Bạch Bào Tổng Quản

Chương 444: Diệt phái




Sở Ly chậm rãi tiến vào đại điện, cười nói:
- Tứ công tử nói không sai, Đại công tử không nên nghĩ như vậy!
- Sở Ly!
Tiêu Thiết Ưng đại hỉ.
Sở Ly ôm quyền:
- Xin chào Đại công tử, Tứ công tử!
Tiêu Bạch Hạc ôm quyền đáp lễ, cười nói:
- Ngươi đã trở về rồi, đại ca vẫn đang ngóng trông ngươi đây.
Sở Ly quay đầu liếc mắt nhìn bốn phía:
- Điền tiên sinh dùng thuận lợi chứ?
Nụ cười của Tiêu Thiết Ưng càng tăng lên thêm:
- Điền tiên sinh tính toán tinh thâm, quả thực là danh bất hư truyền!
- Vậy thì tốt.
Sở Ly cười gật đầu:
- Chuyện lần này là Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng sơn cầm đầu, Kim Đao môn, Hoàn Kiếm tông, Cửu U sơn tham dự vào. Năm phái liên hợp lại.
- Năm phái liên hợp?
Sắc mặt của Tiêu Thiết Ưng và Tiêu Bạch Hạc trở nên rất nghiêm túc.
Bọn họ phát giác được đối phương mạnh mẽ, thế nhưng lại không nghĩ rằng tình hình sẽ là như vậy. Giống như triều đình lo lắng phủ Quốc Công liên hợp lại vậy, phủ Quốc Công cũng sợ nhất là các môn phái liên hợp lại với nhau.
Sở Ly nói:
- Hơn nữa tin tức của hộ vệ phủ Quốc Công là do đám Bí vệ cấm cung tung ra.
- Đáng chết!
Tiêu Thiết Ưng oán hận vỗ tay vịn của ghế thái sư một cái.
Tiêu Bạch Hạc cười lạnh nói:
- Đám gia hoả này, không có chuyện gì làm hay sao?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Đại công tử, Tứ công tử, bây giờ ta cũng coi như là Bí vệ cấm cung, cho nên mới có được những tin tức này.
- Sao?
Tiêu Thiết Ưng và Tiêu Bạch Hạc kinh ngạc nhìn hắn.
Sở Ly cười khổ:
- Chuyện này nói rất dài dòng, nói tóm tắt một chút. Bí vệ cấm cung đến Vương phủ tìm ta gây phiền phức, tiểu thư giết người, sau đó tiến cung chất vấn hoàng thượng vì sao Bí vệ cấm cung lại dám ngông cuồng như thế, hoàng thượng ban cho ta thân phận Bí vệ cấm cung, tạm thời sẽ không thoát khỏi được thân phận này.
- Nhị muội cũng thật là, không ngờ lại làm được vậy.
Tiêu Thiết Ưng cười lớn:
- Ngay cả Bí vệ cấm cung cũng dám giết!
Tiêu Bạch Hạc bật cười, nhưng cũng cảm thấy rất hả giận.
Bí vệ cấm cung đã tạo thành quá nhiều phiền phức đối với phủ Quốc Công.
Sở Ly nói:
- Lần này người tiết lộ tin tức là hai Bí vệ cấm cung, trước tiên là phế bỏ võ công bọn chúng, tránh cho bọn chúng trốn về Thần Đô.
- Được, phế bỏ bọn chúng, trút cơn giận!
Tiêu Thiết Ưng oán hận nói:
- Là ai?
Sở Ly nói:
- Mang giấy bút tới đây.
- Lâm Toàn!
Tiêu Thiết Ưng nói.
Lâm Toàn đứng ở trong góc nhỏ đáp một tiếng, đến trước hiên án mài mực.
Sở Ly chờ hắn mài mực xong lại vung bút làm một mạch viết ra hai bức chân dung hai người nào đó.
Tiêu Thiết Ưng cùng Tiêu Bạch Hạc đánh giá vài lần, gật gù, trông rất sống động.
