Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 239: Lấy Nhu Thắng Cương




Trong đại công phủ, lúc này bầu không khí nghị luận cũng bắt đầu trở nên khích động. Đó là họ đang nghị luận về tử kỳ của người nọ!
Tư Cầm đóng cửa phòng mình lại. Nàng hài lòng nhìn ra cửa sổ. Tốt! Câu chuyện về người phiền phức kia rốt cuộc cũng sẽ kết thúc. Bây giờ điều cần làm là phải nghĩ ra biện pháp tốt nhất để tô son điểm phấn cho mặt mũi của Phong thần và bộ hạ, bằng không, khi các vị thần khác biệt được những chuyện gần đây, nhất định họ sẽ mỉa mai khinh nhờn Phong thần, vậy thì mặt mũi của một trong tam đại chiến thần còn để đâu được nữa?
Hay là tạo ra mấy lời nói dối? Hoặc là bịa ra thêm mấy cao thủ đỉnh cấp? Rốt cuộc thì đâu mới là cách tốt nhất đây? Tư Cầm ngửa mặt nhìn trần nhà, đôi mắt to sáng của nàng mở ra thật to...
Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên:
- Lệnh tôn đi tập kích ta rồi phải không?
Thanh âm nọ vừa vang lên, sắc mặt của Tư Cầm lập tức thay đổi, toàn thân cũng nhảy dựng lên, là từ trên giường mà nhảy dựng lên thật cao. Nếu là người bình thường mà nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn sẽ trợn to hai mắt mà nhìn, sau đó sẽ cảm thán công phu của nàng cực cao; nhưng dưới ánh đèn leo lét trong phòng, đôi mắt của người kia dường như chưa hề chớp, dường như hắn khẽ rung tay một cái, thân thể đang bắn vọt lên cao của Tư Cầm bỗng nhiên rơi trở lại xuống giường. Toàn thân nàng bị ép xuống giường thành một chữ "đại" lớn.
- Người đâu!
Tư Cầm điên cuồng kêu lên thật lớn, thanh âm gần như làm trấn động cả gian phòng.
Thanh niên đứng bên cạnh ngọn đèn mỉm cười nói:
- Ngươi cứ kêu lớn thêm chút nữa. Cách âm bích của ta có thể....chịu được mà!
Hắn nói xong, trong phòng không còn tiếng kêu cứu nữa, chỉ còn lại ánh mắt đang thấp thỏm lo âu nhìn hắn, nhìn vào thân thể đang chầm chậm tiến đến gần của Lưu Sâm. Theo từng bước đi của hắn, khuôn mặt của nàng cũng trắng bệch hẳn ra.
- Ngươi mới đúng là bộ óc của lệnh tôn, tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất! Lời này đúng là rất kinh điển! Quả thật chỉ có ta mới nghĩ ra được thôi!
Lưu Sâm mỉm cười nói tiếp:
- Ngươi thông minh như vậy, chắc cũng biết rõ tối nay ta đã dùng kế gì rồi chứ?
- Ngươi muốn....dẫn dụ cho phụ thân ta bỏ đi.....ngươi....ngươi thật là một tên ma quỷ!
Thanh âm của Tư Cầm không lớn, nhưng giọng nói lại run rẩy khá nhiều. Nàng liều mạng giãy dụa, nhưng thân thể không nhúc nhích được chút nào. Đối phương đã sử dụng Phong chi tác, là một loại tuyệt kỹ mà nàng cũng biết!
- Thông minh lắm!
Lưu Sâm giơ ngón cái lên khen:
- Đây gọi là điệu hổ ly sơn. Nhưng lệnh tôn quá ngu xuẩn đi, sao hắn lại không nghĩ tới, bằng vào bản lãnh của ta thì sao lại có thể để cho đám thân vệ phát hiện ra được hành tung của mình kia chứ? Có phải là vì công lực của hắn đã đủ cao rồi, nên chuyện gì cũng không cần dùng tới đầu óc nữa?
Tư Cầm không nói gì! Quả thật nàng đã cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, nhưng còn chưa kịp nghĩ thống suốt đó là vấn đề gì thì phụ thân đã bỏ đi ngay rồi. Thuần túy là ông ta đã bị tin tốt làm cho đầu óc mê muội rồi.
