Ất Nữ Bạch Nhã Nhã

Chương 49: Niết bàn




Sau phản ánh của một số bạn, mình cũng rút kinh nghiệm, có vẻ mình edit khô quá, nên các chương sau mình sẽ chuốt cho nuột hơn =]] À chủ yếu là chém gió nuột hơn:v:v và beta lại từ đầu nữa
*Niết-bàn là mục đích tu hành cứu cánh của mọi trường phái Phật giáo. Trong đạo Phật nguyên thủy, Niết-bàn được xem là đoạn triệt Luân hồi*
Xe ngựa chạy chậm rãi trên đường, bất kể bên ngoài có ầm ĩ náo loạn thế nào,xe ngựa được che phủ bởi tấm rèm kín khiến bên trong như một thế giới khác vậy, không lo bị ai quấy rầy, mặc dù vậy, không khí bên trong vô cùng quỷ dị..
Bạch Nhã Nhã tựa vào trong ngưc Triển Phong,lúc này hắn đã nhắm mắt nghỉ ngơi, khí tức trầm tĩnh, giống như đang ngủ, mà cũng đúng, mấy ngày cả nàng và hắn đều quá mệt mỏi,bất kể ai đúng ai sai....
Không có người nói chuyện,tuy rằng yên tĩnh như vậy, nhưng thực chất lại là sóng yên biển lặng trước bão giông
Một lúc lâu sau, An Dương chậm rãi nói rằng “Vừa rồi thấy đồng sắc (màu mắt)tiểu muội khôi phục bình thường, Tỉnh Chi, cổ độc này có thể giải?”
Tỉnh Chi không đáp lại, thế nhưng ánh mắt lại mang vẻ khiêu khích hướng tới huynh ruột của mình.
“Để ta giải thích a, bọn ta đã biết cổ trùng này là do ngươi hạ,bây giờ ngươi mau nói sự thật, hai người này mới có thể yên tâm.” Bạch Mộng Chi buông bàn tay, con ngươi yêu diễm mang theo trào phúng.
“Đại ca mới là người phải nói, cổ độc này có lợi hại thế nào, chính là khi nó tiến vào cơ thể con người, thời gian sống sót cũng quá ngắn, nhiều lắm cũng chỉ khoảng 4-5 canh giờ.... Hì hì, nói đến dùng độc, ta sao có thể so với đại ca của mình? Tam ca lại muốn hỏi ta, sợ là chính ta cũng không hiểu biết nhiều như đại ca đi...” Đôi mắt Bạch Tỉnh Chi chuyển động linh hoạt, cười như không cười.
Lại nói, tên Tỉnh Chi này che dấu tâm cơ cực kì kín đáo, trước kia trên núi mấy người sớm chiều đều ở chung cùng lắm chỉ cảm thấy đứa nhỏ này có chút thông minh, một Tỉnh Chi tâm tư thâm trầm như vậy thực sự khiến mọi người ngỡ ngàng.
Trước đây tên kia luôn là đứa yếu ớt nhất, nhỏ tuổi nhất, lại yêu khóc nháo,hắn sợ nhất là khổ sở luyện công, vậy mà hiện giờ,đối mặt với áp lực đến từ huynh trưởng, mặt hắn lại có thể bình tĩnh không đổi sắc,vui cười như thường. Cho dù cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì khởi binh vấn tội, thế nhưng thần sắc kia bình tĩnh đến kì lạ, như không có việc gì,nét mặt còn mang theo tia khiêu khích. Hắn chính là ác ma che dấu bởi vỏ ngoài thiên sứ, có lẽ vì sự việc lần này đã bức hắn phải bộc lộ bản tính?
“Còn có thể có cái gì?” Triển Phong cười lạnh một tiếng “Không thể hồ nghi ngươi là bị ép buộc, đại ca duy nhất của mình lại bất đồng với chính mình, ngươi cuối cùng cũng trở thành tình địch của hắn, mà chuyện này Mộng Chi hắn không thể giúp ngươi được nữa. Vậy nên ngươi đành phải ""được ăn cả ngã về không"", tại thời điểm Nhac Nhã dùng thuốc bổ, ngươi lén bỏ cổ trùng vào, lợi dụng Nhã Nhã để vây khốn chúng ta, khi chúng ta đều bị trùng cổ mê hoặc, chúng ta cởi bỏ mọi phong bị,và đó là cơ hội tốt của ngươi.
