Bạch Bào Tổng Quản

Chương 499: Dị quả




Trong đại sảnh yên tĩnh lại.
- Mọi người thử nói một chút xem, có cần đi truy sát không?
Phó Mộng Sơn quét mắt nhìn mọi người một chút, cầm lấy chén trà khẽ nhấp một cái, nói nhẹ như mây gió. 
Mọi người nhìn nhau.
Sau đó trong này trở nên náo nhiệt, mồm năm miệng mười, tất cả đều tranh nhau muốn đi.
Mã Côn quét mắt nhìn mọi người một chút, khóe miệng nở nụ cười gằn, hừ lạnh một tiếng: 
- Hỗ Lão Nhị, Tề Phong, các ngươi nên nghỉ ngơi đi thì hơn!
- Lão Mã, sao chúng ta lại không được chứ?
Một hán tử trung niên lông mày rậm mắt to không phục tức giận kêu lên: 
- Chúng ta cùng tiến lên, không tin không đối phó được với ba gia hỏa kia!
- Người như ngươi, cho dù có một trăm người lên cũng vô dụng!
Mã Côn cười lạnh nói. 
- Lão Mã, ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi không được người khác sẽ không được hay sao?
Hỗ Lão Nhị dằn cổ họng cười to hai tiếng:
- Ngươi làm như vậy chúng ta càng muốn lập đại công hơn đấy! 
- Hừ, đừng nói tới lập công, không cẩn thận còn làm cho đầu của mình dọn nhà!
Mã Côn bĩu môi khinh thường.
- Được rồi được rồi. 
Hứa Hoàn Đức xua tay, trầm giọng nói:
- Các ngươi đừng có cãi nhau nữa, tất cả tự giác một chút, võ công kém thì cũng đừng chen lên tham gia trò vui, tránh cho đưa đầu cho người ta thật!
- Hứa thống lĩnh, chúng ta sẽ phái bao nhiêu người ra đây? 
Một trung niên gầy gò đứng dậy ôm quyền nói:
- Nếu như là mười người tám người thì quả thực nên chọn người có võ công mạnh nhất, nếu như hai mươi mấy người thì chúng ta đều có thể ra một phần lực.
- Hay là hơn hai mươi người đi. 
Có người kêu lên:
- Như vậy sẽ càng ổn thỏa hơn một ít!
- Hơn hai mươi cái người. 
Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:
- Sao không điều động toàn phủ đi?
Mọi người bên trong đại sảnh đều là Bách phu trưởng, dưới tay đều có mấy chục người thậm chí trăm người, nhưng cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng không nhiều, trừ chính bọn họ ra thì dưới tay mỗi người chỉ có thêm một hai người mà thôi. 
Cao thủ Thiên Ngoại Thiên đi tới Vương phủ, đi tới phủ của đại thần, thậm chí đi cấm cung. Bí vệ phủ có rất ít người đến, bởi vì một khi tới sẽ là cả đời, vĩnh viễn không bao giờ có thể thoát thân được, như vậy đã làm trái với thiên tính của người trong võ lâm.
Lần này nhất định cần phải phái ra cao thủ Thiên Ngoại Thiên, bọn họ chuẩn bị tự mình ra tay. Đây chính là đại công đó, một khi đoạt được, có thể có được rất nhiều thứ tốt, có thể nói là một khối thịt mỡ lớn, tất cả đều muốn cắn một cái.
- Vậy thì mười người đi. 
Hứa Hoàn Đức quay đầu nhìn về phía Phó Mộng Sơn, hỏi:
- Thống lĩnh, ngươi nói xem?
- Hừm, mười người cũng tốt. 
Phó Mộng Sơn lạnh nhạt nói:
- Trong mọi người ai mạnh ai yếu, trong lòng đều nắm chắc, không sánh được với lão Mã thì cũng đừng đi ra làm cho mình mất mặt!
Lúc này mọi người mới im lặng, trong đại sảnh trở nên yên tĩnh lại. 
Mã Côn tính khí rất xấu, miệng cũng thối, thế nhưng quả thực võ công rất lợi hại, người có thể mạnh hơn hắn cũng không nhiều.
