Lưu Sâm lại tiến thêm một bước rồi đứng trước mặt Thác Mạn. Thác Mạn ngạc nhiên ngước mặt nhìn hắn thật lâu, dường như không nhậ ra hắn vậy!
Lưu Sâm cất giọng ôn hòa nói:
- Thác Mạn, ta đã từng hỏi ngươi, ngươi có quan tâm đến vẻ bên ngoài của một người hay không? Nhớ không?
Thác Mạn khẽ gật đầu.
- Và câu trả lời của ngươi là: không quan tâm!
Thanh âm của Lưu Sâm trở nên rất chân thành:
- Bây giờ thì ta mong ngươi có thể tha thứ cho ta, được không? Bởi vì ta không phải là Tác Ẩn! Tác Ẩn đã chết dưới tay ta từ lâu. Hắn đã chết trước khi ta biết ngươi khoảng nửa tháng. Từ lúc đầu cho tới bây giờ, Tác Ẩn mà ngươi vẫn gặp gỡ chính là ta!
- Vậy....ngươi....ngươi là ai?
Vừa hỏi, nhịp tim của Thác Mạn đập liên hồi. Trời ạ, tất cả đều thay đổi hết rồi. Nàng vốn còn tưởng ý trung nhân của mình là một gã công tử bột chỉ biết dựa hơi trưởng bối, và nàng cũng đã nhắm trước quãng đời sau này của mình sẽ phải sống trong đại công phủ, nhưng bây giờ tất cả những thứ ấy đều thay đổi hết rồi. Nàng cảm thấy mình như đang nằm mộng vậy. May mà chuyện nàng lo lắng nhất đã được hắn giải bày sớm, đó là từ đầu tới giờ, người vui đùa với nàng, và người đã ôm hôn nàng đều là hắn. Nếu không phải vậy thì thật là đáng sợ, nói không chừng nàng chỉ muốn chết đi cho xong!
- Đúng vậy, rốt cuộc ngươi lại là ai?
Khắc Lao cũng hỏi xen vào. Gã cũng hoang mang chẳng kém gì muội muội của mình.
Bỗng Nặc Đốn lên tiếng:
- Khắc Lao, người mà ngươi muốn gặp mặt nhất là ai?
Khắc Lao nghe bá phụ hỏi vậy thì tìm đập thình thịch, toàn bộ khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Nặc Thanh chợt thốt:
- Na Trát tiên sinh, xin mời hiển lộ nguyên hình!
Thác Mạn nghe vậy thì bỗng nhiên thấy đầu óc quay cuồng. Một bàn tay đưa sang đỡ lấy nàng, sau đó lại nghe tiếng hắn vang lên:
- Thác Mạn, hãy tha thứ cho ta. Ta chính là....Na Trát Văn Tây!
Cùng với tiếng nói của hắn, khuôn mặt của hắn từ từ thay đổi theo. Chỉ trong chốc lát, một khuôn mặt tuấn tú khác liền hiện ra trước mặt Thác Mạn. Quả thật là phiêu dật! Quả thật là tiêu sái! Chỉ có một thứ duy nhất không thay đổi, đó là nhãn thần của hắn, lúc này nó đang hiện rõ vẻ áy náy!
Thác Mạn nhìn khuôn mặt của hắn thật lâu, sau đó bỗng nhiên hai mắt thất thần rồi ngã ra sau ngất xỉu luôn!
Còn Khắc Lao thì kinh hô một tiếng mừng rỡ, sau đó thì gã nhảy phốc tới trước mặt Lưu Sâm, rồi vừa khích động vừa cúi người chào thật sâu:
- Na Trát tiên sinh, ta.....ta.....
Gã muốn nói điều gì? Chính gã cũng không biết! Đối phương chính là thần tượng mà gã kính trọng nhất đời, và cũng là cái gương để cho gã noi theo. Là một phần tử trực hệ của kiếm thần, cảm tình của gã dành cho cái tên Na Trát Văn Tây này hoàn toàn không giống những người khác. Bởi lẽ ngày trước gia gia viễn chinh tây bắc và phải đối diện với đại quân của Ma Cảnh, nếu không có hắn xuất hiện thì gia gia đã gặp dữ nhiều lành ít rồi! Nay gia gia được trở về bình yên, và lại còn thành tựu đại danh đỉnh đỉnh nữa, tất cả những thứ đó đều nhờ hắn mà có!
