Bà Xã Em Phải Kết Hôn

Chương 145: Không Nên Đồng Ý





Là ngày diễn ra những nghi thức quan trọng trong đám cưới nên khách mời hôm nay rất rất đông.
Lý Giai Kỳ và Trầm Thiên Phong được sắp xếp ngồi ở trên tầng vừa thưa người lại có thể quan sát hết tất cả quá trình.
Chỉ vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp uống ngụm nước thì có một phụ nữ trung niên mặc một thân Saree màu xanh lá, trang sức trên người cũng rất bắt mắt xuất hiện trước mặt Lý Giai Kỳ và Trầm Thiên Phong.
Trầm Thiên Phong vẫn mang bộ dạng không quan tâm đến việc bên ngoài còn Lý Giai Kỳ thì hơi lúng túng vì không biết người đến là ai.
Hai vị ngồi ở đây có cảm thấy bất tiện không ạ? Nếu có thì tôi sẽ kêu người đổi một chỗ thích hợp hơn ạ.
Vị phu nhân lịch sự chào hỏi.
Cảm ơn phu nhân, chúng tôi ngồi đây là được rồi.
Nhận được câu trả lời của Lý Giai Kỳ, vị phu nhân kia mỉm cười rồi quay sang Trầm Thiên Phong.
Nếu đón tiếp có sơ sót gì mong Hoàng thân bỏ qua chỉ là không ngờ đến quý cô đây mặc Saree lại đẹp như vậy, đúng là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi.
Trầm Thiên Phong bấy giờ mới nhìn vị phu nhân quý phái kia, đôi mắt lẫn khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh lùng khó gần.
Phu nhân Ankani đúng là có nhãn quang tốt.
Đúng là xét về mức độ tự phụ thì Trầm Thiên Phong tuyệt đối xếp số một.
Lời này nói ra chẳng phải nếu phu nhân kia nói Lý Giai Kỳ mặc xấu thì chính là bà ta không biết nhìn hay sao, bao che cho người của mình một cách quá đáng.
Chẳng qua là mượn hoa hiến Phật mà thôi, chủ yếu là quý cô đây xinh đẹp, bộ đồ và trang sức cũng chỉ là làm nền mà thôi.
Kẻ tung người hứng vô cùng ăn ý, Lý Giai Kỳ ở bên cạnh cũng thấy ngại hộ hai người họ.
Vị phu nhân quý phái này hoá ra là mẹ của chú rể cũng là vợ của ông trùm vậy mà thái độ thật là dễ chịu.
Chào hỏi xong, phu nhân Ankani xin phép rời đi để tham gia nghi thức truyền thống.
Trầm Thiên Phong cũng không có ý định giữ lại nên đương nhiên đồng ý, hai người tiếp tục ngồi xem náo nhiệt.

Trầm Thiên Phong thì làm gì có hứng thú xem mấy nghi thức rườm rà kia, anh chủ yếu là ngồi ngắm Lý Giai Kỳ còn Lý Giai Kỳ thì mắt không rời khỏi đám đông phía dưới.
Kết thúc hôn lễ, Trầm Thiên Phong dắt theo Lý Giai Kỳ vội vã lên máy bay, không ai để ý trên tay của Tiểu Dương nhiều thêm một chiếc hộp màu đen.
Điểm đến lần này là xứ sở Bạch Dương, nước Nga rộng lớn.
Hiện tại đã là cuối mùa xuân, thời tiết dần dần ấm lên rất nhiều vậy mà vừa xuống sân bay suýt nữa thì Lý Giai Kỳ bị đông cứng.
Nhiệt độ ở đây cũng quá thấp đi, Lý Giai Kỳ thậm chí nhìn thấy tuyết đọng ở trên đường.
Tiểu Dương đã sắp xếp một phòng khách sạn cho hai người ở khách sạn năm sao cách sân bay không xa.
Lý Giai Kỳ vẫn chưa thể làm quen với thời tiết khí hậu ở đây nên sau khi ăn uống qua loa, cô tắm thật nhanh rồi chui vào trong chăn không muốn rời khỏi.
Tuy rằng hệ thống sưởi của khách sạn rất tốt nhưng dường như là vấn đề tâm lý nên Lý Giai Kỳ vẫn có cảm giác lành lạnh.
Đối với biểu hiện sợ lạnh của Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong đã quá quen thuộc nên cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Ngày mai mới có việc cần làm cho nên tối nay anh có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Tắm rửa xong, Trầm Thiên Phong đã cẩn thận sưởi trước lò sưởi cho cơ thể ấm lên rồi mới vén chăn lên giường vậy mà vừa mới chạm vào Lý Giai Kỳ một cái đã bị cô đẩy ra.
Người anh lạnh đừng chạm vào em.
Bị ghét bỏ, Trầm Thiên Phong cũng không tức giận chỉ từ tốn đáp lại: Tắm xong tôi đã hơ người trước lò sưởi rồi.
Lý Giai Kỳ bấy giờ mới hé chăn ra, đôi mắt hạnh nhìn anh còn mang theo nghi ngờ: Thật sự không lạnh?
Em kiểm tra không phải là rõ sao.
Vừa lúc nãy thật ra chỉ có bàn tay của Trầm Thiên Phong hơi chạm vào tay cô, căn bản là chưa cảm nhận được gì nhưng đề phòng vẫn hơn cho nên Lý Giai Kỳ mới đuổi anh.

