App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 46: Anh Ấy Gả Đến Là Tốt Rồi




Sau khi hoán đổi 1/3 trí nhớ, Tần Linh ngủ một giấc, một phần trí nhớ cũng bắt đầu khôi phục.
Điều này bắt đầu với việc Tần Linh và Nhan Khang bước vào bộ ngành.
Người tiếp nhận sắp xếp bọn họ: “Từ phương diện năng lực cá nhân của hai người, hai người tiến vào nhóm sáu đi.
Hiện tại nhóm sáu chỉ có một người, cũng không có đội trưởng.”
Nhan Khang hỏi: “Khi làm nhiệm vụ thì nghe ai?”
Nhân viên nói: “Nhóm 6 tự nghe.”
Nhan Khang ngẩn ra, Tần Linh chỉ muốn vui mừng, nhóm này quá buồn cười.
Vào lúc này, họ nhìn thấy một người đàn ông từ bảng hiệu nhóm sáu đi xuống cầu thang bộ, mặc đồ đen, không có một chút biểu cảm nào, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đẹp như hoa đào, nhưng khi nhìn người lại không có một tia ấm áp.
Tần Linh đứng ở đầu cầu thang, bị anh nhàn nhạt liếc một cái, lập tức cảm thấy người này nhìn cậu giống như nhìn về phía bậc thang, hoàn toàn không coi cậu là vật sống.
Người này là Mục Huyền Cảnh. 
Nhân viên nhỏ giọng giải thích, “Đây là một người khác trong nhóm sáu.
Khi hai người không có ở đây, anh ta là người duy nhất trong nhóm này.”
Tần Linh chớp mắt, đi tới cười nói: “Xin chào, chúng tôi mới tới đây, sau này sẽ cùng nhau hợp tác, xin quan tâm nhiều hơn.”
Đối phương hờ hững liếc cậu một cái, đi thẳng tới, không thèm để ý tới cậu.
Tần Linh cũng nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một tia ghét bỏ.
Tần Linh được giáo dục tốt khiến cậu không thể trở mặt tại chỗ, nhưng tâm tình đột nhiên trở nên tồi tệ, “Anh ta thực sự khinh thường tôi, cũng không khách sáo chút nào.”
Nhân viên vội vàng thuyết phục, “Anh ta từ trước đến nay đều như vậy không biết đi ra từ môn phái nào, ở một mình quen rồi, nhưng là có tài, đặc biệt tốt.”
Nhan Khang đang kéo Tần Linh, không vui, “Mặc kệ hắn, chúng ta đi ăn cơm.”
Lúc ăn cơm, Tần Linh nhìn thấy bên cạnh Mục Huyền Kinh, xung quanh bàn đều không có người, Tần Linh vốn tưởng rằng tính anh xấu, không ai muốn ở bên cạnh, không ngờ ánh mắt của những người đó nhìn anh không phải là chán ghét mà là sùng bái.
Tần Linh thấy thú vị, người này chính là thần bí.
Sau khi Tần Linh mua đồ ăn xong, cậu trực tiếp đi bộ đến chỗ Mục Huyền Cảnh dùng bữa.
Mục Huyền Cảnh liếc cậu một cái, không nói chuyện, chỉ nghe Tần Linh và Nhan Khang nói lảm nhảm, nhíu mày, sau khi ăn một nửa liền rời đi.
Tần Linh bĩu môi, không liên quan gì đến cậu, do chính anh không ăn, hừ! 
Tóm lại, vừa bắt đầu, hai người đặc biệt không thân thiện.
Sau đó, bộ ngành có một nhiệm vụ, ba người phải thành lập một đội.
Lúc bắt đầu hợp tác, Mục Huyền Cảnh luôn hành động một mình, không hề bàn bạc với bọn họ, đặc biệt không thích Tần Linh, ngồi xe cũng không muốn chờ cậu.
Tần Linh hỏi thẳng: “Tại sao anh lại khinh thường tôi như vậy? Tôi đắc tội anh à?”
