nhưng mà bởi vì chuyện của cô cùng Sở Chu, đã làm cho người nhà Sở Chu rất là bất mãn.
Sở phụ nhìn thấy Quý Lạc cũng không còn nhiệt tình như lúc trước nữa, Sở mẫu dù sao cũng thật sự thích Quý Lạc, cho nên tuy rằng đã xảy ra loại chuyện này, nhưng thái độ đối với Quý Lạc vẫn giống như trước đây.
“Lạc Lạc tới tìm Sở Chu sao?”
“Dạ, Sở bá mẫu, Sở Chu ở trên lầu sao?”
Ở trong tiềm thức, Sở mẫu không muốn để Quý Lạc gặp Sở Chu, bởi vì cha mẹ nào cũng đều không muốn nhìn thấy con trai của mình bị tổn thương, nhưng mà đây là chuyện của người trẻ bọn nó, chung quy vẫn nên nói cho rõ ràng.
“Đi thôi, Sở Chu đang ở trong vườn hoa.”
Thời điểm Quý Lạc đến vườn hoa, Sở Chu mặc một cái áo sơ mi trắng, đang đưa lưng về phía cô mà vẽ tranh, nguyên chủ cùng Sở Chu đều học họa, nhưng Sở Chu so với nguyên chủ thì có thiên phú hơn nhiều, cho dù nguyên chủ nỗ lực thì so ra cũng kém Sở Chu vừa học vẽ tranh còn muốn học tài chính.
Cứ như vậy nhìn bóng dáng Sở Chu, trong lòng liền có thể cảm thấy vô cùng yên bình, cũng không biết nguyên chủ làm sao bỏ được mà cự tuyệt hắn.
Quý Lạc chậm rì rì mà đi qua, sau đó duỗi tay che lại hai mắt của Sở Chu rồi nói: “Đoán xem tớ là ai?”
Cô có thể cảm giác được thời điểm Sở Chu nghe thấy thanh âm của cô thì sống lưng hơi cương cứng, sau đó tay cô liền bị kéo xuống, Sở Chu quay đầu lại, sau khi nhìn thấy cô, tựa hồ liền có chút không kiên nhẫn.
Tình huống gì đây? Theo lý mà nói Sở Chu không nên có thái độ này mới đúng.
Chẳng qua nguyên chủ không thích Sở Chu đại khái có quan hệ rất lớn với vẻ bề ngoài của hắn, tóc mái Sở Chu quá dài nên che khuất hết nửa bên mặt, càng muốn mệnh chính là, trên mặt còn đeo thêm một cái kính đen, là thuộc về loại nếu ném ở trong một đám người thì nhất định sẽ tìm không ra, như vậy lại càng đối lập với Thạch Cảnh, quả thật rất kém cỏi.
“Cậu tới đây làm gì?”
“Thế nào, tớ không thể tới sao?”
Quý Lạc áp xuống kinh ngạc trong lòng, hỏi lại hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.