Bạch Bào Tổng Quản

Chương 390: Mượn đao




Nữ tử trẻ tuổi phong tình vạn chủng nhẹ nhàng cười nói:
- Không phải là Thành vương thì tự nhiên sẽ là người khác đánh, ta cũng rất muốn biết, tên nào ăn gan báo mà dám xuống tay với ngươi đó!
- Lục Ngọc Dung... Lục tiểu thư, chuyện này không liên quan tới ngươi.
Lãnh Đào tức giận trừng mắt nhìn nàng, hừ một tiếng.
- Rốt cuộc là ai đánh vậy, tiểu Đào ca ca?
Mỹ nữ ngây thơ cười hỏi:
- Một tát này đánh không nhẹ đấy, quả thật là quá mức!
- Tiểu Dĩnh, loại gia hỏa như hắn chính là người thích ăn đòn, đánh rất hay!
Nữ tử phong tình vạn chủng là Lục Ngọc Dung, nàng cười tủm tỉm nói:
- Thật khâm phục tên kia lại có gan này. Nếu như gặp mặt, nhất định ta sẽ cảm tạ hắn một phen!
- Hừ, Lục tiểu thư, ngươi đừng có đắc ý!
Lãnh Đào cảm thấy khó chịu, hừ lạnh nói:
- Ngươi cũng đã ăn qua thiệt thòi của tên này!
Lục Ngọc Dung khẽ nhíu mày:
- Chẳng lẽ là Sở Ly?
- Hừ, chính là tên khốn kiếp đáng chết này!
Lãnh Đào tức giận nói:
- Chúng ta đừng có xỉa xói nhau nữa, ta đã ăn thiệt thòi của hắn, mà ngươi cũng như thế... Ta sẽ trả thù, nhất định sẽ khiến cho hắn quỳ xuống đất xin tha!
Lục Ngọc Dung nở một nụ cười rất mê người:
- Được, thật ra ta rất muốn nhìn dáng vẻ quỳ xuống xin tha của hắn. Lãnh Đào, nếu như ngươi có thể làm được, từ nay về sau, khi nhìn thấy ngươi ta sẽ khom mình hành lễ!
- Được, chính là tự ngươi nói đó!
Lãnh Đào vội nói.
Hắn quay đầu nói với phụ nhân trung niên có khuôn mặt đẹp và thiếu nữ ngây thơ:
- Ngũ bá mẫu, tiểu Dĩnh, các ngươi cũng nghe thấy lời này của Lục tiểu thư rồi đó, làm chứng giúp ta!
Trên mặt của Lãnh Dĩnh hiện lên vẻ không đành lòng, nhìn hắn.
Lục Ngọc Dung khẽ cười nói:
- Nếu như ngươi có thể làm được, ta sẽ khom mình hành lễ, nếu như ngươi không làm được thì sao?
- Ngươi nói xem thế nào?
Lãnh Đào hừ lạnh nói.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Như vậy mỗi lần thấy ta, ngươi đều tự giác lăn đi rất xa, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi!
- Ngươi …
Lãnh Đào trợn mắt lên giận dữ nhìn nàng, rất không cam lòng nói:
- Ta đáng ghét như vậy sao?
- Ngươi tự biết mình rồi đấy!
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười nói:
- Có phải là không nắm chắc, cho nên không dám đánh cược hay không?
- Cá thì cá!
Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng, ngạo khí mười phần nói:
- Đừng tưởng rằng mọi lần người đều thắng, lần này ngươi thua chắc rồi. Lần này Trần lão cũng đến đây, chờ một lát nữa ta sẽ bảo hắn đi tìm Sở Ly gây phiền phức!
Lục Ngọc Dung bật cười hỏi:
- Lãnh Đào, ngươi thật là xuẩn, chẳng lẽ ngươi không biết Trần lão cũng không đối phó được với Sở Ly hay sao?
Sắc mặt của Lãnh Đào hơi thay đổi, cười lạnh nói:
- Nói hươu nói vượn!
