Bạch Bào Tổng Quản

Chương 443: Liên thủ




- Đại sư huynh!
Lão giả mặt tròn cau mày quát lên.
Lão giả mặt đỏ khoát tay một cái rồi nói:
- Lão tam, được rồi, đừng diệt uy phong của mình, phủ Quốc Công đúng là mạnh, nhưng thông qua lần này xem ra, bọn họ đã thiếu đi khí thế dũng mãnh. Mà cao thủ võ lâm mất đi cỗ tinh khí thần này thì sẽ không đáng để lo, chúng ta bị đè ép nhiều năm như vậy cũng nên chấn chỉnh lại uy danh, để thế nhân biết Thanh Mãng sơn chúng ta ra sao!
Tổ tiên Thanh Mãng sơn cũng là hiển hách một thời, đệ tử hậu bối không thể siêu việt được bằng tiền bối, miễn cưỡng duy trì truyền thừa bất diệt là được rồi. Mà theo Tuyết Nguyệt hiên quật khởi, địa vị của Thanh Mãng sơn càng ngày càng suy sụp, bị thế nhân xem nhẹ.
Ngoại trừ Tuyết Nguyệt hiên ra, thế của phủ Dật Quốc Công cũng càng ngày càng mạnh.
Theo sự hung hăng của Phủ Dật Quốc Công, toàn bộ võ lâm các phái trong Sùng Minh đường bị bức ép đến mức không thở nổi.
Lúc này sẽ cần một lãnh tụ đứng ra, liên hợp mọi người cùng nhau đối kháng với phủ Dật Quốc Công.
Thực lực của phủ Dật Quốc Công mạnh, nhưng không thể mạnh hơn mấy đại môn phái liên hợp lại, chỉ cần nắm được mức độ thì có thể phản chế lại phủ Quốc Công, ép cho phủ Quốc Công không thở nổi.
Phủ Dật Quốc Công sắp thông gia cùng phủ Hoài Quốc công, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Một khi hai phủ Quốc Công thông gia thì nhất định triều đình sẽ bất an, các phủ Quốc Công còn lại cũng sẽ kiêng kỵ, càng quan trọng hơn chính là, mấy đại môn phái trong Sùng Minh đường đều cảm giác được sự nguy hiểm, một khi hai phủ liên hợp, bọn họ sẽ không còn đường sống nữa.
Đây chính là thời cơ tốt nhất để liên hợp chư phái, đối phó với phủ Dật Quốc Công, nếu như không biết nắm bắt, thời cơ trong chớp mắt sẽ trôi qua, như vậy cũng đừng mong đối kháng được với phủ Dật Quốc Công.
- Đại sư huynh, ta chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què mà thôi!
Lão giả mặt tròn than thở:
- Phủ Quốc Công nhìn như thu về, nhưng cũng giống như ra quyền vậy, thu đi rồi lại đánh ra, đó mới là tình huống đáng sợ nhất!
- Ha ha, hiện tại có khả năng đầu óc của bọn họ còn đang mơ hồ, bị đánh cho bối rối, không biết rốt cuộc là ai ra tay đó.
Lão giả có khuôn mặt khô vàng lắc đầu bật cười:
- Bọn họ có quá nhiều kẻ thù, trong một chốc một lát không tìm được chúng ta đâu!
- Chỉ mong bọn họ mau mau tìm tới thôi!
Lão giả mặt đỏ thở dài:
- Chỉ sợ đêm dài sẽ lắm mộng.
- Đại sư huynh lo xa rồi, mấy đại phái chúng ta hiện tại là người cùng ở trên một cái thuyền, bọn họ chỉ có thể đi theo con đường này tới cùng mà thôi!
Lão giả có khuôn mặt khô vàng nói.
- Lúc này mới được mấy ngày, oán khí của các đệ tử đã ngập trời rồi.
Lão giả mặt tròn cau mày nói:
- Bây giờ không thành, để cao thủ các phái này ra ngoài cốc đi, cách xa, tránh cho đánh tới nơi!
- Chuyển ra ngoài cốc, sao bọn họ có thể đồng ý được chứ?
Lão giả có khuôn mặt khô vàng nói:
- Dù sao cũng là chúng ta mời tới mà.