Hiện tại anh đều đã nói như vậy, Lý Giai Kỳ có hơi nghi ngờ nhưng vẫn nằm dịch vào gần anh.
Sau khi xác định người của Trầm Thiên Phong không hề lạnh như tưởng tượng, Lý Giai Kỳ lập tức sáp lại, cả người giống như bạch tuộc bám chặt vào anh.
Thật sự ấm hơn rất nhiều.
Lý Giai Kỳ thích chí ôm lấy Trầm Thiên Phong còn ở trên người anh cọ tới cọ lui, cảm giác lạnh lẽo đã không còn, cô thậm chí cảm nhận được cơ thể của anh còn nóng hơn lúc nãy một chút.
Mải nghĩ đến chuyện ấm lạnh mà Lý Giai Kỳ sơ ý châm lửa trên người của Trầm Thiên Phong, đến lúc anh thật sự chịu không nổi nữa thế là lật người một cái, Lý Giai Kỳ đã bị anh đè ở dưới thân.
Cảm giác được có thứ cưng cứng đang đâm đâm vào bụng mình, Lý Giai Kỳ bây giờ hối hận thì đã muộn.
Nếu em sợ lạnh thì chi bằng chúng ta làm chút vận động cho ấm lên.
Giọng nói của Trầm Thiên Phong vừa thô nặng vừa khàn khàn, hơi thở nóng rực phả vào mặt và cổ của Lý Giai Kỳ khiến cô cũng nóng theo anh.
Hai người chỉ làm có một lần vào trước ngày lên đường sang Ấn Độ, mấy ngày qua mặc dù Trầm Thiên Phong rất muốn nhưng đều phải nhịn xuống, nhịn đến mức nghẹn sắp hỏng luôn rồi.
Tối nay vốn cũng định nhịn xuống vì thấy cô mệt mỏi sau chuyến bay dài nhưng chính cô lại châm lửa trên người anh nên bây giờ chỉ có thể mang cô ra dập lửa.
Lý Giai Kỳ mấy ngày qua còn tưởng anh sẽ không có chừng mực mà đòi hỏi liên tục nhưng chỉ thấy anh ôm cô rồi ngủ nên cũng nghĩ đến anh mệt mỏi.
Những kinh nghiệm mà Aurelia truyền thụ cho vẫn chưa có cơ hội được áp dụng.
Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải dùng đến, dùng sớm một chút lỡ như có sai sót ở đâu thì còn sửa lại kịp thời.
Nghĩ là vậy nên cô không né tránh cũng không phản kháng thậm chí là vòng tay lên cổ anh rồi rướn người hôn vào hầu kết của anh.
Trầm Thiên Phong bị hành động trêu chọc này của Lý Giai Kỳ chọc cho suýt nổ tung.
Mấy ngày qua anh nhịn cũng khổ sở lắm rồi, hiện tại cô đang hưởng ứng nên muốn đòi hỏi thêm chút phúc lợi.
Hôm nay có thể nhiều hơn một chút không?
Hai tai Lý Giai Kỳ nóng lên, gò má ửng hồng, đôi môi mím lại khẽ gật đầu và thế là nhiệt độ trong phòng liên tục tăng lên.
Đều đã hỏi ý kiến của cô rồi nên Trầm Thiên Phong cũng rất là thoải mái hành động.
Có một điều mà Trầm Thiên Phong không ngờ đến đó là đêm nay Lý Giai Kỳ lại rất khác biệt so với những lần trước và điều khác biệt này thực sự làm anh ngây ngất.
Lý Giai Kỳ trúc chắc vận dụng mấy tuyệt chiêu mà Aurelia chỉ cho, so với Trầm Thiên Phong thì cô càng không ngờ đến là anh lại rất thích chúng.
Kết quả của việc ra sức phối hợp đó là Lý Giai Kỳ bị Trầm Thiên Phong lăn lộn cho đến quá nửa đêm thẳng đến khi cô mệt mỏi quá mà thiếp đi thì anh mới dừng lại sau đó hai người ôm nhau đi ngủ.
Trầm Thiên Phong nói không sai, loại vận động này quả thực làm tăng thân nhiệt rất nhanh nhưng có một điều anh kh nhắc đến đó là loại vận động này cũng tiêu hao thể lực rất khủng khiếp.
Lúc Lý Giai Kỳ từ từ mở mắt ra đã là gần trưa ngày hôm sau, nếu như không phải mắc tiểu thì cô tuyệt đối không muốn lết cơ thể rã rời xuống khỏi giường.
Lúc Lý Giai Kỳ từ trong nhà vệ sinh đi ra cũng là lúc Trầm Thiên Phong kết thúc một buổi sáng làm việc và trở về phòng ăn trưa cùng cô.
Trừng mắt lườm Trầm Thiên Phong một cái, lẽ ra tối hôm qua không nên đồng ý làm nhiều hơn với anh, hùng hục giống như tám ngàn năm chưa từng động vào phụ nữ vậy, bây giờ chỉ cần nhìn là đã thấy ghét.
Trầm Thiên Phong tự biết là mình sai nên không dám có ý kiến gì còn ra sức lấy lòng Lý Giai Kỳ nữa.
Thấy cô đi lại khó khăn, anh xoa xoa cái mũi rồi bước đến đỡ lấy cô sau đó chịu đựng cô nghiến răng nghiến lợi véo một cái vào eo mình, đau mà không dám kêu.
Đồ ăn được mang lên phòng, Trầm Thiên Phong săn sóc để cho Lý Giai Kỳ ngồi trên đùi mình, sợ cô thấy lạnh còn choàng một chiếc khăn len quanh người cho cô giữ ấm.
Lý Giai Kỳ là thật sự mệt mỏi, ngay cả động tay cũng ngại nên mặc kệ mặt mũi để cho Trầm Thiên Phong đút thức ăn cho mình.
Ăn xong đưa em ra ngoài một chuyến.
Vừa đút thức ăn cho Lý Giai Kỳ, anh vừa nói.
Lý Giai Kỳ nhai nhai miếng thức ăn trong miệng, lầm bầm: Không đi! Lạnh như vậy ra ngoài làm gì.