Lục Ngọc Dung lắc đầu một cái, khẽ thở dài một cái:
- Ta thật là sốt ruột tay cho Thành vương, có một nhi tử ngu ngốc như ngươi, tương lai phải làm sao bây giờ chứ!
Lãnh Đào vội hỏi:
- Rốt cuộc lời này của ngươi có ý gì?
Lãnh Dĩnh bất đắc dĩ than thở:
- Tiểu Đào ca ca, ngươi chưa từng hỏi qua Trần lão có thể đánh được Sở Ly hay sao?
- Chuyện này mà còn phải hỏi sao?
Lãnh Đào khinh thường nói:
- Họ Sở lợi hại đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của Trần lão, lần trước An vương phủ bị Trần lão quấy nhiễu cho long trời lở đất, gà chó không yên, vô cùng chật vật. Nếu như Sở Ly có thể đánh được Trần lão thì còn có thể như vậy hay sao?
- Thôi đi!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Ngươi đừng có thổi da bò, cái gì mà long trời lở đất, gà chó không yên, vô cùng chật vật, các ngươi mới bao vây được mấy ngày đã rút lui, căn bản không làm bị thương được tới gân cốt của An vương phủ!
- Vậy cũng làm cho bọn họ không dám ra ngoài phủ!
- Hiện giờ thì sao?
- Phụ vương khoan hồng độ lượng, nể mặt tình huynh đệ cho nên không đành lòng làm quá tuyệt.
Lãnh Đào ưỡn ngực, ngạo nghễ hừ lạnh nói:
- Cho nên mới tha cho bọn họ, bằng không... hừ hừ!
- Vì lẽ đó ta mới sốt ruột thay cho Thành vương, thực sự ngươi quá ngu ngốc!
Lục Ngọc Dung khẽ xoa trán, thở dài nói:
- Ngươi không suy nghĩ thật kỹ hay sao? Bằng vào tính khí của Thành vương mà còn khoan hồng độ lượng? Ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao?
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Phụ vương luôn luôn khoan hồng độ lượng.
- Ha ha!
Lục Ngọc Dung không nhịn được cười lớn, mà Lãnh Dĩnh và phụ nhân trung niên có khuôn mặt đẹp cũng cười lên.
Lãnh Đào bất mãn trừng mắt nhìn bọn họ.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Nói chuyện với loại người ngu xuẩn như ngươi đúng là nên nói cho rõ ràng, bằng không ngươi nghe không hiểu!
- Ai ngu xuẩn chứ?
Lãnh Đào không cam lòng hừ lạnh nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Không phải Thành vương muốn buông tha An vương phủ, là đã thực sự hết cách. Ngay cả Trần lão cũng không đối phó được với Sở Ly, cho nên nói, ngươi bỏ ý nghĩ này đi, sau này đừng có xuất hiện ở trước mặt ta!
- Nói bậy, ta muốn đích thân hỏi Trần lão!
Lãnh Đào không phục tức giận kêu lên.
Trần Không cưỡi một con ngựa đi qua, hắn bỗng nhiên ghìm dây cương lại, con ngựa đen tức thì đứng thẳng người lên.
- Công tử?
Trần Không vững vàng ngồi ở trên lưng ngựa, hiếu kỳ liếc mắt nhìn về phía hắn.
- Trần lão!
Lãnh Đào như thấy cứu tinh, vội vã kêu lên.
Trần Không nhẹ nhàng xuống ngựa, ôm quyền một cái, mỉm cười nói:
- Xin chào Lục vương phi, Dĩnh cô nương, Lục cô nương!
Tam nữ ở trên ngựa thi lễ.
Lãnh Đào vội hỏi:
- Trần lão, ngươi có thể đánh lại được Sở Ly hay không?
- Sở Ly?
Trần Không hơi cau mày:
- Sao, công tử chọc tới Sở Ly hay sao?
- Không phải ta chọc giận hắn, là hắn chọc ta!
