Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 240: Ta Tin Ngươi




Chẳng lẽ mình còn chưa chết? Và đây không phải là thiên đường sao? Một mảnh đất mỹ lệ như ngọc, với bầu trời sáng như minh đăng, và lại còn rất nhiều hồng quả đang nằm la liệt trên đất bằng bạch ngọc nữa. Không biết những trái hồng quả này là do các tiên tử ở trên trời chuẩn bị cho mình hay không? Mạn Ảnh đưa tay nhặt lấy một trái. Nàng cảm nhận được sự trơn mịn và láng muốt của hồng quả, nó có một mùi hương dễ làm say lòng người!
Có ăn được không nhỉ? Mạn Ảnh đưa hồng quả lên sát miệng và chuẩn bị cắn thử....
- Đói bụng rồi à?
Bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên:
- Ở đây ta còn có thịt quay đây, ngon hơn hồng quả nhiều lắm!
Mạn Ảnh nghe tiếng thì quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào đã có một thanh niên bảnh trai đứng tại đó. Chính là hắn! Tim nàng giật thót một cái, rồi run run giọng hỏi:
- Na Trát Văn Tây, chúng ta.....
Nàng hơi ngập ngừng một chút, rồi hỏi tiếp:
- Chúng ta đã chết rồi sao?
- Đúng vậy!
Lưu Sâm thở dài, nói:
- Chúng ta đều đã chết. Trên hoàng tuyền mà có cô nương làm bạn, coi như cũng không quá tịch mịch. Cô nương nói có đúng không?
Mạn Ảnh nghe vậy thì thẫn thở cả người, trái hồng quả ở trong tay chợt rơi xuống đất. Chiếc miệng nhỏ của nàng vẫn hé mở, mà chưa ngậm lại được. Thì ra mình thật sự đã chết, và lại cùng hắn chết chung một chỗ nữa chứ. Phải chăng là không có tịch mịch? Phải chăng là không có gì để tiếc nuối? Bản thân mình dẫu có chết thì cũng có thể đoán trước rồi, nhưng lại còn liên lụy đến hắn, vậy có đáng hay không?
- Xin lỗi!
Mạn Ảnh nhẹ giọng, nói:
- Là do ta đã liên lụy đến ngươi! Ngươi có thể tha thứ cho ta chăng?
Lưu Sâm nghe hỏi thì chưng hửng ra. Nàng ta thật dễ tin cậy người khác vậy sao? Dễ bị gạt vậy sao? Vừa nghĩ tới đây, Lưu Sâm chợt bật cười ha hả.
Nhìn hắn cười lớn như vậy, Mạn Ảnh chợt thay đổi sắc mặt, rồi bỗng kêu to:
- Ngươi gạt ta! Thì ra chúng ta vẫn chưa chết!
- Sao lại chưa chết?
- Tại vì.....tại vì ta vẫn biết cảm thấy đau, vẫn còn thấy đói bụng. Khi người ta chết thì làm sao còn có những cảm giác như thế chứ?
Mạn Ảnh giậm chân vài cái rồi giục:
- Mau nói cho ta biết....rốt cuộc chúng ta đang ở đâu đây?
- Là một địa phương rất kỳ diệu!
Lưu Sâm mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, chúng ta vẫn chưa chết, và hơn nữa, ta đã giúp ngươi trả thù rồi. Kẻ đã bày mưu hãm hại ngươi nhất định là đang rất hối hận!
Mạn Ảnh khích động kêu lên:
- Ngươi lại đã giết bao nhiêu người rồi?
- Không nhiều lắm, chỉ độ hơn trăm thôi!
Lưu Sâm mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ khác. Có lẽ lúc này Phong thần đang tức giận phát điên lên rồi!
- Hơn một trăm mà còn không nhiều sao?
Mạn Ảnh thoáng đỏ mặt, nói:
- Chắc là Phong thần rất tức giận. Hắn dù nằm mộng cũng không ngờ sẽ có người dám đối nghịch với hắn, và lại còn chiếm thượng phong nữa....
Nàng khẽ hít một hơii thật sâu, rồi nói tiếp:
- Kỳ thật, có ai lại nghĩ tới việc đó kia chứ? Ngay cả ta nằm mơ cũng không ngờ ngươi lại lợi hại như thế, người như vậy....
