Bạch Bào Tổng Quản

Chương 498: Trình báo




- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, mấy giọt máu rơi ra, nhưng không thấy bóng người đâu nữa.
Sở Ly hất tay lại bắn ra một đao, vô thanh vô tức đâm thủng một gốc cây thông, nhưng không còn động tĩnh nào nữa. 
Thiên Ma châu rơi xuống tim hắn, dòng máu mãnh liệt mang đến lực lượng vô cùng, Đại Viên Kính Trí càng ngày càng hiểu rõ, đã nhìn thấy một mảnh cái bóng đang lặng lẽ không một tiếng động xẹt qua từng cây thông, dần dần đi xa.
Thân thể hắn lóe lên rồi biến mất.
Sau một khắc, hắn đã xuất hiện ở cái phía sau bóng, phi đao lần nữa bắn ra. 
- Sưu!
Phi đao xuyên qua cái bóng, trống rỗng không có gì, nhưng lại mang theo một chùm máu tươi.
Trường kiếm bên hông của Sở Ly rốt cục đã ra khỏi vỏ. 
- Sưu!
Một đạo ánh sáng mông lung lóe lên rồi lập tức biến mất.
Bên trong rất nhiều võ kỹ của hắn, mạnh nhất chính là kiếm pháp và đao pháp, sau đó mới là Tu La chưởng, quyền pháp hiện tại có chút lạc hậu. 
Chiêu kiếm này chính là hắn dùng thế mà phát, lại đang ở dưới trạng thái Thiên Ma công, Trần Quang kiếm đột phá tốc độ mà ánh mắt có thể nắm giữ, khi ánh kiếm thoáng hiện thì nó đã trở về bao kiếm rồi.
Trước người hắn bỗng nhiên hiện ra một người áo đen, che ngực chậm rãi ngã xuống dưới đất.
Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng đi tới gần. 
Sở Ly triệt hồi Thiên Ma châu, cảm giác đói bụng và cảm giác suy yếu mãnh liệt như nước thủy triều kéo tới.
Lục Ngọc Dung liếc nhìn Sở Ly một chút, chiêu kiếm vừa nãy đã làm cho nàng khiếp đảm, mình không hẳn đã trốn có thể được.
- Chết rồi sao? 
Nàng cúi đầu nhìn về phía người mặc áo đen kia.
Sở Ly chậm rãi gật đầu, trên mặt không có vẻ ung dung một chút nào.
Uy lực Huyễn Âm thuật của Tử Vân sơn rất kinh người, chết một người như vậy, không biết cao thủ như vậy trong Tử Vân sơn có bao nhiêu, mình có thể trốn được. Thế nhưng đám người Tiêu Thi thì lại không hẳn, nếu như Tử Vân sơn muốn trả thù, sợ là mình sẽ không chịu được nổi. 
Lục Ngọc Dung nhìn vẻ mặt của hắn đã đoán ra tâm tư của hắn.
- Giết thì giết, đệ tử của Tử Vân sơn cũng không nhiều, bọn họ sẽ càng đau lòng hơn nữa.
Lục Ngọc Dung nói. 
Sở Ly đè sự lo lắng xuống, cười nói:
- Ngày hôm nay xem như đã đại khai sát giới, đa tạ ngươi!
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái, hỏi: 
- Ngươi còn muốn giết nữa sao?
Sở Ly lắc đầu:
- Thôi đi, xem như là đã trút được cơn giận! 
Hắn phóng tới lấy bao y phục, lại mang theo Lục Ngọc Dung biến mất, xuất hiện ở tiểu viện trong An Vương phủ.
Lúc này đã là lúc sáng sớm, hắn và Lục Ngọc Dung đã chém giết được một đêm.
Hắn vừa xuất hiện thì đã phát hiện ra ở ngoài tiểu viện có Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn đứng đó. 
Lãnh Thu và Lãnh Tình đang luyện kiếm ở trong tiểu viện, đổ mồ hôi tràn trề, đôi mắt sáng tỏa sáng.
Lục Ngọc Dung thấy các nàng như vậy, lắc đầu cười nói:
- Các nàng thực sự muốn trở thành cao thủ kiếm thuật hay sao? 
