Bạch Bào Tổng Quản

Chương 391: Nguyên do




Đám người Lục Ngọc Dung giục ngựa chạy chậm, không vội vã.
Ánh mặt trời sáng rực chiếu lên trên người, khiến cho mọi người cảm thấy ấm áp. Trên giáp trụ của các binh sĩ ở hai bên đường phản lại ánh sáng, nhưng lại để lộ ra vẻ lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.
- Biểu tỷ, Sở Ly kia thật sự lợi hại như vậy sao?
Lãnh Dĩnh hiếu kỳ hỏi.
Lục Ngọc Dung liếc nhìn nàng một chút:
- Lãnh Đào cũng dám đánh, ngươi nói xem?
- Lá gan rất lớn.
Lãnh Dĩnh mở miệng cười nói:
- Tính khí của Cửu thúc tất cả mọi người đều biết, không ai dám động vào. Thế nhưng Sở Ly lại dám đánh tiểu Đào ca ca một bạt tai, lá gan cũng rất là lớn!
- Đúng là lá gan rất lớn.
Lục vương phi khẽ cười một tiếng nói:
- Người trẻ tuổi này rất thú vị.
- Hắn ỷ vào cấp bậc của chính mình, trắng trợn không kiêng dè gì!
Lục Ngọc Dung tức giận:
- Nếu như hắn là cửu phẩm, người xem hắn còn có gan đánh Lãnh Đào được hay không chứ?
- Hắn có thể lên tới nhất phẩm, đúng là nhân vật huyền thoại.
Lãnh Dĩnh cười tủm tỉm nói:
- Ta rất muốn nhìn một chút xem hắn dài ngắn ra sao, không ngờ lại lợi hại như thế!
- Tướng mạo bình thường, không nhìn ra lợi hại ở chỗ nào.
Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng lắc đầu, rất tiếc nuối nói:
-... Trần lão vừa tới, Lãnh Đào kia sẽ dừng tay.
- Thành vương sẽ không quên đi chuyện này đâu.
Lục vương phi nói:
- Người bị đánh là Lãnh Đào, cũng là mặt mũi của Thành vương, y theo tính tình của hắn, nhất định sẽ tìm Sở Ly để tính sổ, sợ là Sở Ly cũng không sợ Thành vương thôi.
- Hai Vương phủ đã náo loạn như vậy, có Lãnh Đào hay không thì Thành vương cũng sẽ đi tìm An vương phủ gây phiền phức, không tránh khỏi được.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Sở Ly tính toán rất tốt, sẽ chiếm tiện nghi trong tối. Mà đã là kẻ thù, không cần biết có tội này không, một tát này của hắn xem như là lập uy, nhìn xem đệ tử Vương phủ nào dám làm càn ở trước mặt hắn nữa?
- Như vậy cũng đúng.
Lục vương phi khẽ gật đầu:
- Tên tiểu tử này quả thực tính toán đủ thâm sâu, không kém gì Ngọc Dung ngươi.
Lục Ngọc Dung hừ một tiếng nói:
- Nói chuyện với hắn nhất định phải đề phòng, phải có mười trái tim mới đủ!
Lục vương phi cười khẽ:
- Nào có lợi hại như thế chứ?
- Cô cô, sau đó cô cô sẽ biết!
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Ta không khuếch đại một chút nào, nhất định phải cẩn thận người này, thúc thúc cũng phải cẩn thận hắn!
- Yên tâm đi, hắn là người của An vương phủ, không có quan hệ gì với chúng ta.
Lục vương phi cười nói.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Vậy cũng không hẳn, An vương cũng không phải là người an phận gì cả!
- Hắn không nhảy nhót được bao lâu đâu.
Lục vương phi lắc đầu nói:
- Bằng không sẽ mất phần công lao lúc trước.
Lục Ngọc Dung lắc đầu một cái, nói:
- Thành vương cũng thật là hồ đồ, đại thần trong triều đâu phải là kẻ ngu si, chẳng lẽ còn không thấy sao? Sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi ra!
- Bên người Thành vương có rất nhiều cao thủ võ lâm, không có mưu sĩ gì cả.
Lục vương phi cười nói:
- Hơn nữa một khi tính tình của hắn bạo phát, căn bản không nghe người khác khuyên bảo. Có lẽ Trần Không đã sớm khuyên qua, hắn không nghe lọt... Chỉ có điều hồ đồ cũng có chỗ tốt của hồ đồ, mọi người sẽ khoan dung, tùy ý để cho hắn đi hồ đồ.
- Chiêu này của Thành vương cũng đủ tàn nhẫn.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Thản nhiên thừa nhận chính mình hồ đồ, nhưng cũng làm suy yếu công lao của An vương!
Sau sự kiện kia, Thành vương thẳng thắn thừa nhận mình bắt những đứa trẻ kia, muốn bán một nhân tình cho mọi người, từ đầu tới đuôi đều là một chuyện cười và trò khôi hài.
Lúc đó những đại thần kia tức giận, nhưng sau đó ngẫm lại, trẻ con nhà mình đều bị đồ ăn dụ dỗ, mỗi người đều mập, cuối cùng cũng sẽ bình yên trở về. Vì lẽ đó chuyện An vương giải cứu cũng không quan trọng như vậy nữa, mọi người cũng sẽ không cảm kích đối với việc An vương giải cứu như vậy nữa.
Vốn trong lòng đã có quyết định báo đáp, thế nhưng lúc này tâm tư cũng đã trở nên phai nhạt.
- Có lẽ là Trần Không đưa ra cái ý này.
Lục vương phi lắc đầu cười nói:
- Thành vương vẫn có chút khôn vặt, chiêu này quả thực rất độc!
Trong lúc hai người nói chuyện, nghị luận tới ân oán của An vương và Thành vương, Lãnh Dĩnh nghe thấy vậy cảm thấy mơ hồ, vội vã đổi chủ đề:
- Biểu tỷ, ngươi có thể đánh thắng được Sở Ly không?
- Đương nhiên!
Lục Ngọc Dung cười nói.
- Như vậy bao giờ đánh hắn?
Lãnh Dĩnh nói.
- Phải xem tâm tình của ta.
Lục Ngọc Dung cười khanh khách, càng ngày càng phong tình vạn chủng:
- Nếu như hắn làm ta không cao hứng, như vậy ta sẽ trừng trị hắn một trận, không chọc ta, vậy thì tha cho hắn một chút!
Lãnh Dĩnh mở miệng cười khẽ.
- Cười cái gì, nha đầu này!
Lục Ngọc Dung liếc xéo nàng:
- Có cái gì mà cười cơ chứ?
Lãnh Dĩnh vội hỏi:
- Ta đang cao hứng thay biểu tỷ.
Nàng cũng không thể nói là biểu tỷ đừng khoe khoang nữa, nếu thực sự như vậy, Sở Ly còn dám đối phó với nàng sao? Đã sớm đàng hoàng rồi!
Lục Ngọc Dung có bản lĩnh nhìn thấu lòng người, nàng đã nhìn ra suy nghĩ của Lãnh Dĩnh, cười nói:
- Tiểu nha đầu, chờ ta thu thập Sở Ly cho ngươi xem!
- Được, muội sẽ chờ xem!
Lãnh Dĩnh cười duyên.
- Chúng ta đi nhanh đi.
Lục vương phi cười nói.
Tam nữ phóng ngựa đi nhanh, đám nha hoàn và các hộ vệ phía sau khẩn trương đi theo, thanh thế rất lớn.

