Ất Nữ Bạch Nhã Nhã

Chương 50: Mở màn




Ánh nến mờ nhạt nhảy múa soi rọi gian phòng,  Nhã Nhã lười biếng tựa vào đầu giường, thở dài.
Ông trời ơi, nàng không không tốt ở điểm nào ư? Giá mà mỗi ngày trôi qua nàng không cần tính kế thì cuộc sống thật thoải mái biết bao. Vốn nghĩ rằng xuyên tới một niên đại khác sẽ được hưởng bình yên cùng hạnh phúc, tuy rằng đoạn kí ức ấu thơ thật tươi đẹp chăng nữa, thế hiện tại thì sao? 
Mỗi ngày khi xưa, mở mắt đều sống trong tình thương yêu của trưởng bối, tình huynh đệ thân thiết, ngay cả sư phụ nghiêm khắc, tất cả đều khiến nàng tưởng nhớ đoạn kí ức đã xa kia. Có lẽ có quá nhiều điều không được như ý, thế nhưng cuộc sống của con người vốn là chặng đường dài, tất nhiên mọi chuyện không thể như ý đến tám chín phần mười được, thế nhưng cuộc sống hiện tại của nàng thì sao,ngày ngày đều phải sống trong đoạn tình cảm trói buộc.
Nàng được nhiều người yêu, được bảo hộ vô cùng tốt, công nhận nàng chưa từng nếm qua quả đau khổ đắng cay thực sự bao giờ
Không phải do nàng mặc kệ những điều phát sinh kia, chẳng qua nàng muốn sống mãi như một tiểu hài tử hồn nhiên mà thôi?Do đó, kể cả nàng có phát hiện ra điều gì không hợp lý, cũng xem nhẹ chúng nó, khờ dại chỉ nhìn thấy những thứ mình thích,thời điểm  quay đầu mới thấy, mới hiểu được,bản thân sớm đã bị kéo tới vực thẳm....
Bạch An Dương, Bạch Mộng Chi, Bạch Tỉnh Chi, còn có... Tiểu tứ.
Trong lòng mọi người ôm theo chủ ý gì?
Có phải cho rằng Bạch Nhã Nhã ta là kẻ ngốc đúng không?
Chuyện tình xảy ra lần này như một gáo nước lạnh dội vào khiến đầu nàng thanh tỉnh,. Rõ ràng, tiểu tứ, Tam ca,Mộng Chi  là cùng một giuộc, Tam ca bày mưu, Bạch Mộng Chi là đồng phạm hoặc kẻ giật dây, còn tứ ca.. 
Hừ hừ bởi vì ích lợi,nhu cầu  mới theo bọn hắn. Ngay từ đầu bọn họ đã đặt một cái bẫy hoàn hảo, trước mặt trưởng bối, Mộng Chi cố ý thân cận cùng nàng, Tam ca cố ý nói bóng gió với phụ thân, nhằm cố ý thăm dò ý trưởng bối, cũng như thăm dò nàng, còn khi về nhà,Bạch Mộng Chi cùng Tam ca liên hợp toàn nói lời khách sáo, cố ý  xa lánh Bạch Tỉnh Chi coi như uy hiếp hắn, mà tại lễ trưởng thành,Mộng Chi đòi đính hôn, sau tiệc tối, cơ thể nàng vô cùng kì quái, sau đó ba người bọn họ..... Ăn sạch sành sanh, đến khi  tỉnh lại phát hiện mình bị bắt cóc, sau đó mới biết kẻ bắt cóc là Tỉnh Chi, sau đó....
Bạch Nhã Nhã cắn cắn móng tay, thật sự là liên hoàn kế a, mỗi bước đi đều đã được bọn hắn tính sẵn. Nàng không cam lòng a, dẫu sao nàng cũng là một người xuyên không tới, sao có thể nghẹn cục tức này được? Lão hổ không phát uy, bọn họ cho rằng nàng là hello kitty chắc....