Mục Huyền Cảnh ban đầu không muốn để ý đến cậu, khó chịu với câu hỏi của cậu, lạnh lùng nói: “Quá yếu ớt, nói nhiều, kiêng ăn, lười biếng, người như vậy không thể sống bằng nghề này, sớm muộn gì cũng chết, mặc kệ cậu.

“Đoè moè!” Tần Linh phun lời thô tục: “Mẹ nó đây nói là tiếng người à?”
Mối quan hệ đã trở nên tồi tệ, kém đến mức muốn động thủ, đương nhiên, Tần Linh đơn phương muốn động thủ, Mục Huyền Cảnh căn bản không muốn để ý cậu. 
Sau đó, hai người bị ép cùng nhau làm nhiệm vụ, đến một ngôi làng nhỏ hoang vắng, nghe nói trong làng có một cái giếng cổ, đồ vật phong ấn trong đó chạy ra ngoài vô cùng ác liệt.
Trước khi Tần Linh đi ra ngoài, sư phụ của cậu đã cố ý bàn giao, “Đừng bướng, hãy đi theo Mục Huyền Cảnh, lúc nguy cấp hắn có thể cứu mạng.” 
Tần Linh bất đắc dĩ, nhưng sư phụ đã nói, cậu cũng không thể nói gì.
Đi cùng Mục Huyền Cảnh còn có một vài đồng nghiệp không cùng bộ.
Làng này đã bỏ hoang từ lâu, tường thành đổ nát, không có chỗ ăn, Mục Huyền Cảnh ngồi dưới gốc cây, không ai dám nói chuyện với anh, có điều xung quay đây chỉ mỗi cây này xum xuê hơn một chút, Tần Linh sợ phơi nắng, đi tới ngồi bên cạnh Mục Huyền Cảnh, nhận được ánh mắt ghét bỏ, Mục Huyền Cảnh muốn tránh.
Tần Linh nắm lấy anh, “Đừng đi, sư phụ tôi nói, sau này để tôi cùng anh kết giao.
Những người xung quanh này vừa nhìn thì biết rất ngốc nghếch, bọn họ đều là gà tân binh, hai chúng ta tìm cơ hội bỏ lại bọn họ lại, tránh cho họ lao vào mất mạng.

Mục Huyền Cảnh khẽ cau mày khi nhìn bàn tay đang ôm mình.
Một bàn tay trắng nõn, thoạt nhìn chưa từng trải qua cay đắng, người khác đều sợ anh, chỉ có Tần Linh là không sợ, không những không sợ mà còn luôn muốn chọc giận anh, thiếu gia thanh tú này có tật xấu gì sao? 
Tần Linh lấy bánh mì và thịt bò trong ba lô ra, đưa cho Mục Huyền Cảnh một nửa.
Bị Mục Huyền Cảnh thờ ơ từ chối, “Không cần.”
Tần Linh mặt lạnh, vỗ bánh mì vào mặt anh, sắc mặt Mục Huyền Cảnh trầm xuống, toàn thân sát khí làm cho mùa hè nóng nực cảm thấy mát mẻ.
Tần Linh bĩu môi, cho thịt bò vào bánh mì, khinh thường nói: “Anh hù dọa ai? Anh giết toàn thứ không tốt, một thân sát khí tôi cũng không sợ.
Ăn đi, đừng để tôi ép, lát lại động tay động chân một lúc, nếu đói đến ngất xỉu, tôi cũng sẽ không cứu anh.
” 
Mục Huyền Cảnh nhìn cậu tự mình ăn, không có chút sợ hãi nào, kỳ quái nhìn cậu một cái, khí tức trên người hoà hoãn lại, lại nhìn chằm chằm bánh mì một hồi, do dự, cắn một cái.
Tần Linh buồn cười, “Anh có phải sợ bị người hạ độc? Ăn uống cẩn thận như vậy?”
Mục Huyền Cảnh không nói, sau khi ăn xong, anh lấy trong túi ra vài cục kẹo, đặt nó vào tay Tần Linh, có nghĩa là, đáp lễ.