Ngoài việc cảm kích thay cho gia gia, lý do khiến gã xem Na Trát Văn Tây là thần tượng của mình còn là vì việc hắn đã quét sạch đại quân của Ma Cảnh, sau đó tiêu diệt luôn đại quân của Thánh Cảnh, và trở thành một vị đại anh hùng chưa từng có trong suốt mấy trăm năm qua của đại lục. Do đó, được gặp mặt thần tượng chính là nỗi khích động rất lớn của một kiếm thánh trẻ tuổi như gã, và niềm khích động đó rất chân thật, bởi vì vào thời khắc này đây, hắn đang đứng trước mặt gã, và lại còn trở thành nam nhân được muội muội coi trọng nữa!
Nặc Thanh cất giọng có vài phần khích động:
- Na Trát tiên sinh đã lại cứu gia gia ngươi lần nữa! Nếu không có hắn, chỉ e rằng gia gia ngươi đã chết một cách rất bi thảm ở trong địa lao rồi!
Khắc Lao vừa nghe vậy thì hai chân liền quỵ xuống, nhưng Lưu Sâm đã cách không đỡ lấy gã, không cho gã quỳ xuống đất. Thế là Khắc Lao không tự chủ được mà phải đứng thẳng lại, cả khuôn mặt cũng đỏ hồng lên.
Lúc này Thác Mạn cũng đột nhiên mở mắt ra, trong mắt nàng tràn ngập nét vui mừng tột độ. Lưu Sâm cúi người, hỏi:
- Thác Mạn, có thể tha thứ cho ta không?
Việc cứu mạng gia gia của họ là một ân huệ rất lớn, vậy mà hắn còn đi hỏi nàng tha thứ cho hắn hay không? Cần chứ! Ít ra thì trong lòng Lưu Sâm, quan hệ giữa hắn và nàng không hề tồn tại ân huệ, mà chỉ có việc che giấu thân phận thôi. Vì thế mà hắn rất mong nàng sẽ tha thứ cho hắn!
Thác Mạn bỗng nhảy dựng lên rồi phóng ra ngoài tới hơn một trượng, sau đó kinh ngạc thốt:
- Ngươi có phải thật là Na Trát Văn Tây không?
- Hình như không thể giả được!
Hắn vừa nói xong thì Thác Mạn liền cúi người thật sâu!
Lưu Sâm sửng sốt!
- Ta thay gia gia mà cám ơn ngươi!
- Không cần....
Lời còn chưa dứt thì thân ảnh của nàng đã nhoáng lên, kèm theo là một cái bạt tai bay về phía hắn.
Không ai có thể đánh được hắn, đặc biệt là một đại kiếm sư! Khi cái bạt tai kia còn cách mặt Lưu Sâm chỉ có năm thốn thì nó bỗng nhiên biến thành quả đấm và chuyển hướng xuống đầu vai của hắn. Trên lý thuyết thì quả đấm đó cũng không thể đánh trúng hắn, nhưng mọi người vẫn nghe một tiếng "bốp" vang lên, rõ ràng nắm đấm kia đã trúng đích, khiến cho ai nấy cũng đều ngây người ra.
- Đây là ta muốn đánh ngươi, không có liên quan tới gia gia!
Thác Mạn vừa giậm chân vừa hậm hực nói.
Lưu Sâm mỉm cười! Mọi người có mặt trong phòng cũng đều cười theo. Những nụ cười đó đã giải tỏa xong mọi khúc mắc. Thác Mạn cũng bật cười khanh khách rồi quay người đi, nhưng màu da trên cổ của nàng cũng đã đỏ lên. Nhìn thấy thần thái nghịch ngợm của nàng, ai nấy đều cười xòa vui vẻ.
Nặc Thanh cười nói:
- Được rồi, nữ nhi của ta, con có thể ra ngoài được rồi!
oooOooo
Căn phòng của Thác Mạn nằm ở bên cạnh vườn hoa. Trong phòng có hoa, và tất nhiên cũng có mỹ nhân. Lúc này mỹ nhân đang làm mặt lạnh. Nàng ngồi trên giường nhưng không nhìn vào người đối diện, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ. Lưu Sâm đi qua đi lại trước mặt nàng mấy vòng, nhưng tiểu mỹ nhân vẫn không để ý tới hắn. Cả nói chuyện cũng không khỏi có tức khí ở trong đó nữa!