Lưu Sâm cắt đứt lời nàng:
- Thế...trong ấn tượng của ngươi, ta là hạng người gì?
- Người ở trong thành đều nói ngươi là cao thủ của Ma Cảnh, còn việc giết Tật Phong sứ chỉ là một âm mưu mà thôi. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ta có thể nói cho họ biết, ngươi không phải như họ nói, mà ngươi đúng là muốn đối phó với Ma Cảnh!
Lưu Sâm thở dài, nói:
- Ai có thể phân rõ đúng sai đây? Từ trước tới nay, ta vẫn không quan tâm tới sự đánh giá của người khác!
Cả đời hắn bị oan khuất cũng khá nhiều, nếu có muốn quan tâm thì cũng chỉ có thể tự mình phân cao thấp với chính mình mà thôi, sao phải khổ vậy chứ?
Vì thiên hạ mà tiêu diệt những kẻ xâm lăng đại lục, nhiều lần trải qua nguy cơ sinh tử, cùng địch nhân đấu trí so dũng khí, vào ra đại bản doanh của địch nhân không biết bao nhiêu lần, vv....những chuyện này mà được đồn ra ngoài thì chắc chắn sẽ trở thành những hành động lẫm liệt của một vị đại anh hùng; thế nhưng với hắn thì trái lại, hắn luôn phải dấu đầu dấu đuôi, cả tên thật cũng không dám tiết lộ, bởi lẽ một khi tên của hắn bị tiết lộ, nhất định mọi người sẽ kết luận rằng: đây chính là âm mưu của A Khắc Lưu Tư!
A Khắc Lưu Tư, ngươi vĩnh viễn là một cái tên của tà ác hay sao? Lưu Sâm ngẩng mặt lên trời trầm tư, thật lâu không nói gì. Xung quanh hắn ch là một bầu không khí tịch tĩnh!
Chợt có thanh âm nhu hòa vang lên:
- Ngươi đừng tức giận, được không?
Lưu Sâm cúi đầu nhìn xuống, nét khích động trên mặt Mạn Ảnh đã biến mất từ lúc nào, mà thay vào đó là nét ôn nhu. Nàng nhẹ nhàng thốt:
- Ta tin ngươi! Ta tin ngươi là người tốt! Mặc kệ trong lòng ngươi đang mang những ủy khuất gì, ngươi hãy nhớ rằng, trên đời này còn có người.....tin ngươi!
- Mạn Ảnh!
Lưu Sâm thở dài, rồi nói tiếp:
- Có đói không? Thịt này ta nướng cho ngươi đấy!
Nói xong, hắn chìa tay ra, ở trong lòng bàn tay của hắn là một chiếc lá lớn, trên chiếc lá là một khối thịt đã được nướng chín, mùi hương còn bốc nghi ngút.
- Ngươi cũng ăn đi!
Vừa nói, nàng vừa lấy chủy thủ cắt nhẹ đôi miếng thịt, sau đó nói:
- Cả ngày hôm nay ngươi đã vất vả nhiều rồi, hãy ăn một chút đi.
Trong bữa ăn, ánh mắt của hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, và cả hai cùng mỉm cười đầy thoải mái. Sau khi ăn xong, Mạn Ảnh lấy một chiếc khăn từ trong túi áo ra đưa cho Lưu Sâm. Hành động chu đáo này cũng mang lại sự ấm áp vô hạn.
- Kỳ thật chúng ta vẫn còn ở trong Xích Dương thành!
Lời nói này của Lưu Sâm khiến cho Mạn Ảnh trợn tròn đôi mắt đầy ngạc nhiên. Lưu Sâm nói tiếp:
- Chúng ta đang ở trong Không gian ma pháp!
Đây là một bí mật, nhưng hiện tại, Lưu Sâm dường như không có ý giữ bí mật đó với nàng nữa.
Mạn Ảnh không nói gì, nhưng đôi mắt to tròn lại lấp lánh quang mang. Không gian ma pháp, một loại ma pháp mà đại lục chưa từng có. Đây là một đại bí mật, nếu như hắn không muốn người khác biết, tất sẽ không ai có thể biết, thế nhưng hắn lại nói cho nàng biết....