Thế nhưng chúng ta lại không biết ngươi dùng thủ đoạn gì dẫn hai ảnh vệ phía ngoài đi nơi khác, còn mấy chục hộ vệ nữa, vậy mà lại để ngươi dễ dàng mang Nhã Nhã đi,kết cục thành chuyện tốt như thế này đây.” Bạch Triển Phong thản nhiên nói, đôi mắt lưu ly tối lại, tâm tình hắn bây giờ vô cùng bất định, thật sự không nhìn ra cảm xúc.
*""được ăn cả ngã về không"":nếu thành công thì được lợi, còn thất bại thì mất hết, không còn gì cả*
“Ai ui, tứ ca thật đúng là hiểu tâm lý Tỉnh Chi mà. Ta cũng không nghĩ tới tự nhiên lại thuận lợi như vậy, vốn nghĩ rằng trong các ngươi chỉ có một người trúng chiêu...” Nói tới chỗ này,Bạch Tỉnh Chi dừng lại một chút, ánh mắt ái muội liếc ba người kia, lại tiếp tục nói
“Ai ngờ lại trúng hẳn 3 người.. Hì hì.... Tỉnh Chi cũng thật bất ngờ nha.... Lại nói,chuyện ảnh vệ của các ca ca tùy ý rời đi, chuyện này ta cũng không ngờ, lúc trước ta suy nghĩ nát óc cách giải quyết mấy tên ảnh vệ kia, vốn nghĩ rằng phải dùng chút mê dược cho xong việc, Tỉnh Chi cũng không tưởng vậy mà mấy người lại giúp ta. Bất quá A Tình cũng không phải là do ta đã hạ thủ a, không biết bị ai trong các ngươi ra tay nặng như vậy, cư nhiên té xỉu trên mặt đất nằm một buổi tối. Hì hì.... Đánh, ta cũng đánh không lại ba người các ngươi, xét về lời nói, ngay cả phụ thân cùng đại bá cũng không cho ta cơ hội, đành phải nghĩ chút biện pháp khác, Tỉnh Chi cũng thực bất đắc dĩ mà thôi, ai bảo các ngươi đều xa lánh ta. Bất quá tốc độ tìm kiếm của các ca ca cũng quá phi thường đi.. Vừa mới được hai ngày, người ta còn không hưởng đủ thời gian bên cạnh Nhã Nhã a, đêm xuân thực ngắn...”
Rốt cuộc Bạch Triển Phong nghe không vô, vươn tay nắm lấy cổ Tính Chi,tình cảm che dấu trong ánh mắt giờ bộc lộ rõ ràng.
“Câm miệng.”
“Tứ ca không cần xúc động như vậy, cẩn thận Nhã Nhã tỉnh lại đó...” Bạch Tỉnh Chi cũng không tránh né, cũng không xin khoan dung, chính là đáng thương cười hề hề nhìn ba người. Mộng Chi lười biếng dựa vào đằng sau, giống như kẻ bị bóp cổ đằng kia không có chút quan hệ nào với hắn vậy;lông mi An Dương dài cong rủ xuống khiến người khác không nhìn được ánh mắt lúc này của hắn, và nếu để ý,ta sẽ thấy hắn nhẹ nhàng tiếc thương vuốt một đoạn tóc dài của Nhã Nhã, còn vẻ mặt hắn vẫn an tĩnh lạ thường. Chẳng thấy người nào có ý giúp mình, Tỉnh Chi đành phải tự cứu lấy thân
“Tứ ca nhẹ chút... Khụ khụ, thật sự rất đau...” Bị bóp nghẹt cổ, thanh tuyến đều có chút hỗn loạn không rõ.
“Ngươi cũng biết tính lão tứ rồi đấy....” An Dương chậm rãi nói, “Chúng ta cũng không có biện pháp.” Cuối cùng còn mang vẻ mặt hiếm thấy,lặng lẽ thở dài. Nhưng mà, đều là huynh đệ cả, có thể giúp bên nào đây? Bọn họ cũng chẳng có tư cách gì mà trách Tỉnh Chi? Bọn họ.....có khác gì hắn đâu? Bất quá là cùng một dạng người, chỉ khác sự việc thôi
Thời tiết từ từ ấm áp lên, mùa xuân đã sắp đến. Trong viện, cành hoa đều toả ra hương thơm tươi mới, xa xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh vàng nhạt. Bạch Nhã Nhã ngồi trên hành lang, trên người mặc váy ngoài hồng nhạt có thêu hoa anh đào, phía dưới là quần lụa mềm mại trong gió xuân, rộng thùng thình,phiêu dật,vạt áo phiêu đãng kết hợp với nền trời xanh dịu, cùng màu xanh của nước hồ cạnh hành lang, càng khiến nàng như một bức tranh dịu dàng tinh tế, phong tư yểu điệu. Làm bạn bên cạnh còn có tiểu bích Tiểu Nguyệt, không một ai lên tiếng, giống như đang hưởng thụ nét đẹp an bình này
Thời điểm như thế này xuất hiện càng ngày càng nhiều, tiểu bích nghĩ nghĩ, chuyện sau lễ trưởng thành, chủ tử đột nhiên mất tính tận hai ngày. Người của Bạch gia không biểu thị lo lắng ở ngoài mặt, chỉ là ai cũng hiểu,... Sóng ngầm trong lòng mới cực kì mãnh liệt..
