Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 359: Mồi câu




Phòng nghị sự!
Bốn người cùng cất tiếng cười ha hả, tuyệt không giấu giếm. Đây là một việc rất hiếm thấy ở trong Kiếm thần cư.
- Thay đổi!
Nặc Thanh cười nói:
- Tiên sinh thật đã vận dụng cái chữ "biến" đó tới mức cực hạn vậy. Người chết đã thay đổi, mà người ra lệnh cũng thay đổi luôn. Kết quả thay đổi càng lúc càng có lợi cho chúng ta!
Lưu Sâm cười nói:
- Nhân vật chính đáng chết kia vẫn chưa xuất đầu lộ diện, vì vậy mà bản nhân cũng chỉ có thể đứng một bên hý lộng mà thôi. Coi như cũng đã mở màn trận quyết chiến với lão rồi!
Nặc Thanh chậm rãi hỏi:
- Bước tiếp theo thì chúng ta nên làm sao? Lão vẫn chưa xuất hiện, vậy chúng ta có thể bức cho lão xuất hiện hay không?
Bức? Với tu vi của thánh quân, thật không thích hợp để dùng chữ "bức". Người nào mà bức lão lộ diện thì đúng là rất ngu xuẩn, bởi vì việc này không khác nào việc đánh thức một con rồng nóng nảy vậy, mà người ta chỉ có thể cẩn thận dùng dây thừng chắc chắn mà thòng vào cổ nó từng chút một thôi!
Nhưng nếu không bức lão ra thì thế nào? Lão là kẻ địch cuối cùng, nhưng nếu phải đối phó với một kẻ ở ngoài sáng thì sẽ dễ dàng hơn so với việc đối phó với một kẻ địch ở trong tối nhiều lắm! Nặc Thanh hiển nhiên hiểu rất rõ điểm này!
Vừa nghe xong lời đó, hai huynh đệ của y không thể nào trả lời được, mà chỉ đưa mắt nhìn sang Lưu Sâm.
Lưu Sâm trầm ngâm không nói gì! Dáng vẻ trầm ngâm của hắn trông cực kỳ bình tĩnh, trên mặt không lộ vẻ gì cả.
- Kỳ thật nói "bức" thì cũng hơi quá, mà chính xác hơn phải là nhử mới đúng. Chúng ta sẽ dùng mồi câu để nhử lão ra, mà miếng mồi ngon đó chính là Na Trát tiên sinh! Bệ hạ và người của Đại Lục công hội đều đang ra sức tìm kiếm Na Trát Văn Tây, thậm chí còn không tiếc sử dụng mọi thủ đoạn nữa, mà mục đích của họ chỉ có một, đó là phải tìm cho ra Na Trát Văn Tây!
Nặc Thanh hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nếu như Na Trát Văn Tây thật sự xuất hiện ở kinh thành, vậy thì tất cả mọi thủ đoạn của họ đều sẽ hiển lộ hết. Nhưng nếu muốn ăn được miếng mồi ngon đó, e rằng không có con cá lớn kia thì không xong!
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng. Kẻ địch đang muốn lấy tính mạng của Na Trát Văn Tây. Sở dĩ chúng vẫn chưa lộ nguyên hình là bởi vì Na Trát Văn Tây còn chưa đến, vì vậy mà chúng vẫn còn phải kiêng dè. Nếu như Na Trát Văn Tây thật sự đã quy ẩn, vậy thì con cá lớn kia sẽ không khi nào xuất hiện, mà người khác thì không có bản lãnh để bắt con cá đó.
Lưu Sâm hiểu được ý tứ của ông ta, nhưng hắn ít nhiều cũng không thấy thoải mái. Chỉ có khi nào Na Trát Văn Tây bại lộ chân thân thì mới có thể dẫn dụ cao thủ của kẻ địch xuất hiện được, nhưng việc đó cũng chẳng khác nào dồn mình vào hiểm cảnh. Chẳng lẽ lão đầu tử này không coi nữ tế là người nhà của mình hay sao? Chẳng lẽ y phải khiến cho nữ nhi của mình biến thành quả phụ thì mới vui lòng hay sao?