Đám người Sở Ly trì hoãn một lúc, giảm bớt tốc độ, lo lắng thân thể của Tiêu Thi không chịu nổi.
- Đại tổng quản, ngươi đánh Lãnh Đào, sẽ chọc vào Cửu thúc.
Lãnh Thu có chút bận tâm nói:
- Đúng là thoải mái, thế nhưng rất phiền phức.
Nàng nhìn thấy vậy thoải mái tràn trề, hận không được tự mình động thủ, thế nhưng lại vừa nghĩ tới vẻ điên cuồng của Thành vương, nàng lại có chút bận tâm.
Sở Ly cười nói:
- Ta thấy có Lãnh Đào hay không, Thành vương đều muốn thu thập ta, không có gì khác biệt cả.
- Trước đây có khả năng Thành vương không gấp gáp như vậy nữa, hiện tại thì nhất định sẽ không thể chờ đợi được nữa mà muốn giết ngươi.
Tiêu Thi như cười mà không phải cười:
- Có điều một tát này quả thực rất đã nghiền, nên trừng trị hắn như thế!
Sở Ly cười nói:
- Lần sau gặp lại, ta sẽ lại cho hắn một tát nữa!
Hắn cho Lãnh Đào ăn một cái tát, một là bởi vì Lãnh Đào vô lễ đối với Tiêu Thi, hai là đánh một cái tát thay cho Lãnh Thu.
Thân là một nam nhân, nhưng động thủ đánh một nữ nhân mảnh mai, quả thực là không có gì để nói nhiều, trả lại là được rồi, không cần phải quan tâm nhiều như vậy.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Có điều tiểu tử Lãnh Đào này quả thực rất muốn ăn đòn.
- Tiểu tử này tính tình bất hảo, đánh như thế nào cũng vô dụng.
Tiết Ngưng Ngọc lắc đầu nói:
- Thành vương cũng đánh hắn không ít, càng đánh lại càng trở nên bất hảo!
Tiêu Thi nói:
- Lần này Cảnh Vương Phi cũng sẽ đến đây chứ?
- Có lẽ cũng tới.
Tiết Ngưng Ngọc cười nói:
- Lục vương phi là người đặc biệt thích tham gia trò vui.
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Vị Lục vương phi này và phủ Nhân Quốc Công có liên quan gì tới nhau không? Sẽ không phải là tiểu thư của phủ Quốc Công chứ?
Cảnh Vương có tiếng ủng hộ kế vị cực cao, nhưng nếu lấy tiểu thư của phủ Quốc Công thì cũng sẽ không có tiếng ủng hộ cao như thế được.
- Lục vương phi và phủ Nhân Quốc Công là đồng tông, nhưng không phải là cùng cành, là nữ nhi của Lục thị lang trong triều.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Có người nói có quan hệ không hòa thuận với dòng dõi của phủ Nhân Quốc Công, cho nên lúc trước mới qua mặt như vậy.
- Vậy Lục Ngọc Dung thì sao?
Sở Ly nói:
- Lục Ngọc Dung và Lục vương phi có quan hệ gì?
Hắn vẫn luôn tìm hiểu chuyện này, luôn cảm giác bên trong Thần Đô có cái bóng của Lục Ngọc Dung.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Chuyện này kỳ thực người biết cũng không nhiều, Lục Ngọc Dung và Cảnh Vương Phi là họ hàng xa, có rất ít người biết được. Khi Lục Ngọc Dung còn bé từng ở trong nhà Lục vương phi mấy năm, quan hệ của cố phủ Nhân Quốc Công và Lục thị lang không tốt, nhưng quan hệ của Lục Ngọc Dung và Lục vương phi lại rất gần.
- Thì ra là như vậy!
Sở Ly bừng tỉnh.
Hắn đã bừng tỉnh, hiểu rõ tại sao những năm này phủ Nhân Quốc Công lại có thế lớn, ra là được Cảnh Vương ở trong bóng tối chống đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.