Ngày ấy, nàng cùng Tiểu Nguyệt bị An Dương thiếu gia ra lệnh trở về Phong nguyệt lâu, cả hai đều cảm thấy có gì đó không ổn, lại không có biện pháp kháng cự mệnh lệnh của thiếu gia. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,không ai biết được.
Ngày hôm sau,đã không thấy tăm hơi chủ tử đâu, chỉ có các nàng lòng nóng như lửa đốt, Bạch gia đại nhân vậy mà cũng không truy cứu việc tiểu thư bị mất tích,đều kêu tất cả mọi người lui xuống Sau đó lại coi như không hề có chuyện gì xảy ra, lão gia hộ tống đại thiếu gia cùng Thiếu phu nhân đi kinh thành, không biết Nhị lão gia cùng Liễu sư phụ dạo chơi nơi nào, Nhị thiếu gia cũng sớm trở về với công việc trên lâm trường, trong nhà chỉ còn tam lão gia làm chủ sự.
Nhóm tiểu thiếu gia còn lại càng kì quái, tứ thiếu gia cùng Tỉnh Chi thiếu gia mới trở về công trường không được một tháng, vvậy mà tự nhiên rất nhanh chóng quay về Bạch gia, rõ ràng việc học tập của bọn họ còn chưa kết thúc a. Mà chủ tử không còn thân thiện đối với mấy vị thiếu gia như trước nữa, người vẫn luôn mang vẻ mặt thản nhiên, không thân mật, cũng chẳng bài xích.
Ngày thường chủ tử rất ít ra ngoài, nàng đêu cơm trong vườn. Ban đầu buổi chiều còn có Mộng Chi thiếu gia, tứ thiếu,tam thiếu đến thăm chủ tử, thế nhưng nói không được mấấy câu lại rời đi, gần đây cũng không thường xuyến đến nữa. Tỉnh Chi thiếu gia vẫn luôn khiến phong nguyệt lâu ""gà bay chó sủa"", thần sắc thiếu gia vẫn luôn cao hứng phấn chấn, chính là khi nói giỡn cùng chủ tử,thời điểm đó Tỉnh Chi thiếu gia xẹt qua chút buồn bã, mất mát.....
Mà, A Tình càng ngày càng ít nói, tuy rằng thường ngày hắn cũng không nói quá nhiều, nhưng mấy ngày này càng ngày càng tệ hơn, có một lần Tiểu Nguyệt đi vào hầu hạ, cư nhiên thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi chủ tử.... Này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hỏi chủ tử ngài cũng không nói a.... A? Đó là gì...
“Chủ tử, Mộng Chi thiếu gia đến “ Tiểu bích mắt sắc nhìn Mộng Chi mới đến, nói nhỏ bên tai Nhã Nhã
“Ừ...” Nhã nhã nhẹ đáp lời, khóe mắt cũng không buồn nâng “Ngươi cùng Tiểu Nguyệt đi xuống đi.”
“Vâng. Chủ tử.” Tiểu bích nhìn Bạch Mộng Chi phong tình vạn chủng đi tới, trong lòng nâng lên cảm giác lo lắng là lạ
*Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình*
Mộng Chi bồi cạnh Nhã Nhã, vốn là có nhiều lờời để nói, xong lại không biết nói gì cho tốt, do dự một chút, rốt cục suy sụp ngồi ở bên cạnh.
Bạch Nhã Nhã cảm thấy buồn cười, người này vẫn Bạch Mộng Chi luôn hào hoa tao nhã sao?