Lãnh Đào căm giận sờ sờ vào mặt, chỗ đó đến nay vẫn rất đau rát:
- Hắn đã tát ta một cái!
Tuy nói mình cũng đã bị bạt tai không ít, nhưng đây đều là phụ vương đánh, người bên ngoài không dám đánh mình.
Không ngờ Sở Ly này lại lớn mật như vậy, vì lẽ đó nhất định phải trừng trị hắn, giết gà dọa khỉ, không giết chết được hắn thì cũng phải đánh một trăm bạt tai thì mới có thể tiết mối hận trong lòng hắn.
Trần Không nói:
- Chọc giận hắn làm gì chứ... Lục vương phi, chê cười rồi!
- Người trẻ tuổi hồ đồ, cũng không có gì cả.
Nữ tử trung niên có khuôn mặt đẹp đoan trang mỉm cười nói:
- Trần lão đừng chấp nhặt với bọn họ.
- Vâng.
Trần Không ôm quyền gật đầu:
- Ta sẽ khuyên nhủ công tử.
- Vậy thì tốt.
Nữ tử trung niên có khuôn mặt đẹp mỉm cười nói:
- Chúng ta cũng đã chậm trễ ở chỗ này được một lát rồi, đi thôi, tránh cho bỏ lỡ thời gian!
- Mời Lục vương phi đi trước!
Trần Không khách khí nói.
Nữ tử trung niên có khuôn mặt đẹp khẽ gật đầu, mang theo Lục Ngọc Dung và Lãnh Dĩnh thúc ngựa tiến lên.
Lãnh Đào và Trần Không dừng lại, đợi đám người các nàng đều rời đi thì mới lên ngựa.
- Trần lão, Lục Ngọc Dung nói ngươi không đánh lại được Sở Ly.
Lãnh Đào không thể chờ đợi được nữa mà hỏi:
- Có thật không?
- Sở Ly...
Trần Không cau mày, trầm ngâm nói:
- Không thể bắt được hắn.
- Không thể nào?
Lãnh Đào thất vọng nói:
- Hắn mới lớn bao nhiêu chứ, e rằng tuổi cũng chỉ xấp xỉ ta mà thôi?
Trần Không nhìn hắn, không lên tiếng.
Lãnh Đào hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của hắn, ý bảo mình vô năng, tuổi tác gần như nhau mà mình kém hơn người ta rất nhiều, lại bị người ta đánh!
Lãnh Đào phẫn nộ nói:
- Hắn đánh lén, bằng không nhất định ta có thể tránh thoát được!
Trần Không nói:
- Muốn đối phó với Sở Ly, không thể ở trước mặt người khác, cần phải ở trong bóng tối, dù sao hắn cũng là nhất phẩm!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Lãnh Đào vội hỏi:
- Vậy phải đối phó với hắn ra sao?
- Tốt nhất là mượn đao giết người, để Lục tiểu thư đối phó với hắn.
Trần Không nói:
- Võ công của Lục tiểu thư rất lợi hại, đủ để đối phó với Sở Ly!
- Thế nhưng Lục Ngọc Dung đã ăn qua không ít thiệt thòi ở trên tay của Sở Ly rồi!
Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng nói:
- Lục Ngọc Dung còn muốn mượn đao giết người đó!
Hắn có ngốc tới mấy cũng hiểu rõ, Lục Ngọc Dung muốn kích mình đi đối phó với Sở Ly.
Trần Không cười cợt:
- Bình thường Lục Ngọc Dung ngây ngốc ở trong phủ luyện công, định ra kế sách, để thủ hạ thi hành, gặp phải Sở Ly là không kịp phản ứng, nếu như hai người động thủ, Sở Ly sẽ không địch lại được Lục Ngọc Dung!
- Tốt lắm, cứ để bọn họ đấu đi!
Lãnh Đào hừ lạnh nói.
Xem như hắn đã hiểu rõ, Trần lão cũng không làm gì được Sở Ly, mình có nói nói thêm nữa vô dụng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.