Sở Ly nói:
- Các nàng muốn thu thập Lãnh Đào ở lần săn bắn đại điển sau một chút mà thôi.
- Tuy võ công của Lãnh Đào không mạnh, thế nhưng dù sao đã luyện được mấy năm rồi đó. 
Lục Ngọc Dung nói:
- Lại có minh sư chỉ điểm, thực sự có thể chiến thắng được sao?
Sở Ly cười nói: 
- Mỏi mắt mong chờ đi!
- Ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút, ta đi đây.
Lục Ngọc Dung lúc lắc bàn tay ngọc. 
Sở Ly ôm quyền một cái.
Hắn và Lục Ngọc Dung sóng vai giết nhiều cao thủ như vậy, hiểu ngầm với nhau, rất là thoải mái.
Lục Ngọc Dung cáo từ với Lãnh Tình, Lãnh Thu, thướt tha rời đi. 
- Vào đi!
Sở Ly cất giọng nói.
Hai người Dương Tông Văn như nghe được tiên âm, vội vã đẩy cửa đi vào. 
- Đội trưởng, ngươi đã trở về rồi!
Đổng Kỳ Phi vội vàng kêu lên:
- Nhanh đi Bí vệ phủ đi! 
Sở Ly nói:
- Cầm lấy cái này, đi xử lý một chút đi.
Hắn chỉ chỉ vào bao y phục trên bàn. 
- Cái gì vậy?
Đổng Kỳ Phi nhận lấy chuẩn bị mở ra.
Sở Ly xua tay ngăn cản, liếc mắt nhìn nhị nữ, liếc mắt ra hiệu: 
- Sau khi rời khỏi đây rồi hãy nhìn, xử lý sạch sẽ một ít, đừng làm cho nó quá đáng sợ.
-... Vâng.
Đổng Kỳ Phi vội vàng gật đầu: 
- Lúc nào đội trưởng mới tới Bí vệ phủ chứ?
Chỉ cần Sở Ly đi Bí vệ phủ, hắn làm gì cũng được, nhất định đám người Bí vệ phủ kia sẽ mắng đội trưởng rất thảm. Giống như đội trưởng đã trở thành hạng người tội ác tày trời, thẹn với Hoàng thượng, thẹn với Bí vệ phủ.
- Nói sau đi. 
Sở Ly vung vung tay.
Hai người bất đắc dĩ mang theo bọc y phục lùi ra ngoài.
- Bọn họ mang theo cái gì đó? 
Lãnh Thu cầm khăn mặt khẽ lau tràn, cười híp mắt nói:
- Vô cùng thần bí!
- Các ngươi không nhìn thì tốt hơn. 
Sở Ly cười nói.
Lãnh Thu bĩu môi:
- Gạt chúng ta, chẳng lẽ có thứ gì đó không được để cho người khác biết sao? 
Lãnh Tình cũng cầm khăn mặt lau trán, liếc nhìn hắn một chút.
Sở Ly bắt chuyện với nha hoàn của Lãnh Tình, để trong phòng bếp làm thêm chút thịt, mau chóng mang tới đây.
Hắn và nhị nữ nói chuyện, lại ăn một bàn thức ăn như gió cuốn mây trôi, chờ cơm nước xong. Hắn lại biến mất ở trong An Vương phủ, xuất hiện ở Ngọc Thi đảo trong phủ Quốc Công. 
Tiêu Thi đang ở bên trong tiểu đình thổ nạp hô hấp, người mặc một bộ la sam màu tím, khuôn mặt như ngọc rất là trang trọng.
Gió nhẹ từ từ thôi qua, hô hấp của nàng chậm rãi nhu hòa, trên người toả ra khí tức yên tĩnh, giống như hòa làm một thể với gió nhẹ vậy.
Sở Ly vừa xuất hiện, nàng đã quay đầu nhìn sang, sóng mắt như nước. 
Sở Ly cười nói:
- Đi Linh Hạc phong đi.
Tiêu Thi nở một nụ cười, gật gù. 
Hai người lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở Linh Hạc phong.
Vừa mới tiến vào Linh Hạc phong, linh khí tinh khiết tức thì tràn vào thân thể, khôi phục sự suy yếu và uể oải của hắn.