Tần Linh bất ngờ nhìn mấy miếng kẹo, đột nhiên bật cười, vừa bóc vừa ăn một miếng, cười đắc ý, “Khá ngọt, hahaha.”
Theo quan điểm của Mục Huyền Cảnh, kiểu thiếu chú ý này sẽ chết sớm. 
Sau những lần xáo trộn như vậy, mối quan hệ giữa hai người họ dịu đi rất nhiều, sau đó họ cũng hợp tác với nhau hơn, thường xuyên ra ngoài cùng nhau.
Hơn nữa, hai người bọn họ đỉnh như vậy, một người lạnh lùng ít lời, giá trị vũ lực rất cao.
Một người tuy vai không thể khiêng, tay không thể xách, nhưng linh khí bức người, dùng mãi không cạn, còn có cấm thuật mạnh mẽ.
Còn một điều nữa, vì cân nhắc an nguy của Tần Linh, sư phụ của Tần Linh cũng sẵn lòng để cậu làm nhiệm vụ cùng Mục Huyền Cảnh.
Mà Nhan Khang khéo đưa đẩy, thỉnh thoảng bị lôi kéo để giúp đỡ y làm việc, được đào tạo thành người thừa kế tiếp theo.
Tần Linh yếu ớt, không làm việc bẩn thỉu, vì vậy tất cả các công việc chân tay đều được giao cho Mục Huyền Cảnh.
Về loại chuyện này, Mục Huyền Cảnh không thèm tính toán, anh cũng tuyệt đối không cần người khác, tự mình làm.
Sau một quãng thời gian, sự phối hợp ngày càng trở nên hiểu ngầm.
Mặc dù vẫn còn cãi nhau, nhưng đều là Tần Linh đơn phương giơ tay múa chân, bị lời nói của Mục Huyền Cảnh hạ gục, nhưng sau khi hợp tác với nhau lâu, biết tính cách của nhau nên không tách ra nữa, hành hạ nhau liền tám tháng như vậy.
Việc đầu tiên mà Tần Linh làm sau khi tỉnh dậy là nghi vấn Mục Huyền Cảnh trước đây đã nói gì với cậu,  cậu theo đuổi Mục Huyền Cảnh? Làm sao có khả năng được? Cậu rõ ràng tức muốn chết, tính khí tồi tệ của Mục Huyền Cảnh kia, cậu mù à, hiếm lạ gì một cục thuốc lớn với cái miệng độc mặt lạnh chứ! 
Lúc này, Mục Huyền Cảnh mở cửa đi vào, dịu dàng nhìn trong mắt Tần Linh hiện lên vẻ không vui, ngồi ở bên giường hỏi cậu: “Bữa sáng muốn ăn gì?”
Lúc này ngữ khí Mục Huyền Cảnh nói chuyện đã khác trước rất nhiều.
Tần Linh liếc mắt đánh giá, không những không chán ghét cậu, trên người còn có nhiều quỷ khí nguy hiểm, những quỷ khí này từ đâu đến?
Mục Huyền Cảnh nhìn cậu trợn tròn mắt không nói chuyện, cười bóp chặt má cậu, “Làm sao vậy? Ngủ đến ngớ rồi?”
Tần Linh bất mãn hỏi: “Mục Huyền Cảnh, anh trước kia cực kỳ ghét bỏ tôi sao?”
Mục Huyền Cảnh nhướng mày, “Làm sao có khả năng?”
Tần Linh bực bội hỏi: “Quá yếu ớt, nói nhiều, kén chọn, lười biếng, người như vậy không thể sống bằng nghề này, sớm muộn gì cũng chết, anh còn lười giao thiệp với tôi?”
Hai mắt Mục Huyền Cảnh sáng lên, lo lắng nắm lấy tay Tần Linh, “Nhớ ra rồi?”
Tần Linh không vui, “Mới một chút, mới nhớ tới chuyện này.”
Mục Huyền Cảnh bất lực sờ sờ đầu cậu, trong mắt tràn đầy thất vọng, “Em có thể nhớ ra cái gì tốt không?”