Buồn rầu -ING.... Làm thế nào để cho bọn hắn một bài học đây? Nói đi cũng phải nói lại, mấy tên đáng ghét kia, trừ bỏ việc bọn hắn  tính kế nàng,thì thường ngày đối với nàng tốt vô cùng, điều này có thể thấy rõ, mấy ngày này mình đều ra vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt, quả nhiên bọn hắn đối xử với nàng rất cẩn thận, rất  sợ chọc giận tới nàng, hoặc là lại lỗ mãng doạ nàng. Nhã Nhã hoảng hốt một chút, bọn họ thích  mình thì có gì sai? Chính là, những hành vi kì quái của họ, có thật sự là thích nàng không?
Tất nhiên việc tiểu tứ  thích nàng không còn nghi ngờ gì nữa,mà nàng cũng xem như thích hắn. Nhưng việc đã xảy ra kia nàng không thể tha thứ... Hắn chẳng những không  bảo vệ mình, ngược lại còn cấu kết với kẻ khác,thông đồng với mấy người kia làm bậy!
Còn Tỉnh Chi,từ bé hắn đã có tư tưởng, lớn lên phải kết hôn với Nhã Nhã, xảy ra biến cố như vậy, làm sao hắn có thể chịu được? Nhưng hiển nhiên nàng không thể tha thứ với lý do này được, chính hắn cường bách nàng,bắt cóc nàng!
Bạch Mộng Chi lại khiến nàng càng không tin tưởng được, ngày đó hắn còn dò la lòng nàng, lại còn nói yêu nàng? Bất luận là thật hay là giả, đều khiến người ta cảm thấy đột ngột. Một nam nhân xinh đẹp yêu mị như vậy, vậy mà lại là một kẻ xấu xa thông đồng làm chuyện xấu, hắn muốn dạng nữ tử nào mà chẳng được, thế nhưng lại mặc kệ vị hôn phu của mình dây dưa cùng nam nhân khác, lại còn là huynh ruột của nàng, đầu óc hắn có vấn đề sao?
Hay là... Hắn thật sự là một kẻ biến thái... Quan hệ cấm kị làm hắn nhiệt huyết sôi trào,cũng cảm thấy càng thêm kích thích? - -~ ý nghĩ này khiến Bạch Nhã Nhã  hắc tuyến đầy đầu  ...
Nhưng mà, kẻ kỳ quái nhất chính là Bạch An Dương. Hắn rốt cuộc  muốn cái gì? Nhã Nhã cùng hắn từ trước  cũng không có kì niệm đặc biệt gì, nói hắn yêu nàng từ nhỏ,như Triển Phong, Tỉnh Chi??? quả thực khiến người khác chê cười. Chỉ bằng mấy ngày ở cạnh, đột nhiên lại yêu nàng sao? Nàng không tin! Chính là, hắn thật sự đối sử với nàng tốt lắm... 
Nhã Nhã nghĩ tới khuôn mặt  Bạch An Dương,diện mạo tuyệt vời mang theo chút xảo trá, khả năng cao chính  Bạch An Dương là kẻ cầm đầu! Thay vì nói yêu nàng, không bằng nói cái gì hắn cũng dễ dàng yêu thích đi cho nhanh, đúng à người điên!
Cho nên, tất cả đều không thể tha thứ!
"Chủ tử, tam thiếu gia đi rồi, người không đi tiễn đưa sao?" Bị tiểu Bích đánh gãy suy nghĩ... Vậy ư, xế chiều hôm nay,Tam ca đã đi rồi....
"Ân... Đưa hắn làm cái gì? Hắn không thiếu người đưa." Nhã Nhã lười biếng, mắt to híp lại mang theo vẻ đùa cợt nhè nhẹ, đưa hắn? Hừ...
"Nhưng? Bình thường hẳn là tam thiếu là người hiểu rõ chủ tử nhất.." Tiểu Nguyệt cũng quệt mồm hóng hớt tiến vào, nàng đối với tam thiếu gia nhã nhặn lại ôn nhu  kia có hảo cảm, lại nói tam thiếu đối tốt với chủ tử như vậy.
"Tiểu ngọc vừa đi ra đó ngó trộm, thời điểm sắp đi,tam thiếu gia luôn hướng nhìn xung quanh trong viện, nhất định là ngóng trông chủ tử đi tiễn hắn, tứ thiếu cùng Mộng Chi,Tỉnh Chi đều đi tiễn ngài ấy đó..." 