- Ngươi là người Ma Cảnh thông minh nhất mà ta đã gặp. Nói như vậy thì kế sách dùng Mạn Ảnh để dẫn dụ ta ra mặt chắc cũng do ngươi nghĩ ra đấy chứ?
Mạn Ảnh? Vừa nghĩ tới Mạn Ảnh thì Tư Cầm liền rùng mình một cái. Mạn Ảnh đã biến thành một đám cát bụi, phải chăng bây giờ mình đang sắp gặp phải hoàn cảnh tương tự? Phải chăng đây gọi là "tự làm tự chịu"?
- Ta có thể nói cho ngươi biết, Mạn Ảnh chưa chết!
Lưu Sâm dường như đã nhìn thấu ruột gan của nàng, hắn nói tiếp:
- Nhưng đối với loại nữ nhân ác độc như ngươi, ta cũng muốn thí nghiệm sự báo phục của mình đôi chút xem thế nào....
- Ngươi....ngươi muốn làm gì?
Trong nét tái nhợt trên khuôn mặt của Tư Cầm lại có ẩn hiện vài nét đỏ lựng.
- Với sự thông minh của ngươi, nhất định sẽ đoán ra được kia mà!
Lưu Sâm mỉm cười, nói:
- Ngươi yên tâm, đây không phải là chuyện xấu....chí ít....thì trong tự điển của các ngươi, đây là một việc rất quang minh chính đại!
Nói xong, bàn tay của hắn từ từ vươn về phía đồi ngực của Tư Cầm. Đôi ngọc thố của nàng không ngừng run rẩy nhô lên thụp xuống. Mười ngón tay của hắn càng lúc càng gần....
- Ngươi....tên ma quỷ ngươi....
Thanh âm của nàng vừa vang lên, không biết sao lại vô lực như thế.
Cuối cùng đôi bàn tay của hắn cũng chạm vào đôi ngọc thố của nàng, đôi tay của hắn mặc sức nhào nặn, đồng thời lại có tiếng bình luận của hắn vang lên:
- Không tệ, rất mềm mại!
Chiếc áo của nàng từ từ được cởi ra, lại thêm những lời đánh giá khác:
- Trắng thật! Vóc người cũng không tệ, là đệ nhất lưu đấy nhé!
Đai lưng được cởi ra, tất cả y phục của hạ thân cũng đều được cởi ra. Lời bình phẩm biến thành kinh ngạc:
- Thật kỳ lạ, hạ thể của nữ nhân Ma Cảnh các người không có lông dài à?
- Giết ta đi!
Tư Cầm nghiến răng quát:
- Ngươi sẽ không được toại nguyện đâu. Phụ thân ta....phụ thân ta sẽ nhanh chóng quay lại đây và sẽ giết chết ngươi....
- Đâu có nhanh như vậy chứ?
Lưu Sâm cười khà khà:
- Tốt xấu gì thì cũng phải tìm kiếm vài lượt rồi mới trở về chứ. Đợi khi hắn trở về rồi, lúc đó ngươi chỉ mới đạt tới cao trào thôi! Mà có thể đó sẽ là lần cao trào thứ hai ấy chứ!
Vừa nói, hắn vừa tự trút bỏ y phục của mình, tốc độ cởi y phục của hắn cũng cực nhanh.
- Ngươi....tên cẩu trệ của đại lục kia. Ngươi sẽ không được toại nguyện đâu, không được toại nguyện đâu!
Tư Cầm càng nghiến răng thật chặt, song song đó, hạ thể của nàng dường như có sự biến hóa rất thần kỳ. Nơi đó vừa thu nhỏ lại, đường rãnh tại chốn địa đàng vốn đã nhỏ thì nay lại càng nhỏ hơn. Lưu Sâm trợn tròn mắt, nói:
- Úi chà, còn có loại công phu này nữa à? Ta nhất định bảo nữ nhân của ta học cho được môn công phu này mới được. Chẳng phải càng chặt thì càng hưng phấn sao?