“Tôi cũng muốn, nhưng không có!” Tần Linh tức giận ngồi dậy, vẫn phải tiếp tục kiếm tiền, đổi tất cả những ký ức còn lại!
Để có được thứ mình muốn, Tần Linh tràn đầy ý chí chiến đấu! 
Thiên đường mạo hiểm tiếp tục mở rộng, một đường zipline được xây dựng trên không trung, đường hầm trên cao, phòng tập thể hình, sân chơi bowling, rạp chiếu phim ngoài trời, sảnh bia cao bồi, phố ẩm thực thế giới và các tiện ích khác.
Chỉ khi có nhiều người đến thì công việc kinh doanh mới có thể tồn tại lâu dài, Tần Linh cũng để lại một mảnh đất trong góc xây thiên đường cho trẻ con, tiền gì thì tiền đều phải kiếm được, tiền của trẻ con thì càng tốt, để tiện cho chúng, Tần Linh đã mở một cánh cửa riêng cho chúng.
Vương Tử Hoàn chỉ vào bản đồ, “Hiện tại chỗ đó vẫn còn đủ, nếu mở rộng ra trong tương lai sẽ không còn chỗ.”
Tần Linh bá đạo nói: “Không thành vấn đề, nếu công việc kinh doanh tốt, tôi sẽ mua thêm đất.”
Vương Tử Hoàn vừa nhìn liền nhức nhối, ba cậu ta cũng không dám tùy tiện nói mua đất, “Giá bao nhiêu?”
“Không thành vấn đề, Mục Huyền Cảnh đã yêu cầu một bức tranh chỗ tôi, tương lai tôi sẽ có rất nhiều tiền.”
Vương Tử Hoàn sững sờ nhìn Mục Huyền Cảnh, “Chẳng lẽ, Mục ca cũng là phú nhị đại siêu cấp sao?”
Tần Linh tự đắc nói: “Không liên quan gì, anh ấy gả đến là tốt rồi.” 
Mục Huyền Cảnh đang xem số liệu công ty do Thư ký Lưu gửi cho anh trong những năm gần đây, nghe vậy ngước mắt, mỉm cười nhìn sang, “Gả?”
Tần Linh nhíu mày, nhớ tới Mục Huyền Cảnh trong trí nhớ đã chán ghét cậu như thế nào, liền tức giận nói: “Làm sao? Anh còn muốn lấy sao?”
Mục Huyền Cảnh mỉm cười, nụ cười bất chợt trên khuôn mặt lãnh đạm của anh thật là sinh tươi, sống động chưa từng thấy, “Em nói cái gì thì chính là cái đó, tôi không có ý kiến.”
Tần Linh bị nụ cười này làm cho đỏ mặt, người này không thể cười, nếu anh cười nhiều hơn, cậu đã sớm không thể cầm lòng.
Lẽ nào cậu thưc sự là người đã theo đuổi anh? Là cậu tỏ tình trước à?
Tần Linh nhất thời không rõ.
Vương Tử Hoàn bĩu môi.
“Tôi còn ở đây này, các anh có thể kiềm chế chút không? Tôi dọn đi nơi khác, các anh có gì muốn nói, thì chờ đóng cửa tôi rời đi, muốn nói gì thì nói.”
Tần Linh giận dữ đá cậu ta một cái, “Cậu đừng nói nhảm, trừ tiền lương của cậu!”
Vương Tử Hoàn: “…”
Vốn là chưa cho phát mà! Là cậu tự nguyện đến làm công!
Công nhân cho việc xây dựng mở rộng là do bác cả của cậu đưa, và đó cũng là đội xây dựng lần trước.
Cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện quyền cước của mình, đại ca dẫn đội hứa với Tần Linh: “Ngài đợi xem, một tháng nữa tôi sẽ hoàn thành công việc!”
“Một tháng?” Tần Linh không thể tin được, dự án lớn như vậy làm sao có thể hoàn thành trong một tháng? Cậu mỉm cười.
“Chúng tôi nghiêm túc, có thể chậm lại chút, chất lượng nhất định phải tốt nhất.”