Tiểu Nguyệt vừa nói vừa ngắm trộm biểu tình chủ tử, tiểu Ngọc nhi là nha hoàn cấp thấp, ngày thường đều không được gọi đến hầu hạ, vẫn là Tiểu Nguyệt đi nghe trộm đi, cố ý chạy về phía sau viện làm tình báo cho nàng. Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ. Chủ tử đối với tam thiếu cũng quá vô tình a, tuy rằng nàng biết rằng mình không nên nghĩ như vậy.
"A? Thật không.. Tam ca thực sự rất thương ta nha!" Bạch Nhã Nhã mân miệng cười rộ lên, chính là hàm răng cắn chặt lại, một lúc lâu lại nói "Cho nên, chờ hắn trở về,ta cũng sẽ  ''thương ''hắn... Tiểu Nguyệt chớ hoảng sợ."
"Ân?" Tiểu Nguyệt nghi hoặc, quan hệ giữa chủ tử và tam thiếu gia tốt đẹp như vậy, nàng hoảng cái gì? Nàng cảm thấy gần đây chủ tử thật  kỳ quái... Không còn giống như lúc trước nữa. Ngày thường,chủ tử vừa mảnh mai vừa đáng yêu.... Hiện tại nhìn thế nào cũng khiến người khác cảm thấy thực quỷ dị, tuy rằng bề ngoài  vẫn thế, vẫn là tiểu oa nhi ngọt ngào như vậy...
"Được rồi, chủ tử ngủ lại đi, tiểu Bích cùng Tiểu Nguyệt ở ngay bên ngoài, có việc gì tiểu thư cứ gọi chúng ta."Tiểu Bích lôi kéo tay áo Tiểu Nguyệt, hành lễ nhún  mình rồi nhanh bước ra ngoài. Tiểu Bích vừa đi vừa nghĩ, Tiểu Nguyệt hỏi như vậy sợ e là nhiễu việc, chủ tử làm như vậy chắc hẳn cũng có đạo lý của nàng
Nhã nhã trở mình một cái, Tam ca đi thực gấp a, một lời từ biệt cũng không có sao. Cũng có lẽ, là hắn không nghĩ đến? Lại đi đúng lúc tình hình rối ren thế này, hừ, quả nhiên đủ âm hiểm, không phải hắn là người cầm đầu sao?
Lại kể đến thời điểm  Nhị thúc cùng sư phụ đi du lịch,vô tình tìm thấy một mảnh rừng thông đỏ, thông đỏ là loại cây lấy gỗ vô cùng quý,chẳng những thế còn rất hiếm, chỉ sinh trưởng ở nơi lạnh,ẩm thấp,thì ra  hai vị kia không chịu ngồi yên hoá ra là muốn đi tuyết sơn tìm nguyên liệu.Thông đỏ là loại cây hiếm, số lượng lại ít, tính chất nhẹ nhuyễn, kết cấu nhẵn nhụi, hoa văn đặc biệt, vừa đẹp, là chất liệu gỗ tốt,không dễ dàng bị hỏng, mà còn chịu được lực va đập mạnh, là gỗ thượng đẳng, khong phải ai cũng có thể tìm thấy.
Nghĩ đến mảnh rừng thông đỏ  kia còn trải dài về phía sâu, càng sâu thì cây chắc hẳn càng lâu năm, Nhị thúc mới vội vã muốn Tam ca mang theo bạc tới đó, bàn bạc mua lại gỗ từ chủ nhân khu rừng, đây chẳng phải là loè bịp người không hiểu biết sao. Loại cây trân quý này, từ xưa đã có giá trị rất cao, do không bị phát hiện, mới còn tới ngày nay, nếu vào trong tay người làm mộc, chính là có thể biến thành bảo bối, có thể tưởng tượng được An Dương hò ly kia gấp gáp đi như vậy, có thể chắc chắn Bạch gia vô cùng muốn mảnh rừng thông đỏ kia.
Cho nên, lần này Tam ca đi, không thể trở về trong vòng mấy tháng được. Như vậy cũng tốt, thật sự là trời  giúp nàng, người nọ không ở đây,càng bớt bấy nhiêu rắc rối cho nàng. Còn muốn nàng đi đưa tiễn  hắn?Muốn nàng đi đưa như thế nào? Chẳng lẽ phải khua chiêng gõ trống đưa tiễn sao?