Sở Ly nói:
- Hai Bí vệ cấm cung này nên phế bỏ, Bí vệ phủ sẽ còn phái người tới đây nữa. Lần này là hai người này tự chủ trương làm ra chuyện này, để bọn họ đổi người cũng tốt.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Quan trọng là năm phái liên hợp... Xem ra cần phải hạ nặng tay rồi!
Sở Ly nói:
- Đại công tử chuẩn bị làm thế nào?
- Tụ tập tất cả cao thủ Thiên Ngoại thiên lại, thu thập Thanh Mãng sơn!
- Trên Thanh Mãng sơn tụ tập cao thủ Thiên Ngoại thiên của năm phái, bọn họ đã tính tới phản ứng của Đại công tử, đang chờ cho chúng ta tới mà công kích đây!
Tiêu Bạch Hạc trầm ngâm nói:
- Tránh chỗ thực, tìm chỗ hư, như vậy trước tiên đi Phượng Hoàng sơn, được chứ?
- Ý đồ này không sai!
Tiêu Thiết Ưng cắn răng hừ lạnh nói:
- Tiêu diệt Phượng Hoàng sơn, để bọn họ một lời cảnh cáo... Sở Ly ngươi cảm thấy thế nào?
Sở Ly nói:
- Phượng Hoàng sơn sợ rằng sẽ không dễ diệt như vậy, theo ta thấy, nên diệt ba phái còn lại cho thỏa đáng thì hơn. Nội tình của tông phái nhất lưu đều rất đáng sợ, suy yếu làm chủ, diệt một phái bọn họ sẽ cái được không đủ để bù đắp cái mất.
Tiêu Thiết Ưng cau mày nói:
- Đã như thế, chẳng phải thế nhân sẽ cười phủ Quốc Công chúng ta chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hay sao?
Sở Ly cười nói:
- Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu vốn là thiết luật của võ lâm, như ba tông phái này vậy, thực lực của bản thân không đủ mà còn muốn lẫn vào đó chính là tự chịu diệt vong, lần sau xem ai còn dám đi theo Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng hồ đồ nữa chứ? Làm suy yếu lực ảnh hưởng của bọn họ, sau đó lại chậm rãi trừng trị bọn họ cũng không muộn.
Tiêu Bạch Hạc nói:
- Sở tổng quản, tông phái nhất lưu thật sự đáng sợ như vậy sao?
- Bọn họ đều có thắng cảnh.
Sở Ly lắc đầu than thở:
- So với phủ Quốc Công chúng ta còn tồn tại lâu hơn, ai biết có ẩn giấu lão yêu quái nào, lúc mấu chốt ra trận hay không chứ? Hơn nữa thực lực của tông phái nhất lưu tất nhiên sẽ có cất giấu mấy phần, bản thân đều có thắng cảnh, ai biết rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu cao thủ Thiên Ngoại thiên? Xuất hiện ba người, có khả năng nói ra bên ngoài có hai người mà thôi.
- Nếu như lợi hại như vậy, chẳng phải đã sớm vượt lên trên phủ Quốc Công chúng ta hay sao?
Tiêu Bạch Hạc nói.
Sở Ly nói:
- Không sánh bằng phủ Quốc Công chúng ta, hơn nữa mỗi người bọn họ có đối thủ của mình. Như Thanh Mãng sơn và Tuyết Nguyệt hiên vậy, đã tích lũy cừu hận mấy trăm năm, không có cách nào hóa giải được. So với bên kia mà nói, ân oán cùng phủ Quốc Công chúng ta trái lại cũng không sâu như vậy. Cho nên nếu như muốn toàn lực đối phó với phủ Quốc Công chúng ta, Tuyết Nguyệt hiên tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này!
Tiêu Bạch Hạc chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra:
- Chúng ta làm suy yếu thực lực của bọn hắn, kẻ thù của bọn họ lại có cơ hội... Chỉ là nếu như thực lực của đối thủ bọn hắn tăng lên, liệu có thể uy hiếp đến phủ Quốc Công chúng ta hay không?