Đại ca kia có chút không vui, vì nể mặt cậu nên không tiện phát tác, vỗ ngực hỏi: “Chúng tôi là loại người như vậy sao? Dùng danh tiếng của tập đoàn Cố thị làm chứng, chúng tôi xây dựng mấy chục năm qua  chưa từng có một tai nạn về chất lượng nào.

Tần Linh vội vàng nhét cho đại ca một hộp thuốc lá, đại ca này tính tình thật lớn, nhưng thật sự rất thật thà.
“Vậy tôi giao cho anh, chỉ chờ nghiệm thu.”
Đại ca đã đầy nhiệt huyết.
Dự án nhỏ lần trước thực sự rất nhàm chán, họ không thể hiện được tay nghề, dự án lần này kỳ thực không quá lớn so với nhiệm vụ mà họ từng đảm nhận, nhưng to hơn lần trước.
Những công nhân này được trả lương theo quy mô nhiệm vụ của họ nên họ làm việc chăm chỉ vì tiền. 
Tần Linh nhìn chăm chú cả buổi sáng rồi quay lại, lấy hệ thống ra.
“Công việc giám thị đều giao cho mày, mày cũng không cần phải nhìn chằm chằm vào, mày có năng lực nhận thức, ta biết.”
Hệ thống bây giờ đang bị cấm túc, sợ nên không dám vi phạm mệnh lệnh của Tần Linh, chỉ dám lầm bầm: “Không phải nói hoàn toàn tin tưởng người đó sao?”
Tần Linh ấn đầu nó, “Tin là tin, mọi người đều có thể có sơ sót trong công việc, những người đến chỗ ta chơi sau này, tất cả đều đặt tính mạng của mình vào tay ta, đặc biệt là những trò chơi trên cao đó, ta phải chịu trách nhiệm về tính mạng của họ.
Mày lo mà nhìn chằm chằm, một khi phát hiện ra vấn đề, mày phải nhắc nhở đại ca kia một chút.
Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, ta sẽ vặt sạch lông mày.”
Hệ thống: “Vâng, ông chủ! Ông chủ nói đều đúng!”
Chân chó như vậy khiến Tần Linh chán ghét một hồi, sớm biết như vậy, tại sao lại muốn lừa cậu?
“Mày đã giao tất cả các nhiệm vụ mà ta đã đăng trước đây chưa?” 
Hệ thống: “Đã giao rồi, tôi đã cho tất cả các tích phân nhiệm vụ và điểm công đức xứng đáng cho cậu rồi, còn hai người nữa đã hoàn thành các nhiệm vụ phụ, mỗi người được thưởng thêm 100 tích phân.

Tần Linh kiểm tra hệ thống, khen ngợi: “Làm tốt lắm, cứ tiếp tục đi.
Trong quá trình làm nhiệm vụ, bọn họ có nhận được phần thưởng đặc biệt nào không? Ví dụ như chuỗi hạt và ngọc mà ta nhận được trước đây á.”
Hệ thống: “Thứ đó làm sao có thể tùy tiện nhận được như vậy? Có người làm nhiệm vụ cả đời có thể nhận được một hoặc hai cái coi như là vận may phủ đầu, cậu làm mấy nhiệm vụ được bài cái là bởi vì có phúc của trời, người bình thường có thể giống như cậu sao? “
Câu nói này nghe vậy mà nghe xuôi tai phết, Tần Linh sờ sờ đầu của hệ thống, “Mấy câu như này ta thích nghe, sau này nên nói nhiều lời dễ nghe hơn.
Tâng bốc phải đúng chỗ, ta không thích thì ít nói lại.

Hệ thống: “…”
Nó khổ quá hà!
“Tìm cho ta năm nhiệm vụ nữa.” Tần Linh vào tài khoản của Mục Huyền Cảnh, lúc này chủ đề về Mục Huyền Cảnh trên trang web vẫn đứng đầu, ai nhận nhiệm vụ đăng bài của Mục Huyền Cảnh đều có thể khoe khoang một trận lâu.