“Mộng chi ca ca.....” Nhã nhã mềm mềm kêu lên, không quay đầu lại cũng không động, vẫn như cũ vẫn duy trì trạng thái an tĩnh
“A....” Gần đây thời tiết rất đẹp, thấy khuôn mặt nghiêng sáng ngời diễm lệ của nàng, đôi mắt tinh anh giống nhau,làn da lộ ra một cỗ sắc phấn hồng đáng yêu, đôi môi anh đào khéo léo no đủ,độ cong hoàn hảo hơi nhếch lên, thanh âm dễ nghe như vậy,ngọt nhuyễn hô tên của mình, Mộng Chi đột nhiên trì đồn (mặt nghệt, không biết phản ứng ra sao), liền nhìn nàng như thế nào cũng không nỡ rời mắt. Tựa hồ có thể cùng nàng nói chuyện như trước đây, chẳng sợ nàng sẽ tránh mặt đề phòng mình, chẳng sợ nàng chưa từng có.... Yêu thượng mình, chỉ cần giờ phút này được ở bên cạnh nàng, dù phải trả giá như thế nào hắn đều chấp nhận...
Lồng ngực bỗng thấy ấm áp dạt dào, Mộng Chi còn chưa rõ đây là cảm xúc mang tên hạnh phúc. Đây là lần đầu hắn yêu một người đến vậy, chỉ tìm cách muốn lấy lòng nàng, không biết nên nói cái gì, không biết tay hắn nên đặt chỗ nào, không biết nên cùng nàng nói chuyện gì, hắn vốn là cho rằng cảm xúc này chẳng qua là ghen tị cùng tò mò,thế nhưng lúc nhận ra, hắn đã không thể kiềm chế dục vọng của mình nữa rồi, nào biết khi ta muốn một đoá hoa xinh đẹp, đáng yêu như vậy,thơm ngát như vậy, thì ra, thứ này được gọi là tình yêu
“Ha ha, Mộng Chi ca ca sao lại không nói gì? tự nhiên ngượng nghịu như vậy, quả không giống ngươi chút nào “ Bạch Nhã Nhã khanh khách cười, ánh mắt kiều mỵ liếc nhìn thiếu niên xuất sắc ngồi cạnh, thần thái hắn có vẻ hơi chật vật,thế nhưng vẫn là một thiếu niên phong hoa tuyết nguyệt....
*Phong hoa tuyết nguyệt: gió hoa tuyết trăng, những thứ đẹp nhất của tự nhiên*
“Trước mặt biểu muội, biểu ca chẳng phải vẫn luôn ngượng nghịu như vậy sao?” Mộng Chi che dấu thần sắc xấu hổ, lại nở nụ cười mị hoặc chúng sinh, kéo Nhã Nhã qua một bên đánh giá tinh tế, ngón tay như ngọc miết lấy thưởng thức. Thật vất vả bao ngày nay,cuối cùng nàng cũng nở một nụ cười thật lòng với hắn, Mộng Chi đột nhiên có cảm giác cuộc sống này thật tốt đẹp, làm cho ngờời khác thật muốn sông
“Nhã Nhã lại nghĩ rằng, Mộng Chi ca ca là tuy dựa theo ý của Nhị bá xin cưới Nhã Nhã, nhưng có phải vẫn có chút tình cảm với Nhã Nhã phải không?..... Còn nếu là vì ứng phó với trưởng bối, vậy biểu ca tự ép mình làm gì?” đôi mắt Nhã nhã rung động, ngay cả tâm Mộng Chi cũng xôn xao một lúc, nàng vẫn ôn nhu quyến rũ như vậy, thật sự nhìn không nhìn ra được cảm xúc thật của nàng
“Biểu muội quá lo lắng.rồi “ Bạch Mộng Chi cơ lập tức muốn kêu oan uổng a, chính mình hao tốn tâm tư học thành tài để có thể trở thành vị hôn phu của nàng, làm sao có thể chỉ là ứng phó với trưởng bối?”Tất nhiên là biểu ca thiệt tình ngưỡng mộ,yêu thích biểu muội, phụ thân cùng đại bá hiểu được tâm ý của ta mới thúc đẩy sự việc tốt đẹp hơn,sao biểu muội lại nghĩ là ta gượng ép mình chứ?”
“Ồ? Ngưỡng mộ yêu thích? Nói như vậy, là Nhã Nhã oan uổng Mộng Chi ca ca.....”
“Tất nhiên là oan uổng.”
“Như vậy.... Mộng Chi ca ca yêu Nhã Nhã sao?” Bạch Nhã Nhã xoay người lại, ôn nhu nhìn thiếu niên so với hoa còn kiều diễễm hơn trước trăm lần này, thanh âm ngọt ngào mà mê hoặc, con ngươi liễm diễm như thể nhìn vào tận sâu trong tâm hồn hắn
“...” Mộng Chi đột nhiên ngơ ngẩn, không biết nên đáp lại như thế nào. Cho dù muốn nói “Đương nhiên yêu nha, ta yêu ngươi bao nhiêu, ngươi còn không rõ sao?”