Hai con hạc nhỏ kêu một tiếng rồi chạy tới. 
Sở Ly theo chân chúng nó náo loạn một hồi lâu, sau đó mới nằm xuống dưới một thân cây nghỉ ngơi.
Hàng cỏ dày như là tấm nệm, linh khí tinh khiết bao quanh, thoải mái tới mức muốn ngủ thiếp đi.
Tiêu Thi khép hai chân lại, tao nhã ngồi ở bên cạnh hắn, đánh giá hắn từ trên xống dưới: 
- Lại giết người đúng không?
Sở Ly gật đầu:
- Đúng vậy. 
- Ai thế?
Tiêu Thi nói.
Sở Ly nói qua một lần chuyện đã xảy ra. 
Tiêu Thi nghe xong im lặng, không tỏ rõ ý kiến, nàng cũng không quan tâm đối với những chuyện đánh đánh giết giết này.
Sau khi Sở Ly nói một lần xong cũng ung dung, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ánh trời chiều nhuộm phòng khách của Bí vệ phủ thành màu đỏ như là hoa hồng. 
Trong đại sảnh có một đám người đang ngồi đó, mười mấy người trung niên, năm, sáu lão giả, khiến cho trong đại sảnh rất náo nhiệt.
Mã Côn và hai thanh niên mập mạp ngồi ở trên ghế thái sư, phía đối diện là Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức, hai người đang nghe ba người bọn hắn nói chuyện.
- Thống lĩnh, ta đã thấy rõ, quả thực không có viên ngoại thị lang họ Chu. 
Sắc mặt của Mã Côn tái nhợt như tờ giấy, âm thanh suy yếu, giống như chỉ cần gió thổi một hơi là có thể thổi ngã được hắn vậy.
- Xem ra là giả mạo.
Hứa Hoàn Đức nói. 
Mã Côn miễn cưỡng gật gù:
- Chúng ta đều bị lừa rồi!
Phó Mộng Sơn thở dài: 
- Hay là tiểu Sở nói trúng, ai...
Hắn quét mắt nhìn mọi người trong phòng một chút.
Bọn họ có chút xấu hổ tránh ánh mắt của hắn. 
Bọn họ đã hiểu rõ ý của hắn, cảm thấy rất thất vọng, bình thường mọi người thông minh tháo vát như vậy, làm sao lại không nghĩ tới điểm này cơ chứ? Hoàn toàn bị tin tức viên ngoại thị lang họ Chu trốn tránh che kín đầu, không nghĩ tới chuyện gì khác.
Bọn họ cũng hiểu rõ, có lẽ là bởi vì chuyện này thực sự quá kinh người cho nên không thể làm cho bọn họ không sốt sắng cho được, mà lập tức nghĩ về tình huống xấu nhất.
- Cho dù là giả mạo thì cũng phải giết bọn họ! 
Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:
- Nhất định viên ngoại thị lang họ Chu đã gặp độc thủ của bọn họ!
Mọi người chậm rãi gật đầu. 
Viên ngoại thị lang là quan lớn của triều đình, vô cớ bị hại, Bí vệ phủ bọn họ không bắt được hung thủ, không chỉ có trên dưới Đại Quý cười Bí vệ phủ bọn họ, nói Hoàng thượng nuôi bọn họ ăn cơm trắng. Mà Đại Ly cũng sẽ cảm thấy Đại Quý vô năng.
- Ba tên kia...
Hứa Hoàn Đức nói: 
- Lợi hại bao nhiêu?
Mã Côn cười khổ nói:
- Một người bọn họ đối phó với ba người chúng ta, mấy chiêu đã đánh chúng ta trọng thương, nếu không phải khinh công tốt thì sợ là chúng ta đã không gặp được thống lĩnh nữa rồi! 
- Nghĩ đến cũng đúng.
Phó Mộng Sơn nói:
- Người được phái đến Đại Quý chúng ta sẽ không phải là hạng xoàng, các ngươi có thể trốn về được đã là có công rồi. 
- Thống lĩnh, cần phải phái thêm người ra mới được.
Mã Côn nói:
- Ta cảm thấy, người ra tay là người yếu nhất. 
- Ừm.
Phó Mộng Sơn chậm rãi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.