Lưu Sâm giỏi nhất là giải quyết vấn đề, mà việc dỗ dành nữ nhân lại chính là sở trường của hắn. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía một lúc rồi nói:
- Hoa ở trong phòng ngươi thật là đẹp!
Tiểu mỹ nhân lườm hắn một cái mà không nói!
- Có phải là hoa giả hay không? À, không cần trả lời, nhất định là phải rồi! Ta đã quên ngươi là tông sư chế giả mà!
Tiểu mỹ nhân nổi giận:
- Chế giả thì làm sao? Ai giống ngươi chứ? Cả con người đều là giả....vậy mà còn dám nói kẻ khác. Hứ!
- Người tuy là giả, nhưng tình cảm của ta đối với ngươi không phải là giả!
Lưu Sâm tiến đến trước mặt nàng, rồi nói tiếp:
- Việc ta thích ngươi cũng không giả chút nào!
Tiểu mỹ nhân đỏ mặt, nói:
- Vậy tại sao ngươi không nói.....mấy lời đồn ở bên ngoài cũng là giả? Người ta ai cũng nói Na Trát Văn Tây là người tốt cả, nhưng rõ ràng mấy lời đó cũng là giả nốt!
Lưu Sâm nhíu mày:
- Tiểu mỹ nhân của ta, không cần phải như vậy chứ? Đây là việc bất đắc dĩ mà....
- Ai là....tiểu mỹ nhân của đồ lừa gạt như ngươi chứ?
Thác Mạn kêu lớn:
- Ta hận ngươi chết đi được!
Lời của nàng vừa dứt thì bỗng nhiên cảm thấy bị một cánh tay ôm lấy ngang eo của mình. Bị nam nhân ôm vào lòng, tiểu mỹ nhân liền cố sức giãy dụa và kêu lên:
- Không cho ôm....buông ra!
Không buông! Lưu Sâm kề sát mặt mình vào mặt Thác Mạn. Tiểu mỹ nhân lại luống cuống:
- Không được làm vậy.....
Nàng còn chưa nói hết thì đôi môi của hắn đã áp lên môi nàng, khiến cho những câu cuối không thốt ra được. Sau đó thì thân thể của nàng liền mềm nhũn ra, cả bàn tay đang đánh vào lưng hắn cũng từ từ dừng lại, và cuối cùng thì trở thành ôm lưng hắn.
Sau một nụ hôn dài, Lưu Sâm mới buông tay ra, chỉ thấy tiểu mỹ nhân đỏ mặt, nói:
- Ngươi hay khi dễ nữ hài như vậy à?
- Bình thường thì không đâu!
- Chỉ có với những nữ hài đặc biệt ngốc thôi, đúng không?
- Những người khác thì ta không biết, nhưng ngươi là nữ hài thông minh nhát!
Vừa nói, Lưu Sâm vừa ma sát môi của mình lên môi của nàng, rồi nói tiếp:
- Ngươi là tiểu mỹ nhân thông minh nhất của ta!
- Ta cảm thấy mình rất ngốc!
Tiểu mỹ nhân khẽ choàng tay ôm chặt lấy hắn, rồi nói tiếp:
- Đã biết rõ ngươi gạt ta, vậy mà ta còn để cho ngươi....khi dễ ta!
Lưu Sâm giơ ngón cái lên khen:
- Tiến được lui được, co được mà giãn cũng được......đó mới là....nữ hài tốt!
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nào, bây giờ thì nhắm mắt lại, để ta hôn ngươi!
- Không nhắm mắt!
Thanh âm của nàng đã trở nên nỉ non.
Không nhắm mắt cũng không sao, vẫn có thể hôn môi mà, hôn thật triền miên. Cuối cùng thì nàng cũng nhắm mắt lại. Sau khi hôn nhau đắm đuối xong, nàng lại mở mắt ra lần nữa, rồi nhẹ giọng hỏi:
- Để ta nhìn kỹ gương mặt thật của ngươi được không?
Thanh âm của nàng ôn nhu vô cùng!
Sau khi được ngắm nghía thỏa thích, Thác Mạn lại vùi đầu vào ngực hắn rồi nũng nịu nói:
- Ta có phải được lời lắm hay không? Ngươi trông còn tuấn tú hơn Tác Ẩn nữa!