Nhã Nhã hắc hắc âm hiểm cườ xảo trá,dần dần  tiến vào  mộng đẹp, hy vọng ngày mai là một ngày đẹp trời...
Ân... Chán ghét, là ai đang cù mình vậy?nhột quá!
Bạch Nhã Nhã mở mắt, sắc trời dĩ nhiên đã lên đến đỉnh,tiếng chim hót dễ nghe từ ngoài vọng vào, mùa xuân thật đẹp  a. Ánh mắt chậm rãi ngắm nhìn, chỉ thấy người đến là tiểu 4 vô cùng, vô cùng anh tuấn đập ngay trước mắt, vẻ mặt hắn tươi cười  biếng nhác ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài vòng vòng,xuyên nhẹ vào mái tóc trong chăn, thậm chí còn nghịch ngợm cù vào cổ nàng... Trách không được nàng lại thấy nhột như vậy.
"Tứ ca dậy thật sớm a." Nhã Nhã nhẹ liếc mắt nhìn ra  ngoài cửa sổ, tự nhiên  không thấy bóng dáng A Tình đâu. Nếu tiểu tứ  ở trong này, chỉ mong hắn không làm việc gì quá đáng.
"Nhã Nhã vẫn thích làm biếng như vậy hả. Ha, bỗng dưng hôm nay nghe ngươi gọi tứ ca, ta quả thật thấy không quen, Nhã Nhã nhà mình chỉ khi nào có việc cần nhờ mới gọi một tiếng tứ ca...." Bạch Triển Phong không biết nhớ ra cái gì đó, ánh mắt tối sầm lại, sâu thẳm giống như  hồ  nước sâu, gắt gao nhìn chằm chằm mặt hồng phấn nộn tiểu ngư nhi trước mặt...
"Ồ? Nhất đinh tứ ca đang trách Nhã Nhã trước kia không lễ phép rồi  ." Bạch nhã nhã giả vờ không biết, hơi hơi xoay động thân mình  một cái, chăn trên người trượt xuống, lộ ra đầu vai tuyết trắng mịn màng, quanh nàng tản ra  mùi thơm cơ thể mê người của thiếu nữ.
"Nhã Nhã..." Bạch triển phong chỉ cảm thấy trong lòng cuồn cuộn xúc cảm rung động, chỉ ngửi hương nàng mà cả người hắn liền mềm nhũn, hắn lại nhớ tới  ngày đó... Nhớ tới ngày đó hắn nhiệt tình ra vào như thế nào nơi tiểu huyệt nhỏ bé kia... Nhớ...muốn thử một lần nữa....."Nhã Nhã.." Nói xong hắn mang theo vẻ mặt mê man, cúi người muốn hôn lên làn da mềm mại trắng nõn trước mặt..
"Hư..." Nhã nhã vươn ra một ngón tay non nớt, ngón trỏ ngăn cản đôi môi mỏng kia, mắt to ẩm ướt cực kỳ quyến rũ, "Tiểu tứ  không ngoan chút nào, muốn chơi trò thân mật sao?" Lời nói khinh phiêu như lông chim khẽ chạm vào tim hắn, khiên hắn xuân tình nhộn nhạo...
"Đúng vậy..." Triển Phong có chút hoa mắt thần mê,bảo bối mê người ngay  trước mắt, hắn có thể cảm nhận được   hô hấp ấm áp của nàng, nhớ hương vị đó...hắn không nhịn được mà hung hăng hôn nàng, ai kêu nàng lộ ra khí tức mê hoặc như vậy...
"Hì hì... Ta không ân chuẩn." Bạch Nhã Nhã nhẹ nhàng đầu hắn ra, tiếp đó đẩy chăn gối ra,váy ngủ mỏng manh lộ ra ngoài tầng không khí
Tơ lụa hồng nhạt bao lấy hai khối mê người tròn đầy trước ngực nàng khiến người khác nhìn đã muốn phạm tội.Sáng sớm,không hơi lạnh, khiến hai  đỉnh tiểu anh đào đều đứng thẳng lên,thắt lưng mảnh khảnh chỉ cần một cánh tay có thể ôm trọn, nàng không rời giường ngay,lưu luyến cái giường khiến nàng lại đổ ập cả người xuống giường,một bên chăn được đôi chân thẳng non nớt đè lên, váy ngủ ngắn ngủn không che khuất hết  được cảnh xuân lộ ra, giống như chỉ cần chủ nhân cử động một chút, sẽ lộ ra những thứ...