Phó Mộng Sơn quét mắt nhìn mọi người một chút nói:
- Mọi người cũng đừng cãi nữa, ta và Hứa thống lĩnh sẽ điểm tướng, điểm đến ai thì người đó đi... Bá Viễn, các ngươi có thể động được nữa không? 
Một người mập mạp vẫn trầm mặc không nói một lời nào lắc đầu, suy yếu nói:
- Thống lĩnh, chúng ta đi cũng là phiền toái, bị thương quá nặng.
- Vậy làm sao bây giờ? 
Mọi người tức thì cuống lên.
Bên người tên mập này cũng có một người mập khác ngồi, hơn hai mươi tuổi, sắc mặt khô vàng, hắn nói:
- Thống lĩnh, có người nói vị Sở Đại tổng quản kia cũng tinh thông thuật truy tung. 
- Hừm, thuật truy tung của tiểu Sở cũng là nhất tuyệt.
Phó Mộng Sơn gật đầu.
- Như vậy để Sở Đại tổng quản mang mọi người đi thôi. 
Tên béo này nói:
- Võ công của hắn cũng lợi hại, có người nói khinh công là nhất tuyệt.
- Trọng Viễn, tâm tư này của ngươi không thuần khiết đó! 
Phó Mộng Sơn như cười mà không phải cười nói.
- Không có ý tốt.
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói: 
- Bá Viễn, thuật truy tung của Ninh gia các ngươi đúng là nhất tuyệt, nhưng ngoài trời có trời, đừng tưởng rằng mình vô địch thiên hạ thật!
- Vâng, thống lĩnh giáo huấn rất phải.
Tên béo tên là Ninh Trọng Viễn vội vã nghiêm nghị ôm quyền nói. 
Phó Mộng Sơn nói:
- Võ công của tiểu Sở rất mạnh, tinh thông thuật truy tung, đúng là ứng cử viên phù hợp, lão Hứa, bắt chuyện mời hắn đến đây đi.
- Người không ở Vương phủ nữa rồi. 
Hứa Hoàn Đức lắc đầu nói:
- Không tìm thấy người.
- Ài... tiểu Sở này. 
Phó Mộng Sơn bất đắc dĩ nói:
- Hắn lại vội vã làm gì vậy?
- Hắn là Đại tổng quản của Vương phủ, sự vụ rất nhiều. 
Hứa Hoàn Đức nói:
- Không hẳn đã đồng ý đi.
Mã Côn cười lạnh một tiếng: 
- Hứa thống lĩnh, hắn dựa vào cái gì mà không đồng ý cơ chứ?
Hứa Hoàn Đức lạnh lùng hừ lạnh một tiếng:
- Lão Mã, hắn là người được Hoàng thượng ngự ban, Bí vệ cấm cung chỉ là một tầng thân phận mà thôi, cũng không phải nhất định phải đi làm việc. Nếu như ngươi có năng lực thì cũng để cho Hoàng thượng ngự ban đi! 
Mã Côn phẫn nộ nói:
- Chúng ta liều sống liều chết, hắn thì tốt rồi, trốn đến một bên hưởng yên tĩnh!
...
Sở Ly chậm rãi mở mắt ra, mặt trời chiều ngả về phía tây, một tiếng kêu bỗng nhiên vang lên ở phía trên, trên bầu trời có hai trái cây rơi xuống.
Đây là một con linh hạc thả xuống từ trên bầu trời.
Sở Ly vững vàng tiếp lấy, là hai quả thanh hạnh. 
Tiêu Thi hiếu kỳ đánh giá:
- Đây là cái gì?
Sở Ly đưa cho nàng một quả rồi nói: 
- Ha ha xem xem.
- Có thể ăn sao?
Tiêu Thi nhận lấy, cẩn thận tỉ mỉ đánh giá. 
Sở Ly cười nói:
- Nếu là linh hạc cho, có lẽ có thể ăn được, hẳn là thứ tốt.
-... Được rồi, ta sẽ nếm thử. 
Tiêu Thi giành trước cắn một cái.
Sống chết của mình không quan trọng lắm, hắn có thể cứu sống lại được, thế nhưng nếu hắn chết thì mình sẽ không có cách nào cả.
Sở Ly cười híp mắt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, bờ môi đỏ mê người. 