Không có thanh âm đáp lại. Sắc mặt của Tư Cầm đỏ rực như lửa. Toàn thân nàng lõa thể nằm trên giường, động cũng không thể động, chỉ có thể để mặc cho nam nhân kia nhìn cho bằng thích. Nàng không có biện pháp kêu cứu, nhưng tên ma pháp sư cẩu trệ của đại lục này, ngươi muốn tiến vào thân thể ta sao? Hừ, chờ kiếp sau đi! Việc tiến nhập vào thân thể nữ nhân không thể dùng ma pháp, mà phải bằng thể năng chân thật của mình. Dưới thần công "hộ thể" của ta, ma pháp của ngươi dù cao tới đâu đi nữa thì cũng chỉ đành bó tay. Nếu muốn gian dâm ta thì trừ phi giết ta đi rồi mới gian dâm thi thể của ta được mà thôi!
Lưu Sâm chậm rãi vươn tay ra đặt lên đôi ngọc thố của nàng, sau đó hắn áp mặt tới sát mặt nàng. Tư Cầm cố sức quay đầu đi để tránh không cho hắn hôn lên môi mình, nhưng hắn không hôn, mà chỉ thì thầm vào tai nàng một câu:
- Các nữ nhân của ta đều nói rằng đôi tay của ta có ma lực, ngươi cứ thử một lần xem!
Nói xong, bàn tay của hắn vuốt dọc xuống dưới. Theo bàn tay của hắn, da thịt của nàng run lên từng chập. Tư Cầm càng cắn chặt răng hơn nữa, cố nuốt tiếng rên vào bụng. Hắn nói dối, không chỉ bàn tay của hắn có ma lực, mà đôi môi của hắn cũng có ma lực y như thế.
Đôi môi ghê tởm đó chạm lên đầu ngọc thố, sự kích thích đáng sợ liền bắt đầu. Tay hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ lên những vị trí mẫn cảm nhất ở dưới hạ thể của nàng, mỗi động tác đều rất nhẹ nhàng và từ tốn, thật còn đáng sợ hơn cả sự xâm lấn mạnh bạo rất nhiều lần, bởi vì lúc này Tư Cầm đã cảm giác được thân thể của mình đang từ từ nhũn ra, hai chân cũng bắt đầu run rẩy không ngừng. Một loại cảm giác kỳ diệu chợt dấy lên trong lòng. Nàng muốn cố sức tránh né sự khiêu khích của hắn, nhưng cảm giác lâng lâng lại không ngừng theo từng ngón tay của hắn mà lan tỏa ra khắp toàn thân....
Suy nghĩ của nàng đã hoàn toàn rối loạn. Tư Cầm khẽ mở miệng, rồi cất giọng thểu não:
- Phụ thân, trở về mau....van xin người.......nữ nhi không chống nổi nữa rồi!
Luồng khí ôn nhiệt từ ngực của nàng truyền lên trên mặt, rồi không biết từ lúc nào, khuôn mặt của nàng đã bỏ bừng bừng, rồi toàn thân cũng bắt đầu phát nhiệt. Ngón tay của hắn mang theo điện lưu, và lại có cảm giác sướng thích truyền đến. Bên tai nàng vang lên thanh âm của hắn:
- Bắt đầu có cảm giác rồi phải không? Thoải mái không?
Thoải mái? Tư Cầm kêu to:
- Ngươi....ngươi không phải là nam nhân....mau lấy....tay ra...ngươi.....đồ đáng chết! Đồ đáng chết!
- Không muốn ta dùng tay à? Thế dùng cái gì?
Vừa hỏi, Lưu Sâm vừa áp mình lên người nàng:
- Ta biết rồi!
- Phụ thân!
Kèm theo tiếng thét thất thanh và đau đớn, toàn thân Tư Cầm như co rút lại....
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong cảm giác của Tư Cầm, có lẽ đó là cả một đời hoặc cũng có lẽ chỉ là một cái nháy mắt, nàng đã hoàn toàn mê thất, có đau đớn, có khoái cảm và có cả nhục nhã xen lẫn. Đó là một đoạn thời khắc không rõ ràng và cũng không thể dùng lời để diễn tả, nhưng rốt cuộc nam nhân kia cũng đình chỉ mọi hoạt động. Khi hắn dừng hẳn lại, nàng còn nghe được tiếng rên của chính mình, nó vừa đáng sợ lại vừa uyển chuyển kéo dài....