Kiếm thần Lạc Phu cũng đã từng cân nhắc tới việc sử dụng kế sách dụ dỗ, nhưng kết luận của ông ta hoàn toàn không giống với ý kiến của vị nhạc phụ tương lai này của hắn, bởi vì kết luận của ông ta đã khiến cho hắn cảm thấy ấm áp vô cùng: "Cao thủ của quân địch chưa xuất hiện thì Na Trát Văn Tây tuyệt đối cũng không thể hiện thân!"
Hắn không biểu lộ sự thiếu thoải mái của mình ra mặt, nhưng Nặc Đốn đã lên tiếng phản đối trước tiên:
- Không được! Kẻ địch vừa nham hiểm lại vừa xảo trá. Na Trát tiên sinh tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy được!
Y không hiểu tại sao nhị đệ lại nói như thế, bởi vì lời đó thật khiến người ta phải thất vọng.
Tuy là hai huynh đệ, nhưng ý kiến cũng không giống nhau. Rốt cuộc bản thân hắn là con rể của ai đây? Lưu Sâm thật không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trong tình huống này, hắn không tiện phát biểu ý kiến cho lắm. Nếu nói kế hoạch này có chỗ không ổn thì sẽ cho thấy mình sợ chết, còn nếu nói kế hoạch này nên làm thì thật sự là rất mạo hiểm! Khi phải đối mặt với một cao thủ như thánh quân, việc tự bại lộ hành tung chính là một hành động không sáng suốt chút nào. Sự cam đảm vốn không phải là vấn đề ở trong kế hoạch này, mà điểm mấu chốt chính là hắn phải nắm lấy quyền chủ động mới được. Đó mới là vấn đề về sách lược chiến đấu!
Nặc Thanh nhỏ nhẹ giải thích:
- Na Trát tiên sinh là hy vọng của đại lục, làm sao có thể mạo hiểm được. Nếu như vì kế sách của mình có chỗ sơ thất mà khiến cho tiên sinh bị nguy hiểm, vậy thì Nặc Thanh muôn chết cũng không đủ đền tội....Kẻ sẽ đảm đương trách nhiệm làm mồi nhử tất nhiên không thể là Na Trát tiên sinh thật sự, mà chỉ là một kẻ giả mạo thôi!
Nghe xong lời đó thì nét mặt của Nặc Đốn và Nặc Kiếm liền hòa hoãn trở lại, cả hai cũng kêu lớn:
- Diệu kế!
Lưu Sâm nghe được lời đó thì cũng sáng mắt lên. Quả nhiên một người thì kế ngắn, còn ba người thì kế dài! Tìm một kẻ giả mạo Na Trát Văn Tây, tất nhiê. kẻ địch sẽ có hành động, và trong khi đó thì Na Trát Văn Tây thật sẽ đứng ngoài quan sát. Mọi sự nguy hiểm đều sẽ không xảy tới cho Na Trát Văn Tây. Sau khi kẻ giả Na Trát Văn Tây chết đi, vậy thì bao nhiêu kế hoạch của kẻ địch đều sẽ được phơi bày ra ánh sáng, tới lúc đó thì Na Trát Văn Tây thật sẽ có hành động thích ứng!
Khà khà, vừa rồi đã hiểu lầm ngươi rồi, lão gia tử này! Kế sách tuyệt diệu như thế mà Lưu Sâm cũng không nghĩ ra được, bội phục thật!
- Ngươi có nắm chắc kẻ địch sẽ không nhận ra sơ hở hay không?
Đó là điều mà Lưu Sâm thắc mắc nhất. Tìm một người có dáng dấp giống hệt như Na Trát Văn Tây rất khó. Hắn có thể hóa thân thành bất cứ ai, nhưng không phải ai cũng có thể hóa thân giống như hắn được, bởi vì yếu tố quyết định ở trong thuật dịch dung chính là năng lượng. Hắn không thể truyền năng lượng của mình vào kẻ khác được, và lại càng không thể truyền bí quyết dịch dung cho người ta để họ biến thành hắn được.