Loại nời nói này, ngày thường hắn cùng mấy cô nương đã nói qua trăm lần, nghĩ đến đây, hắn không thể nào thốt ra được, hắn ảo não,thiếu chút nữa thì nói ra câu trên! Hiện tại hắn đang do dự cái gì? Loại vấn đề này hắn chưa nghe bao giờ sao? Vậy tại sao không thể như ngày trước, dễ dàng nói ra khiến đám nữ tử tâm hoa nở rộ( vui sướng), thích nghe lời ngon tiếng ngọt?
Bởi vì Mộng Chi biết, hôm nay người hỏi hắn là Nhã Nhã, hắn cảm thấy việc này và việc trước kia khác hẳn nhau,nhưng mà tại sao lại khác nhau? Chỉ vì thiếu nữ này tương lai sẽ là nương tử của hắn? Mộng Chi mơ hồ cảm thấy nguyên nhân lớn nhất không phải cái này
“Nhã Nhã đã lỗ mãng sao? Để Mộng Chi ca ca khó xử rồi,thật có lỗi.... Coi như Nhã Nhã chưa từng hỏi đi” Bạch Nhã Nhã mỉm cười, thản nhiên quay đầu đi, có vẻ như vân đạm phong khinh, cho dù giọng nói của nàng lộ ra vẻ thất vọng
* Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì*
Cảm xúc lúc này của Mộng Chi bị khơi mào, chỉ cảm thấy tuyệt đối không thể để cho nàng nghĩ như vậy, đầu óc hắn nóng lên, lại không kịp suy nghĩ quá nhiều, bởi vì hắn cảm giác nếu bỏ lỡ cơ hội bây giờ, hắn khả năng sẽ bởi vì vậy mà mất đi cô bé này. Cho dù tương lai nàng trở thành nương tử của hắn chăng nữa, thế nhưng tâm nàng đã đặt ở một nơi xa. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra
Hai tay Bạch Mộng Chi chế trụ trước gáy nữ hài,đem khuôn mặt nhỏ nhắn di chuyển lại gần, thoáng thô lỗ đem môi mỏng đặt lên, mặc kệ có muốn tránh hay không, hắn đều trăn trở hút trụ đôi môi ngọt ngào như cánh hoa anh đào kia. Nụ hôn này kéo dài mà triền miên, hương vị tuyệt vời giống y đêm hôm đó, Mộng Chi cảm thấy tâm mình đều loạn lên, cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Nàng..... Là chọc người yêu thương như vậy, sao hắn có thể nói lời khinh thị nàng được? Hắn yêu nàng sao? Nhiều lần tự hỏi tại sao mình luôn bối rối trước nàng như vậy, hoá ra đó là yêu... Chính là cảm giác này thật sự không tồi. Nhìn thiếu nữ giờ phút này đôi mắt đã long lanh mang theo xuân ý, bởi vì hôn môi mà lông mi rung nhè nhẹ, trong tâm hồn Mộng Chi chưa bao giờ có cảm giác rung động mềm mại như vậy, hắn nói,
“Yêu ngươi, ta đã sớm yêu ngươi, hiện tại mới đến hỏi ta sao?” Nếu yêu, như vậy chính là yêu đi, Mộng Chi nâng khuôn mặt của nàng lên,yêu thương dùng ngón cái ôn nhu vuốt ve môi cánh hoa nàng, cảm ơn tiểu nữ hài đã khiến hắn nhận ra rõ tình cảm của mình.
Hoá ra từng ghen ghét,phẫn nộ, đều là bởi vì mình yêu a...
“Thật sự sao?”
“Thật không thể thật hơn, công chúa của ta.”
“Hi....”
Bạch Nhã Nhã nhìn sau cánh tay Mộng Chi,bên cạnh bờ hồ thấy xa xa,dưới cây hoa anh đào là một bóng dáng màu lam, Phong nhi quay đầu,giữa tuyết trời đầy hoa gió,hắn trông có vẻ vô cùng cô đơn. Không biết hắn đã ở đó bao lâu, đã nhìn bao lâu? Nhã Nhã nhu thuận dựa sát vào lồng ngực Mộng Chi, lông mi rũ xuống mi mắt, miệng cong gợi lên tươi cười, đừng nóng vội.... Một người nàng cũng không cho thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.