Loại  cảnh đẹp này đều khiến các nam nhân  không có cách nào giả nai mà nhịn được, huống chi hắn vừa mới được  nếm ngon ngọt,đã phải ẩn nhẫn giữ thân cả tháng? Hắn biết rất rõ,bộ ngực nàng mềm mại cỡ nào, da thịt nàng đẫy đà cỡ nào, còn có co dãn, hương vị nàng thơm ngọt cỡ nào, giây chút nàng bị  mình đụng chạm,thân thể nàng phản ứng mê người ra sao, ngay cả mật hoa nơi u kín kia thơm ngọt thế nào.... Làm sao hắn có thể nhẫn được?(An: Đúng rồi, thịt đê =]])
"Ân. Tiểu tứ.... Ngươi làm cái gì?" Nữ hài duyên dáng gọi to,giọng nói mang theo vẻ mềm yếu, còn mang  theo thở dốc khó nhịn, rõ ràng không mang vẻ cự tuyệt, còn mang theo vẻ mời gọi mới đúng?
"Nhã nhã, ta nghĩ ta yêu ngươi..." Thiếu niên thở dài rên rỉ, mãnh liệt đem nàng đặt ở trên giường, hai tay hắn đang hai khoả no tròn trước ngực, dùng miệng lưỡi liếm, ma sát cách một lớp áo, hai khối khéo léo no đủ  liền nhộn nhạo nở ra "A......" Bạch Triển Phong thở dài, vội vàng ngậm lấy một cái, mạnh mẽ hút, mỹ nhũ bên kia cũng  bị hắn dùng ngón cái đè lại đỉnh anh đào hồng phấn, nhu lộng qua lại hai đỉnh, nữ hài rốt cục rên rỉ ra tiếng...
"A... tứ tứ....." Bạch Nhã Nhã cong người, há miệng thở dốc, tứ tứ từ dịu dàng đột nhiên hung mãnh, hắn mang đến ngọn lửa sẽ cắn nuốt bao phủ nàng....
"Đã lâu chưa ăn nó.. Hương vị vẫn ngọt như vậy..." Triển Phong chậc chậc miệng lưỡi, lại chôn nhập vào bầu ngực
"Ân... Nhẹ chút...." Bạch Nhã Nhã đè lại hai tay đang khiêu khích lửa nóng của thiếu niên, hơi hơi thở dốc,môi đỏ mọng mê người hé mở, nhẹ nhàng run run, "tứ tứ... A...." 
Không đợi nàng nói xong, Triển Phong đem một cái gối  sáp nhập giữa hai chân nàng, tách chúng nó,lại đem hai chân nàng hướng  về phía trước đỉnh đầu tạo thành hình chữ M,nơi u kín dần hiện rõ trước mắt hắn  "Ân.... Không..." Nhã Nhã bắt đầu cảm thấy toàn thân mình đều bủn rủn vô lực, cả người chỉ có thể bị thiếu niên tuấn mĩ tà khí này sắp đặt. Nàng thậm chí có một loại ảo giác, hắn là cả thế giới của nàng, hắn là chúa tể của nàng... Hắn vì nàng mà làm tất cả.... Chính là, không.....
"A...." Hai tay cự tuyệt bị hắn dùng một tay cố đinh trên đầu, Nhã Nhã vô lực vặn vẹo vòng eo, mềm mại mê ngờii như xà,hai khối no đầy trần trụi nhộn nhạo, tóc tơ  tán loạn che khuất đôi môi nở nụ cười quỷ dị, nàng hiểu được cách khiến cho nam nhân điên cuồng "Không... Không cần...." Trong miệng ngâm nga phun ra lời nói cự tuyệt, khiến cho nam nhân càng muốn chinh phục.( An: Chị này cáo cmnr @@, cuỳ)
"Đừng sợ, bảo bối....." Đồng tử Bạch Triển Phong mang theo thần sắc nguy hiểm, cúi người cắn lấy một núm hồng, khiến bảo bối dưới thân khẽ run rẩy, nàng là của hắn.