Hắn tuy đã thành công một lần, đó là tìm kẻ khác để chết thay cho Lạc Phu, nhưng việc giả người chết khác hẳn với việc giả người sống. Người chết thì chỉ cần nét mặt có vài phần giống là được, bởi vì sau khi chết đi thì người ta sẽ thay đổi rất nhiều, nếu làm quá giống thì chỉ sợ lại xảy ra vấn đề. Còn người sống thì khác hẳn, vì người ta phải nói chuyện, ai có thể giả giọng giống hắn đây? Rồi người ta còn phải đi đứng nằm ngồi nữa, tư thế đi đứng của mỗi người đều khác nhau, cả khí chất cũng khác nhau. Với loại cao thủ siêu cấp như Na Trát Văn Tây thì không ai có thể bắt trước theo khí chất của hắn được.
Nặc Thanh quả quyết đáp:
- Nắm chắc!
Lưu Sâm nghe vậy thì sửng sốt vô cùng, cả sắc mặt của hai huynh đệ y cũng trở nên rất kỳ quái.
- Ngươi đã có nhân tuyển rồi ư?
Lưu Sâm nheo mắt, hỏi:
- Ai vậy?
Nặc Thanh chậm rãi nói:
- Việc này ngươi không cần để ý, mà hiện tại ta chỉ có một yêu cầu thôi!
- Xin cứ nói!
- Thân phận thật sự của ngươi sẽ có thêm hai người nữa biết được!
Nặc Thanh nói:
- Nhưng ta dám bảo chứng rằng hai người họ hoàn toàn có lý do để biết việc này!
Lưu Sâm trầm giọng hỏi:
- Hai người ấy là ai?
Thân phận thật của hắn đã có ba huynh đệ họ biết rồi, bây giờ có thêm hai người nữa biết thì cũng chẳng hại gì. Huống chi, thân phận của Na Trát Văn Tây cũng không phải là thân phận thật của hắn, dù có bao nhiêu người biết thì cũng chẳng sao.
Nặc Thanh bước ra mở cửa phòng rồi gọi ra ngoài:
- Kêu Khắc Lao và Thác Mạn đến đây!
Lưu Sâm mỉm cười hài lòng. Khắc Lao và Thác Mạn? Hai người này quả thật có lý do để biết được thân phận của hắn, bởi vì dù sao thì một người cũng sẽ là nữ nhân trong tương lại của mình, còn một người cũng sẽ là anh rể của hắn! Mỗi lần nhìn thấy Thác Mạn giậm chân hay hằn hộc với mình, hắn không để tâm chút nào, bởi lẽ hễ nữ nhân nào đã bị hắn hôn qua rồi thì đều sẽ có lý do để trở thành nữ nhân của hắn. Trên lý thuyết thì không có bao nhiêu cơ hội để cho họ chạy trốn được cả!
Thác Mạn đã chờ ở ngoài cửa khá lâu, tâm tình khích động vô cùng. Phụ thân và hai vị thúc bá coi trọng hắn như thế, và lại còn không ngừng đàm luận với hắn, không có một chút ghét bỏ nào. Đó là một điềm tốt! Nhưng giờ đây trời đã tối rồi, mà cõi lòng của nàng thì lại rối như tơ vò. Nàng vốn đang định xông cửa mà vào thì bỗng nghe tiếng phụ thân gọi.
Thác Mạn dè dặt bước vào phòng nghị sự, vừa nhìn thấy hắn, nàng liền cảm thấy có mấy phần khích động và cũng có vài phần ngượng ngùng nữa.
Không một ai lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi.
Không lâu sau đó, Khắc Lao cũng bước vào. Gã thấy Lưu Sâm mỉm cười với mình, trong lòng tự nhiên cũng thắc mắc vô cùng. Chẳng lẽ bây giờ đã tới thời khắc tuyên bố kết quả rồi sao? Tên mặt trắng này theo đuổi muội muội đã có kết quả rồi ư? Nếu như chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà hắn có thể lấy được lòng của phụ thân và nhị vị thúc bá thì mình chắc cũng nên theo hắn học tập mới được, nhưng có vẻ hơi khó khăn đấy!