Tần Linh nghĩ đến ánh mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp khi họ nhìn Mục Huyền Cảnh, cậu lập tức có thể hiểu được tâm tư của đồng nghiệp, nhóm người này coi Mục Huyền Cảnh là thần tượng.
Theo năng lực cá nhân của Mục Huyền Cảnh, anh ấy quả thực có thể là một thần tượng, nhưng vào thời điểm này, Mục Huyền Cảnh vì cậu, được ví như tấc đất tấc vàng này, thoạt nhìn lại vui vẻ chịu đựng.
Tần Linh oán giận về sự “xem thường” của Mục Huyền Cảnh dành cho cậu đã không còn nữa.
Cậu thậm chí còn muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, Mục Huyền Cảnh vốn dĩ ôn hoà như vậy mà lại thành một thân quỷ khí, rốt cuộc là tại sao? Mỗi lần cậu hỏi, Mục Huyền Cảnh cũng không nói, nóng lòng muốn chết!
Hệ thống tìm ra năm nhiệm vụ, Tần Linh lần lượt tuyên bố: Cái thứ nhất, ai là người ca hát, sưởi ấm đêm mưa?
Tần Linh nhìn thấy cái đề mục này mà sử dụng tên của Mục Huyền Cảnh mà phát ra thì quá mất mặt, nhiệm vụ của hệ thống gửi càng ngày càng trừu tượng, phát ra ngoài chính là phá hỏng hình tượng thần tượng của Mục Huyền Cảnh.
Tần Linh đổi thành: Nửa đêm ca hát. 
Cái thứ hai: Đại ca, anh có thấy bóng cao su của em không?
Tần Linh do dự, quả bóng này chắc chắn không phải quả bóng bình thường, trường hợp cậu thay đổi sai sẽ tăng thêm độ khó cho người nhận nhiệm vụ.
Tần Linh nắm lấy hệ thống, “Quả bóng là gì?”
Hệ thống: “Đầu người!!!”
Tần Linh giật giật khóe miệng, đổi nhiệm vụ thành: Tìm đầu người.
Đến nhiệm vụ thứ ba, hệ thống không cần Tần Linh hỏi, khát vọng sống sót tràn ngập.
“Đây là một trò chơi tàu điện ngầm kinh hoàng, người làm nhiệm vụ cần chơi trò chơi với một đứa trẻ bị cha mẹ nuôi ném lên đường ray, đứa trẻ này thiếu bạn đồng hành.
Thứ tư là gặp gỡ một đối tượng hẹn hò trên mạng, kết quả là gặp một tên sát nhân điên cuồng giết người, bị hắn giết rồi thiêu rụi thi thể cô gái, cần phải giúp cô bắt được kẻ sát nhân.
Thứ năm là cô gái bị phân thây sau khi bị quy tắc ngầm, kẻ sát nhân không biết là ai, cần phải điều tra! “
Tần Linh hài lòng sờ sờ lông của hệ thống, “Ngoan lắm, ngoan lắm, bé con, mày đã thay đổi rồi, học tốt rồi, thật đáng yêu.”
Hệ thống: “… Ngài vui vẻ là tốt rồi.”
Năm nhiệm vụ này đã được gửi đi, mới hai phút đều bị cướp.
Tần Linh một lần nữa cảm thán về sự nổi tiếng của Mục Huyền Cảnh.
Nhan Khang nói nhiều người thích anh, điều này dường như không phải là nói quá.
Tần Linh trừng mắt nhìn Mục Huyền Cảnh, xem ra sau này cậu sẽ phải theo dõi thật kỹ, dù chưa hoàn toàn nhớ ra, nhưng! Nếu chẳng may đỉnh đầu mọc màu xanh, cũng sẽ khiến người rất khó chịu. 
Nhìn lại chiếc ô giấy dầu màu đỏ, khi nhiệm vụ tiếp tục được hoàn thành, nó không còn rách nát nữa.
Tần Linh lấy ra vừa nhìn, hơi nhíu mày, “Sao cái ô này, tôi nhìn lại thấy rất quen thuộc vậy nhỉ?”Tin vui cho mọi người là tới Trung Thu mình sẽ Hoàn bộ này nhá!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.