- Hừ, cũng không phải là giải quyết khó khăn giúp chúng ta.
Lão giả mặt tròn bất mãn nói:
- Đây chính là giúp bọn hắn, giống như chúng ta nợ bọn họ vậy, thực sự ta không nhìn được!
- Chuyện này trước tiên cứ ép một chút đã.
Lão giả mặt đỏ khoát tay một cái nói:
- Xem ra không thể chờ phủ Quốc Công tự mình điều tra, nghĩ biện pháp tiết lộ tin tức ra cho bọn họ, để bọn họ mau chóng tìm tới cửa!
- Đại sư huynh, ngươi nói cho chúng ta biết nên truyền ra tin tức, nói là phái nào không?
Lão giả có khuôn mặt khô vàng nói:
- Có phải là triều đình hay không?
- Cũng không hẳn là không thể.
Lão giả mặt đỏ lạnh lùng nói:
- Bọn họ cũng không có ý tốt gì cả, ước gì chúng ta và phủ Quốc Công một mất một còn, nguyên khí đại thương!
- Ta lo lắng sẽ là những tông phái khác.
Lão giả mặt tròn cau mày nói:
- Đợi tới lúc chúng ta đánh kiệt lực, bọn họ bỗng nhiên xuất hiện, như vậy chúng ta sẽ trở thành chuyện cười!
- Yên tâm đi, năm đại phái liên hợp, thực lực đủ mạnh, không sợ bất kỳ người nào.
Lão giả có khuôn mặt khô vàng tức giận:
- Ta nói lão tam này, ngươi có thể nói chút lời hay hay không, đừng nói ra những lời khiến cho người ta tức giận như vậy chứ!
- Ta rất không coi trọng lần liên hợp này!
Lão giả mặt tròn hừ lạnh nói.
Lão giả mặt đỏ nói:
- Lão tam, mọi việc không thể tìm nước đi chắc chắn được, muốn có thu hoạch lớn thì phải mạo hiểm. Mọi việc không thể chu toàn, chúng ta chỉ có thể đánh cược lần này mà thôi. Thành Thanh Mãng sơn chính là môn phái võ lâm hàng đầu, không được, vậy thì ẩn nhẫn mấy năm, không có gì đáng lo cả.
- Ài...
Lão giả mặt tròn chậm rãi gật đầu.
Sở Ly đứng ở bên đại điện, lắng nghe ba người đối thoại, lắc đầu một cái rồi lần nữa biến mất.
Sở Ly xuất hiện ở phòng nhỏ phía đông tiểu viện trong Bí vệ phủ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hứa Hoàn Đức đang ở trong viện luyện chưởng, động tác thi triển chậm rãi, mơ hồ nghe ra được tiếng tinh lực lưu chuyển ở trên người hắn, tu vi cực sâu.
Sở Ly đến phía đối diện hắn, cũng chậm rãi đánh quyền.
- Hứa thống lĩnh, người của Bí vệ phủ đã đưa tin tức của phủ Quốc Công bán cho Thanh Mãng sơn đúng không?
Sở Ly làm như tùy ý nói.
Động tác của Hứa Hoàn Đức trì trệ, tiếp theo lại khôi phục như thường, như không có chuyện gì xảy ra, lại nói:
- Đừng có nói hươu nói vượn.
Sở Ly nói:
- Là mấy tên nào làm ra?
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:
- Làm sao, ngươi muốn báo thù sao?
Sở Ly lắc đầu:
- Ta chỉ nhắc nhở Hứa thống lĩnh một tiếng, mau để cho bọn họ trở về, tránh cho bị phủ Quốc Công thu thập... Không nên coi thường phủ Quốc Công, tai mắt của bọn họ ở khắp mọi nơi, Thiên Linh viện cũng chưởng quản tình báo, chuyện mà hai tên Bí vệ kia làm ra cũng không thoát khỏi phủ Quốc Công tra xét đâu!
Hứa Hoàn Đức liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Sở Ly chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ đánh quyền mà không nói lời nào.
Bầu không khí bên trong tiểu viện trở nên nặng nề.
Một lát sau, Sở Ly thu quyền rồi nói:
- Hứa thống lĩnh, ta muốn nhập định luyện công, không nên quấy rầy, ăn cơm cũng đừng bắt chuyện với ta!