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là....khi nàng cố hết sức để kêu cứu thì âm thanh của nàng vẫn không thể truyền ra bên ngoài, nhưng bây giờ tiếng rên khẽ của nàng vừa vang lên thì bên ngoài lập tức có hồi âm. Lúc này chợt có tiếng người ở ngoài kêu lớn:
- Trong phòng tiểu thư có động tĩnh, chuyện gì xảy ra?
Trong nháy mắt, Tư Cầm chỉ muốn đào một cái lỗ dưới đất để chui vào mà thôi. Tên nam nhân đáng ghét này đã cố ý để cho tiếng rên của mình truyền ra ngoài. Thì ra hắn đã giải bỏ Phong bích!
Bỗng nhiên nàng cảm thấy thân thể thoáng mát, thì ra hắn đã phóng mình ra khỏi cửa sổ.
- Tặc tử!
Thanh âm gầm nộ đầy oai nghiêm và giận dữ. Người vừa lên tiếng chính là phụ thân mà nàng đã trông đợi từ lâu. Phụ thân, rốt cuộc người đã về, nhưng tại sao mãi bây giờ mới về? Tư Cầm run rẩy rúc mình vào trong chăn.
- Nhạc phụ đại nhân phải cực khổ rồi!
Lại là thanh âm của gã nam nhân đáng ghét kia, sau đó thì có tiếng gió thổi vù vù, tiếp theo thì mọi thanh âm đều im lặng hết. Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Tư Cầm nức nở, kêu:
- Phụ thân!
Trước cửa phòng có ba người, là Phong thần và hai vị thái thái!
Phong thần vung mạnh tay một cái, cửa phòng liền đóng sập lại. Tiếp theo thì thân ảnh của y cũng biến mất, kế đó chỉ nghe bên ngoài có tiếng một thân cây đại thụ ngã ầm xuống. Hai vị thái thái chậm rãi tiếng đến bên cạnh giường. Thất thái thái nắm lấy một góc chăn kéo lên, bà ta nhìn vào trong một chút rồi lắc đầu quầy quậy, bởi vì những tàn tích ở bên trong đó nói rõ hết mọi chuyện.
- Tư Cầm, chẳng phải ta vẫn thường nói với con hay sao....chỉ cần con không muốn thì nam nhân đại lục sẽ không có biện pháp làm được việc đó hay sao? Thế tại sao....
Tư Cầm kêu lên đầy ủy khuất:
- Là....là...tay của hắn....tay của hắn....làm người ta.....không biết thế nào lại.....
Nói tới đây, nàng lại chui vào trong chăn khóc ròng.
Hai vị thái thái nhìn nhau, thì ra là vuốt ve, là phương thức lấy nhu thắng cương. Thân thể của các nữ hài Ma Cảnh rất đặc biệt. Tố chất của họ cao hơn các nữ hài thông thường nhiều lắm, thậm chí còn vượt xa kiếm sư, nhưng nếu đụng phải một tên lưu manh lão luyện không hấp tấp thì cũng đều coi như xong!
- Con không thể ngủ.....ít nhất.....cũng phải bức hết những gì do hắn để lại ra ngoài...
Bát thái thái nhẹ nhàng kéo tay của Tư Cầm, nói:
- Người Ma Cảnh chúng ta không thể mang hài tử của người đại lục....
Tư Cầm nghe vậy thì ngồi bật dậy, toàn thân ngây ra.
oooOooo
Bên ngoài là khoảng không, còn ở đây tuy cũng là ban ngày nhưng lại không thấy thái dương, chỉ có thể cảm nhận được dương quang, nhưng lại không có cái bóng ở dưới chân. Tất cả đều rất kỳ diệu. Mạn Ảnh đã cắn đầu lưỡi của mình mấy lần, nhưng vẫn không thể xác nhận là mình có phải đang nằm mơ hay không. Nàng không biết đây là địa phương nào, và cũng không nhớ rõ mình đã vào đây bằng cách nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.