- Ngươi đã nói là sẽ không quan tâm vẻ ngoài mà, đúng không?
Thanh âm của Lưu Sâm có phần khá kỳ quái.
- Ừm! Ta mặc kệ là khuôn mặt nào! Chỉ cần ngươi đúng là vị đại anh hùng kia thì ta đã thỏa mãn lắm rồi! Rất thỏa mãn nữa là đằng khác!
- Ta thật mong là trong tương lai, những lời này của ngươi sẽ không thay đổi!
Lưu Sâm nói:
- Thế sự thường rất hay thay đổi, chỉ cần tình cảm giữa ta và ngươi không thay đổi là được rồi, đúng không?
- Ta sẽ không thay đổi!
Lời của nàng thật là quả quyết!
Thật sẽ không thay đổi sao? Lưu Sâm cảm thấy rất buồn cười, nếu như ngươi biết rằng nam nhân của mình vẫn không thành thật thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Nếu như ngươi lại được lời hơn nữa thì sao? Mặt mũi của A Khắc Lưu Tư còn đẹp trai hơn cả Na Trát Văn Tây nữa!
- Nghe nói....Tác Ẩn rất thích tiểu mỹ nhân kia. Chắc ngươi cũng biết tiểu mỹ nhân đó là ai rồi...
Thác Mạn khẽ điều chỉnh lại thân thể ở trong lòng hắn, sau đó còn ôm hắn chặt hơn, rồi nói tiếp:
- Vậy sau khi trở thành Na Trát Văn Tây rồi, ngươi có thể đi thích tiểu mỹ nhân kia nữa không?
Phi Dương? Lưu Sâm cười xòa:
- Nữ hài đó không giống những nữ hài bình thường. Bất luận là Tác Ẩn hay Na Trát Văn Tây, giữa ta và nàng ta chỉ có thể làm nước lửa bất xâm thôi!
- Ta cảm thấy rất kỳ quái!
Thác Mạn bỗng bật cười khanh khách, nói:
- Trên đời này lại có loại nữ hài có thể chống cự lại đại anh hùng hay sao? Ta phải đi coi nàng ta cho kỹ mới đu7o5c!
Vừa nói tới đây, dường như nàng cảm thấy có chỗ không ổn, nên vội vàng bổ sung:
- Ý ta lạ loại nữ hài như nàng ta đấy. Còn ta....thì không giống vậy rồi. Ta mặc kệ đại anh hùng hay không phải đại anh hùng....
Lưu Sâm mỉm cười không nói gì!
Thác Mạn đấm cho hắn một quyền:
- Còn đắc ý như vậy à? Ta....thiệt là khổ mạng mà, khi không lại bị một đại lưu manh lừa gạt, nên không có biện pháp nào khác mà phải để cho ngươi....chiếm tiện nghi!
- Thật có tiện nghi lắm sao? Tiện nghi tới mức nào hả?
Ôm cổ thân thể vừa mềm mại vừa thơm ngát ở trong lòng, hắn cảm thấy mình bắt đầu hơi phát nhiệt. Đã lâu rồi chưa tiêu hồn, có phải bây giờ cũng nên tiêu hồn chút không?
Khuôn mặt của Thác Mạn chợt đỏ bừng lên, nàng nhảy phốc ra khỏi lòng hắn, rồi hung hắng trừng mắt nhìn hắn.
Một cái trừng mắt đó không có lực sát thương chút nào, nhưng trái lại thì đã giải khai nhiệt lượng ở trong người một lão lưu manh già ba trăm tuổi thoát hết ra ngoài. Lưu Sâm bước đến gần nàng, rồi nói:
- Trời tối rồi, hay là tối nay....ta khỏi về được không?
- Không trở về à?
Thác Mạn gật đầu:
- Vậy cũng được, để ta đi nói với phụ thân một tiếng....
Lưu Sâm xoa xoa hai tay vào nhau:
- Không cần đâu, ta có thể giả bộ trở về, rồi....
- Tại sao đi về mà cũng phải giả bộ chứ?
Thác Mạn nheo nheo mắt nhìn hắn, rồi nói:
- Ngươi cứ thích giả này giả nọ hoài sao? Bị nghiện rồi chắc? Ta nghĩ cái chức danh chế giả tông sư phải nhường cho ngươi thì mới thích hợp hơn đấy!
Lưu Sâm không nói gì!