- Bây giờ ta sẽ đưa ngươi trở về, nhưng có lẽ là ngày mai hoặc ngày kia thì Xích Dương thành sẽ tấn công Thác Mạc Tư thành, chúng sẽ toàn diện mà tấn công.
Mạn Ảnh nghe vậy thì sắc mặt thay đổi hoàn toàn. Trời ạ, chúng sẽ toàn diện tấn công Thác Mạc Tư sao? Việc ám sát của hắn vẫn không thể ngăn cản thế công của địch nhân sao? Chẳng lẽ tất cả đều chỉ là hy vọng hão huyền thôi sao?
- Ngươi sẽ đưa ta trở lại ư?
Mạn Ảnh nhẹ giọng thốt:
- Ta biết ngươi đã tận lực rồi, bây giờ cũng nên đến lúc chúng ta phải xuất lực thôi.
Chiến tranh sắp bùng nổ, bao nhiêu cảm giác ấm áp và lãng mạn đều tan biến. Mạn Ảnh đứng thẳng người lên, không nhìn khuôn mặt của Lưu Sâm lần nào nữa.
- Sau một khắc, ngươi sẽ đứng ở trong vườn của mình.
Lưu Sâm nói:
- Bây giờ còn điều gì muốn nói nữa không?
Mạn Ảnh cất giọng run run hỏi:
- Nếu như....nếu như sau cuộc chiến này mà Thác Mạc Tư vẫn còn tồn tại, vậy ta có thể....gặp lại ngươi nữa không?
- Có thể lắm chứ!
Mấy chữ này vừa thốt ra, trước mắt Mạn Ảnh đột nhiên tối sầm lại, sau đó thì quang cảnh lại sáng bừng lên. Nàng vừa mở mắt thì bầu trời đầy sao đập vào mắt nàng, trước mắt lại còn có vài ngọn đèn sáng dọc hai bên hành lang. Tiếp theo thì một tiếng quát vang lên:
- Ai?
Mạn Ảnh chậm rãi quay đầu lại, đằng sau cách chừng vài thước chợt có tiếng người kêu lớn:
- Tiểu thư! Người đã trở về ư?
Mạn Ảnh còn chưa kịp đáp lời thì nhiều tiếng hô lớn cùng vang lên:
- Tiểu thư đã về.....tiểu thư đã về....
Bầu không khí của đại công phủ lập tức trở nên náo nhiệt ngay, đèn đuốc được đốt sáng trưng, bao nhiêu cửa phòng ốc đều bật mở. Một thân ảnh màu xanh lao vút ra như làn gió kèm theo tiếng gọi:
- Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?, khiến người ta sợ muốn chết hà....rốt cuộc tỷ đã đi đâu vậy?
- Hài tử của ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Một thanh âm tuy vẫn bình ổn nhưng vẫn không giấu nổi sự khích động. Thì ra người vừa lên tiếng chính là đại công.
- Gia gia!
Mạn Ảnh thu hồi lại ánh mắt đang quang sát bốn phía về, rồi nói:
- Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều việc, tôn nữ sẽ kể cho người nghe, nhất định người sẽ không tin được đâu....
Mọi người vây quanh lại càng lúc càng đông, tuy rằng thanh âm của Mạn Ảnh không lớn, nhưng nó vang lên trong không gian khá tĩnh lặng nên mọi người đều nghe được rõ ràng. Khi nói đến đoạn bị bắt cóc, đại công nhíu mày hỏi:
- Ngươi thật sự đã nhìn thấy Phong thần? Ngươi có thể xác định hắn chính là Phong thần?
Mọi người xung quanh nghe vậy thì cũng bàn tán xôn xao.
Tuy đã cố gắng để áp chế, nhưng thanh âm của nàng vẫn không kềm nổi niềm khích động càng lúc càng rõ rệt hơn. Nàng tiếp tục kể về chuyện mất tích của mình, những người vây quanh liền im lặng để lắng nghe. Mạn Ảnh kể hết toàn bộ câu chuyện, chỉ lược bỏ vấn đề có liên quan đến Không Gian ma pháp mà thôi.
Tất cả mọi người nghe xong mà như rơi vào trong mộng vậy!
- Nói vậy tức là chúng ta đã trách lầm hắnrồi?