Đảm bảo em sẽ hối hận nếu không đi.
Lý Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.
Ở mãi trong phòng cũng buồn chán, ra ngoài tuy có lạnh một chút nhưng mặc nhiều thì không sao.
Trầm Thiên Phong không nói gì nhưng khoé miệng thì đã cong lên từ bao giờ.
Ăn uống xong, Lý Giai Kỳ mang theo đồ mà Trầm Thiên Phong đã chuẩn bị sẵn vào thay đồ.
Một chiếc áo len cao cổ màu trắng cùng với quần jean màu xanh.
Chiếc quần jean cũng là loại có lót một lớp lông nhung mịn ở bên trong để giữ ấm.
Mái tóc được Lý Giai Kỳ tết lại thành bím đuôi sam lại tô thêm chút son, kẻ lại lông mày rồi mới ra ngoài.
Ở bên ngoài, Trầm Thiên Phong sớm đã thay xong quần áo, anh mặc một bộ Âu phục màu đen cắt may tinh xảo cùng với đôi giày màu đen bằng da thật.
Thấy Lý Giai Kỳ đi ra, anh chủ động mang giày đến cho cô, là một đôi giày đế bằng bằng da có lót nhung rất ấm áp, nhìn đôi giày, Lý Giai Kỳ nhăn mũi.
Em không đi đôi giày này đâu, anh cao như thế em lại mang đôi giày này thì khác gì con gái đi với phụ huynh đâu.
Trầm Thiên Phong dở khóc dở cười rồi cũng phải gọi người chuẩn bị cho cô một đôi boots cao gót màu đen bằng da, đôi boots dài đến gối của Lý Giai Kỳ nên vừa đủ ấm áp.
Trầm Thiên Phong lúc về phòng có xách theo một túi đựng đồ rất lớn, bây giờ mới từ trong túi lấy ra một chiếc áo lông mặc vào cho Lý Giai Kỳ sau đó lại đội thêm một chiếc mũ lông cùng màu, bàn tay cũng được bao lại bằng găng tay da.
Mặc xong cho Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong cũng lấy một chiếc áo lông khác mặc lên người mình rồi đeo thêm găng tay dắt theo cô ra ngoài.
Lý Giai Kỳ mặc trên người là áo lông màu trắng hơi xám còn Trầm Thiên Phong là màu xám đậm, hai màu sắc tuy đối lập nhưng xếp chung một chỗ lại khá hài hòa.
Có chiếc áo lông dài đến gối lại siêu dày, Lý Giai Kỳ không còn cảm thấy lạnh một chút nào.
Hai người tay trong tay lên xe bắt đầu một ngày hẹn hò lãng mạn tuy rằng có hơi muộn một chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.