Tiêu Thi cắn hai ba miếng đã xong, áo rút ra khăn lụa từ trong tay lau khóe môi của mình.
- Làm sao?
Sở Ly cười nói. 
- Bụng nóng hầm hập.
Tiêu Thi nở một nụ cười:
- Rất thoải mái! 
Sở Ly cũng ăn vào, quả vào miệng lập tức tan, không có cảm giác gì cả, chỉ có một tia ngọt ngào như có như không, lại khó có thể nói ra thành lời.
Một lát sau, trong bụng hắn tuôn ra một dòng nước nóng lưu chuyển ở trong thân thể, cảm giác suy yếu và đói bụng tức thì bị xua tan, cảm giác no bụng dồi dào, giống như cả người có lực lớn vô cùng, hận không thể ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, phát tiết tâm ý sục sôi một hồi.
- Thứ tốt! 
Sở Ly thở dài nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía linh hạc đang đứng ở trên ngọn cây, ôm quyền cảm ơn một cái.
- Ăn cái này xong không muốn ăn cơm tối nữa. 
Tiêu Thi nói.
Mặt trời dần dần lên cao, Sở Ly nói:
- Chúng ta cũng trở về đi thôi. 
- Được.
Tiêu Thi gật đầu.
Hai người lóe lên rồi biến mất ở tại chỗ, xuất hiện ở Ngọc Thi đảo trong phủ Quốc Công. 
Tuyết Lăng đang ở bên trong tiểu đình chờ hai người.
Nhìn thấy bọn họ đột ngột xuất hiện, Tuyết Lăng rót nước nóng vào ấm, pha trà mang tới đây, mùi thơm ngát bức người.
- Uống trà đi. 
Tiêu Thi chỉ chỉ vào chén trà:
- Dù sao cũng không thiếu một chút thời gian này đó.
Sở Ly ngồi xuống. 
Tuyết Lăng nói:
- Công tử, sắp bắt đầu kiến tạo Yêu Nguyệt lâu rồi sao?
Sở Ly nhíu mày trầm ngâm. 
Tuyết Lăng nói:
- Nếu như bắt đầu, nên tìm một địa điểm nào đó.
Sở Ly lắc đầu. 
Kế hoạch ban đầu của hắn là tạo ra một tòa Yêu Nguyệt lâu ở Thần Đô, để sưu tập tình báo.
Bây giờ tình hình đã biến hóa, hắn tiến vào Bí vệ phủ, chỉ cần đứng vững gót chân, có thể trở thành Bách phu trưởng như vậy chuyện tình báo sẽ không cần ưu sầu nữa. Yêu Nguyệt lâu sẽ trở thành phiền toái, để hắn bó tay bó chân, không an ổn bằng bên Sùng Minh thành này.
Vạn nhất những nữ tử của Yêu Nguyệt lâu này gặp phải nguy hiểm, như vậy hắn sẽ khó tránh khỏi tự trách bản thân mình. 
Tuyết Lăng nói:
- Phải đợi một đoạn thời gian sao?
Sở Ly thả chén trà xuống, trầm ngâm nói: 
- Theo tình huống hiện nay xem ra, chưa cần dùng tới các nàng... Cứ chậm rãi xem xét, không vội nhất thời.
- Vâng.
Tuyết Lăng khẽ gật đầu. 
Sở Ly mỉm cười nói:
- Mọi người không muốn đi Thần Đô đúng không?
Tuyết Lăng nhẹ nhàng gật đầu. 
Các nữ tử ở bên trong Yêu Nguyệt lâu đều thiếu cảm giác an toàn, ở Sùng Minh thành có phủ Quốc Công che chở, không ai dám làm xằng làm bậy. Thế nhưng một khi đi tới Thần Đô, đại nhân vật quyền cao chức trọng quá nhiều, phủ Quốc Công không có cách nào bảo vệ được mình, không tự chủ được vận mệnh của mình.
Sở Ly thả chén trà xuống cười nói:
- Vậy chuyện này thôi đi... Tiểu thư, ta phải trở về, sau đó lại tới Bí vệ phủ một chuyến. 
- Đi thôi.
Tiêu Thi vung vung tay:
- Hai ngày nữa ta sẽ trở về. 
- Được.
Sở Ly biến mất ở tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.