Tên mặt trắng kia cũng có vài phần khẩn trương! Lưu Sâm quả thật cũng đang hơi khẩn trương, bởi vì việc công khai thân phận của mình không phải là một chuyện đùa. Thác Mạn sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Có khi nào nàng sẽ mắng hắn lừa gạt nàng hay không? Hay là có kêu lên kinh sợ hay không? Có khóc hay không? Khi phải đối mặt với thiên quân vạn mã, hắn không hề khẩn trương chút nào, nhưng khi phải đối mặt với nữ nhân mà mình yêu thích, hắn ít nhiều gì cũng có đôi chút khẩn trương! Người quan tâm sẽ bị rối dạ, việc này vốn không có liên quan tới thân thủ hay bản lãnh gì cả!
Nặc Thanh lướt mắt qua hai người con của mình rồi cười nói với Thác Mạn:
- Nữ nhi của ta, con không cần phải lo lắng nữa, buổi ước hẹn tối nay của hoàng cung đã được hủy bỏ!
Thác Mạn nghe vậy thì mừng đến nỗi suýt chút đã nhảy dựng lên rồi. Trời ạ, hoàng tử thật sự đã thay đổi chủ ý rồi sao? Sao lại như vậy chứ? Thế rồi nàng hồi hộp hỏi lại:
- Tại sao?
Nặc Thanh không trả lời mà quay nhìn về phía Lưu Sâm. Lưu Sâm bước tới gần một bước rồi nói:
- Bởi vì ta đã đáp ứng với nàng, là sẽ khiến cho tên tiểu tử kia thay đổi chủ ý!
Ở trước mặt các vị trưởng bối mà lời lẽ của hắn vẫn ôn nhu như vậy ư? Thác Mạn đỏ mặt lên rồi hỏi:
- Tại sao....hắn....hắn lại nghe lời ngươi?
- Bởi vì ta đã cứu hắn từ địa lao ra! Biến một tên tù nhân thành hoàng tử!
Lưu Sâm cười nhẹ rồi nói tiếp:
- Một chút điều kiện nho nhỏ đó mà không đáp ứng nổi thì thật là một kẻ tệ bạc đó chứ!
Lời này rất khách khí, bởi lẽ từ một tù nhân mà được biến thành hoàng tử, đừng nói là chỉ hủy bỏ một cuộc ước hẹn mà thôi, cho dù có đòi luôn tính mạng của hoàng tử thì chỉ sợ đối phương cũng sẽ không từ chối!
- Cái gì?
Thác Mạn trợn to đôi mắt, hầu như quên mất các vị trưởng bối còn đang có mặt ở đây:
- Ngươi cứu hắn? Lúc nào? Hắn đã biến thành tù nhân từ lúc nào chứ?
- Chuyện là thế này!
Lưu Sâm từ tốn giải thích:
- Gã hoàng tử mà hôm nay ngươi đã gặp vốn không phải là hoàng tử thật, mà hoàng tử thật đã bị nhốt ở trong địa lao từ lâu. Hôm nay hoàng tử thật vừa được cứu ra, nên kẻ giả mạo kia cũng bị chết ở trong địa lao luôn!
Thác Mạn nghe mà như không tin vào tai mình. Nàng ngơ ngác nhìn khắp nơi một lượt, sau đó còn tự gõ lên đầu mình một cái, nhưng trong đầu vẫn không hết hoang mang! Ba vị trưởng bối thì chỉ cười cười nhìn nàng, còn ca ca đáng thương thì cũng đang há hốc miệng mà nhìn mọi người giống hệt như mình vậy! Rõ ràng ca ca cũng chẳng hiểu gì cả.
- Ngươi đã cứu người bằng cách nào?
Rốt cuộc ca ca cũng lên tiếng hỏi:
- Và làm sao ngươi lại phát hiện được bí mật đó?
- Các con có sự hoài nghi đó, chẳng qua chỉ vì một việc!
Nặc Thanh nói:
- Bởi vì các con vốn không biết hắn rốt cuộc lại là ai!
Hai huynh muội đều quay phắt lại, hai ánh mắt đều dán chặt lên mặt Lưu Sâm và tràn trề kinh ngạc! Chẳng lẽ hắn không phải là một nhân vật cao cấp ở trong Đại Lục công hội hay sao? Cả hai huynh muội đều có một suy nghĩ như thế, bởi lẽ cũng chỉ có một loại khả năng đó mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.