Đại công cất giọng hưng phấn, hỏi tiếp:
- Hắn chính là anh hùng của đại lục? Là đại anh hùng vĩ đại nhất mà đại lục xưa nay chưa từng có?
- Đúng vậy, chúng ta đều sai hết rồi!
Mạn Ảnh nói:
- Hắn thật sự là một người rất giỏi! Hiện tại, toàn bộ người của Xích Dương thành đều hận hắn thấu xương, nhưng không ai là không sợ hắn....Ngay cả Phong thần cũng không làm gì được hắn, có người đại lục nào mà được như vậy chứ? Trong thiên hạ, có ai lại giỏi như vậy được? Cả Lạc Phu và Ước Sắt viện trưởng cũng không làm được! Chỉ có hắn....chỉ có hắn....
Nói tới đây, giọng của nàng lại bắt đầu khích động, hơn nữa lại tràn ngập niềm kiêu hãnh. Chính nàng cũng không biết niềm kiêu hãnh đó đến từ đâu nữa.
Kiếm thánh khẽ trầm ngâm, rồi nói:
- Nếu con người lợi hại kia còn đang ở Xích Dương thành, mà Phong thần lại thật sự thúc thủ vô sách với hắn, vậy....vậy sao lão lại còn tâm tư để tấn công Thác Mạc Tư? Phải chăng là hắn...hắn đã bị thương?
- Hình như....là không có!
Cả Mạn Ảnh cũng không dám khẳng định.
- Nếu không có, vậy ngươi phải mời hắn đến đây mới được!
Đại công sốt ruột nói:
- Nếu hắn đồng ý đến, ta nguyện ý tự mình sẽ tiến ra nghênh đón hắn, rồi quỳ xuống nhận lỗi với hắn.
Người này chính là hy vọng duy nhất của Thác Mạc thành, là hy vọng của mấy vạn quân sĩ và hơn mười vạn bách tính. Bình thường đã không có hy vọng thì thôi, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng lóe lên, thì nó lại sẽ khiến người ta càng mong đợi hơn bao giờ hết. Vì điều đó, mà ông ta thật sự có thể quỳ xuống trước mặt người khác vậy.
- Tôn nữ không có mời hắn đến đây, bởi vì....tôn nữ tin hắn!
Mạn Ảnh chậm rãi nói:
- Hắn biết hắn phải làm gì!
Một luồng gió thổi qua, Lưu Sâm liền biến mất. Chỉ cần nghe bấy nhiêu là đủ. Hắn quả thật biết mình phải làm gì. Chuyện hắn nên làm bây giờ là tìm chỗ ngủ một giấc cho đã. Trong mấy ngày chống chọi với Phong thần, hắn vẫn chưa được ngủ một giấc ngon lành. Rồi sau chuyến mây mưa với Tư Cầm, hắn cũng chưa được ngủ nốt. Dường như sau trận ái ân mà không được ngủ thì có vi phạm sinh lý thường thức thì phải.
Ngày mai, Thác Mạc Tư sẽ rơi vào biển lửa, tất cả quân dân đều chết ở dưới tay của địch nhân. Có lẽ tòa thành này sẽ trở thành một tòa phế thành. Bất cứ ai có kiến thức đều có thể nhìn ra kết quả này từ sớm, nhưng chẳng lẽ hắn lại không hề lo lắng hay sao?
Đúng vậy, tuy rằng bát đại sứ giả dưới trướng Phong thần đã chết hết sáu, quân đội có một ngàn bốn trăm sĩ tốt cũng đã chết mất một ngàn, nhưng dù sao thì Phong thần vẫn còn sống, thủ hạ vẫn còn bốn trăm binh sĩ va ba vạn đại quân (đến từ quân đội của đại lục). Với sức chiến đấu như vậy mà tấn công Thác Mạc Tư thành, vậy thì người của Thác Mạc Tư thành chỉ có hai kết quả: một là bi tráng tuẫn thành, hai là hiến thành để tự bảo mệnh. Tuyệt không thể bằng vào lực lượng của mình mà đánh bại quân đội của Phong thần được. Chẳng lẽ Lưu Sâm không hề lo lắng tới những điều này hay sao?
Hắn không lo lắng, bởi vì hắn đang ở trong không gian của mình mà ngủ một giấc rất yên ổn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.