- Vì lẽ đó phải có một chừng mực nhất định.
Sở Ly nói:
- Không thể làm việc theo cảm tình, phải đứng ở góc độ của phủ Quốc Công để cân bằng khắp nơi.
Tiêu Bạch Hạc nhìn về phía Tiêu Thiết Ưng, lắc đầu cười khổ.
Hắn biết chuyện này đã làm khó đại ca, đại ca là người dùng cảm tình làm chủ, sao có thể bình tĩnh cân nhắc hơn thiệt như vậy chứ?
- Lẽ nào cứ buông tha Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng sơn như thế hay sao?
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Bọn họ giết sáu người của chúng ta, vậy chúng ta sẽ giết sáu mươi người của bọn họ, Thanh Mãng sơn sáu mươi, Phượng Hoàng sơn sáu mươi, tam tông còn lại diệt phái, được chứ?
- Đại ca, ta cảm thấy nên làm như vậy!
Tiêu Bạch Hạc nói:
- Lấy một gấp mười, để xem lần sau bọn họ còn dám hay không!
Tiêu Thiết Ưng thở dài, oán hận nói:
- Vẫn là thực lực không đủ!
Nếu như thực lực của phủ Quốc Công đủ mạnh, trực tiếp diệt năm tông phái này, hắn xem ai còn dám mạo phạm phủ Quốc Công nữa hay không!
Sở Ly cười khổ lắc đầu.
Thực lực của phủ Quốc Công mạnh mẽ, hoàng thượng sẽ ngồi không yên.
Ở trong thế giới này, ai có thể chân chính khoái ý ân cừu, tung hoành thiên hạ cơ chứ? Dù là hoàng thượng thì cũng không thể!
Nếu như thực sự muốn thích làm gì thì làm, trừ phi bản thân có võ công đệ nhất thiên hạ, đồng thời cô độc, không ràng buộc gì thì mới làm được. Chỉ là nếu là như vậy, đệ nhất thiên hạ thì lại làm sao chứ, cô độc cô quạnh, thích làm gì thì làm cũng không có cảm giác gì quá tuyệt nữa.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ âm thầm ra tay, xem có thể giết được mấy vị cao thủ Thiên Ngoại thiên hay không, còn lại sẽ giao cho Đại công tử!
- Hừm, Sở Ly ngươi không cần bận tâm nữa!
Tiêu Thiết Ưng trầm giọng nói:
- Chút chuyện này mà còn không làm được, vậy chúng ta cũng quá vô dụng!
Sở Ly nói:
- Lần này đánh ra uy phong thì cũng là bình định cản trở cho đại hôn, tránh cho bọn họ rục rà rục rịch, lần này phải triệt để chặt đứt tâm tư của bọn họ
Tiêu Thiết Ưng chậm rãi gật đầu.
Sở Ly ôm quyền cáo từ rời đi.
Sau năm ngày, Cửu U sơn bị diệt.
Sau chín ngày, Kim Đao môn bị diệt.
Sau mười hai ngày, Thanh Mãng sơn bị thương nặng, chết hơn một trăm đệ tử, hai vị cao thủ Thiên Ngoại thiên.
Sau mười lăm ngày, Hoàn Kiếm tông bị diệt.
Sau mười sáu ngày, Phượng Hoàng sơn bị thương nặng, chết hơn một trăm tên đệ tử, ba vị cao thủ Thiên Ngoại thiên.
Đến tận đây, ba môn phái võ lâm nhị lưu đã tan thành mây khói, hai tông môn võ lâm nhất lưu là Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng sơn nguyên khí đại thương, trong vòng mười năm đừng mong khôi phục nguyên khí.
Uy thế của phủ Dật Quốc Công lần nữa hiển hách kinh người, đám người xem kịch vui trong bóng tối vỗ tay khen hay, võ lâm các phái lần nữa im miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.