- Hừm, ta biết rồi.
Hứa Hoàn Đức lạnh nhạt đáp một tiếng.
Sở Ly ôm quyền một cái, xoay người trở về phòng nhỏ phía đông.
Hắn nằm xuống ở trên giường nhỏ, không nhúc nhích, rất nhanh đã vận chuyển Khô vinh kinh, khí thế quanh người hoàn toàn không có, chẳng khác nào cả người biến mất ở trong thiên địa.
Một phút sau, Hứa Hoàn Đức làm như không có chuyện gì xảy ra đi tới phía trước cửa sổ phòng của Sở Ly, dừng một chút, ngưng thần lắng nghe, cái gì cũng không nghe thấy. Cũng không cảm ứng được sự tồn tại của Sở Ly.
Hắn cau mày suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, vô thanh vô tức bay vào phòng ngủ của Sở Ly.
Sở Ly đang nằm nghiêng trên giường nhỏ, biểu hiện bình tĩnh, không nhúc nhích, hô hấp như dừng lại, khí tức cả người đã hoàn toàn không có, chẳng khác nào trước mắt chỉ là một cái bóng của hắn mà thôi.
Trên khuôn mặt đen của hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vốn hắn cho rằng Sở Ly đã chạy ra ngoài, không nghĩ tới quả thật đang luyện công, võ công này rất kỳ quái, không trách không nên gọi hắn, trạng thái như vậy giống như quy tức vậy, sợ là đã ngăn cách với bên ngoài rồi.
Nếu mình đánh cho hắn một chưởng, không chừng chỉ cần một chưởng đã có thể đập chết được hắn rồi.
Nghĩ tới đây, không ngờ hắn lại có mấy phần động lòng.
Sau đó hắn khắc chế cỗ sát ý này, hiện tại Sở Ly là nhân vật không thể thiếu của bí phủ.
Chuyện thu thập đệ tử Quang Minh Thánh giáo dựa cả vào đối phương, bằng không, thống lĩnh và mình sao có thể tha cho hắn ta ngông cuồng như thế, đã sớm cho hắn biết sự lợi hại của Bí vệ phủ rồi!
Hắn vô thanh vô tức lui ra khỏi phòng nhỏ phía đông, trở lại trong phong mình đả tọa vận công.
Tu vi không bằng Sở Ly, quả thực rất mất mặt, tranh thủ thời gian này có thể bình tĩnh lại tâm tình, luyện công cho tốt, vượt qua tên này!

Tiêu Thiết Ưng và Tiêu Bạch Hạc đang ở trong đại sảnh nói chuyện, bầu không khí rất ủ dột.
Sáu tên hộ vệ của phủ Quốc Công tử vong, chúng hộ vệ cũng đều rút về bên trong phủ Quốc Công, chuyện này đối với tinh thần của phủ Quốc Công là một đả kích rất khổng lồ.
Chúng hộ vệ cảm thấy bị đè nén, người bị giết không minh bạch, không ngờ lại không tìm được hung thủ, hơn nữa còn không đi tìm hung thủ được, chỉ có thể ngây ngốc ở trong phủ, tùy ý để hung thủ tiêu dao tự tại!
Nếu không phải uy vọng của Đại công tử cực cao, ra lệnh một tiếng, cho dù mọi người bất mãn thì cũng phải vâng theo. Đổi lại là người bên ngoài, nhất định bọn họ đã sớm nghi hoặc chấp vấn rồi.
Tiêu Thiết Ưng gánh vác áp lực rất lớn, Tiêu Bạch Hạc nhìn thấy vậy có chút không đành lòng.
- Đại ca, đừng có suy nghĩ lung tung, bọn họ đang nhằm vào đại hôn của đại ca, chỉ cần thuận lợi cử hành thành hôn, tất cả mọi người đều sẽ yên tĩnh lại!
- Là ta sai!
Tiêu Thiết Ưng than thở:
- Ta sớm nên đoán được bọn họ sẽ hạ sát thủ, nên rút bọn họ về từ sớm mới đúng!
Tiêu Bạch Hạc cười cợt:
- Đại ca, sao đại ca lại có ý tưởng như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.