"Tứ ca, ta còn là sợ...." Thời điểm chuẩn, tạo hình tốt.Good!
"Đừng sợ, có ta." Thiếu niên vùi đầu vào bộ ngực non nớt, say mê nói.
"Tứ ca... Mang ta rời khỏi nơi này đi.. Nhã Nhã, Nhã Nhã không thích.." Thiếu nữ đáng thương bi ai nói, tiếng nói yếu ớt chọc người trìu mến.
"Nhã nhã không thích cái gì?" Bạch Triển Phong ngẩng đầu, nhìn chằm chằm biểu tình nữ hài, hắn tựa hồ cảm nhận được sự bi thương của  nàng. Có phải hay không..... Hắn đã luôn xem nhẹ  cảm giác của nàng, kết quả như thế có lẽ không phải là điều  nàng muốn?
"....." Nhã Nhã cắn cắn môi, lại cúi xuống, rốt cục không nói gì nữa,thế nhưng biểu tình đau thương kia khiến hắn xót xa vô ngần.
"Ngươi... Căn bản không cần gả..." Triển Phong chần chờ nói, lại bị ngón tay nhỏ bé chặn bên môi.
"Không có gì... ý phụ thân đã sớm quyết rồi..." Đôi mắt thiếu nữ ướt át như thể sắp rơi lệ, lại làm ra vẻ mặt  bất đắc dĩ nhìn hắn "Rốt cuộc  cũng không thay đổi được gì" cuối cùng  nàng chua sót bật cười...
"Nhã Nhã!" Triển Phong kinh hoàng, nhìn, hắn rốt cuộc đã làm cái gì? Người yêu của hắn bây giờ  thống khổ như vậy, đơn giản là hắn vì dục vọng của bản thân mà góp một tay thúc đẩy ''chuyện tốt''! Như vậy có tính là gì? Bảo bối của hắn không nên bị đối đãi  như vậy  
."Nhã...., là lỗi của ta, muốn ta mang ngươi đi sao?" Triển Phong yêu say đắm nhìn nàng, thấp giọng nói. Hắn thở dài, thì ra hắn  có thể làm như vậy, hắn muốn Nhã Nhã là của một mình hắn.
"A!" Nhã nhã kêu sợ hãi, vui sướng tràn ngập hốc mắt, đột nhiên, lại ảm đạm cúi xuống..."Thôi đừng nói lời ngốc nghếch nữa... Nơi này là nhà của chúng ta..."
"Vậy phải làm sao? Chỉ cần nơi nào có ngươi, đối với ta, nơi đó chính là nhà. Vậy không cần phải gả cho Mộng Chi, ta mang ngươi đi...." Bạch Triển Phong dường như đã hạ quyết tâm, dùng sức một cắn núm hồng Nhã Nhã, đẩy ra tiết khố đáng yêu, ngón tay tìm được đoá hoa nhỏ, nhẹ nhàng dò hỏi.
"Ân..... Nhẹ a..." Nhã Nhã bắt lấy đầu giường, tứ tứ của nào sao nói hành động liền hành động a,.. Ngón tay thô kẹp chặt tiểu hạch khi dễ, xoắn một cái, thân mình đau xót "Ân....." Nhã Nhã cắn môi cánh hoa, mị nhãn như tơ liếc mắt nhìn tiểu tứ, để tâm hắn càng thêm quả quyết, cảm nhận được trong hoa huy*t,một dòng ướt át chảy ra, dính ướt ngón tay...
"Mới sáng sớm mà lão tứ hăng hái thật đấy..." Thanh âm đột ngột âm trầm, không đúng thời điểm vang lên.. Triển phong cứng đờ quay đầu nhìn lại, thì ra  là mộng chi khoanh tay,đứng dựa cạnh bình phong nhìn hai người chúng ta, không biết hắn đã nhìn bao lâu, nghe thấy những gì.
Nhã nhã cười hơi  rộ lên...  động tác A Tình vẫn lưu loát như vậy....Thời điểm Mộng Chi vừa bước vào, hắn cũng đồng thời đi tới...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.