App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 45: 13 Ký Ức




Trong ngày Tết Nguyên Đán, gia đình phải cúng tổ tiên, làm sủi cảo, mồng một đi chúc Tết, cả nhà cùng nhau ăn tối.
Các chị của cha Úc có nhiều nữ quá nên lúc gặp mặt không tới, vì vậy Tần Linh đã tụ tập với đại gia đình Cố gia.
Cố gia có một ngôi nhà cũ, vừa tới đã có rất nhiều người, còn có cả trẻ con nên không thể không náo nhiệt.
Mục Huyền Cảnh trốn trên gác mái một mình, Tần Linh mỉm cười chạy đi tìm anh, “Người nhà tôi hơi nhiều, anh sợ ồn ào thì cứ trốn trên đây, tôi đưa cơm cho anh ăn.”
Mục Huyền Cảnh nhích một chút sang một bên để Tần Linh ngồi, “Không sao đâu, tuy rằng có rất nhiều người, nhưng nhìn rất thoải mái.”
Tần Linh ngồi xuống, nhìn xuống lan can.
“Gia đình tôi hòa thuận lắm đúng không? Thật khó tưởng tượng một hào môn đại gia tộc lại có thể sống hòa thuận như gia đình tôi.
Thực ra, trước đây, một số người nói rằng mối quan hệ giữa sư phụ tôi và anh em họ bất hòa, bọn họ tranh giành tài sản gì đó.
Trên thực tế, mấy người huynh đệ bọn họ hoặc thực sự có năng lực, họ có thể tự mình lập gia nghiệp, căn bản khinh thường việc giành nhau đoạt lấy.
Hoặc là họ hoàn toàn không quan tâm đến phần gia nghiệp này, vui khi được tự do, vì vậy khi tiếp quản họ đặc biệt hòa thuận.”
“Ừm, người trông rất nghiêm túc là anh cả của sư phụ tôi, người đẹp trai nho nhã chẳng kém gì con nhà quyền quý, chính là bác hai của tôi, còn người cẩu thả, chú tư, để tôi nói cho anh biết, chú tư của tôi chưa từng kinh doanh kiếm tiền… ”
Tần Linh không biết tại sao mình lại nói nhiều như vậy trước mặt Mục Huyền Cảnh, từ chuyện trong nhà cho tới tiểu khu quỷ của mình, đột nhiên nhớ tới.
“Tôi cần một nhà biên kịch, viết một số trò chơi hay!”
Mục Huyền Cảnh vô thức nhìn người bác thứ hai đẹp trai của cậu, quả nhiên, đôi mắt Tần Linh đã nhìn qua, trong mắt sáng ngời, “Anh nói là lãnh đạo công ty giải trí Long Đầu, tìm một người viết kịch bản không khó nhỉ.”
Mục Huyền Cảnh bất lực, thật sự không khó tìm.
Tần Linh mỉm cười, “Anh đợi tôi đi nói chuyện với bác hai một chút.”.
đam mỹ hài
Mục Huyền Cảnh ở trên lầu nhìn cậu chạy xuống, ngồi đối diện với bác hai, “Bác hai thân mến, con muốn vẽ cho bác một bức tranh, đặc biệt tôn lên khí chất của bác.”
Cố Lâm cười híp mắt, “Con muốn cái gì?”
Tần Linh biết, con hổ tươi cười như bác hai không thể quanh co lòng vòng, trực tiếp nói với ông, nếu không sẽ bị bác hai lừa xuống mương mà không nói một lời.
Cậu cười hỏi: “Bác hai, công ty bác có nhiều biên kịch không?”
Cố Lâm ung dung thong thả nói: “Có.”
Hai mắt Tần Linh sáng lên, “Cám ơn bác hai!”
Cố Lâm không khỏi dở khóc dở cười, “Ta đã hứa cái gì mà con lại cám ơn ta?”
Tần Linh ân cần rót một tách trà cho bác hai, “Con cần kịch bản!”
“Mấy cái?”
“Năm cái!”
Cố Lâm bật cười, “Con thật không khách khí.”
Tần Linh không biết xấu hổ gật đầu, “Dạ.”
Cố Lâm bị cậu làm cho thích thú, “Vậy ta sẽ tìm người viết năm cái cho con.
Ta nghe sư phụ con nói con đã tự kiếm tiền, làm một trò chơi mật thất.”
“Dạ!”
“Kịch bản cũng dùng ở phương diện kia?”
“Uh-huh!”
Cố Lâm gật đầu.
“Chờ đi, viết xong thì đưa cho con.
Tuy nhiên, mặc dù tranh của con không đẹp lắm, nhưng con đã vẽ cho cha con, vẽ cho bác cả của con và vẽ cho ta, nhưng con không vẽ cho chú tư của con, con có nghĩ chú tư sẽ ghen tị không? ”
Tần Linh liếc nhìn chú tư của mình, người này cầm đồ ăn mình cho chó ăn, chơi với con chó vui vẻ thế, Tần Linh ôm trán, “… Chú tư, quên đi thôi.”
Sau khi Tần Linh quay lại, cậu ngồi xuống bên cạnh Mục Huyền Cảnh, “Tôi mệt.”
Mục Huyền Cảnh trêu chọc: “Xin kịch bản với bác hai cũng mệt?”
Tần Linh liếc mắt nhìn anh, không thể nói như vậy, người này thật sự nói chuyện không dễ nghe chút nào.
Mục Huyền Cảnh kéo tay cậu, xoa bóp, “Cực khổ rồi.”
Khóe miệng Tần Linh nhếch lên, còn tạm được, lần này cậu không hề che giấu, nhìn Mục Huyền Cảnh, ánh mắt hoàn toàn khác với khi cậu nhìn người khác, khóe miệng cậu tự nhiên giương lên, “Tôi vẫn không nhớ được, giống như không có quan hệ gì.”
Mục Huyền Cảnh tán thành nói: “Đúng vậy, không nhớ cũng không sao, em vẫn sẽ thân cận với tôi, có tình cảm với tôi, chúng ta cứ từ từ đi.”
Tần Linh nheo mắt nhìn nhìn chằm chằm sườn mặt anh, “Tôi nghĩ rằng anh đang nói móc tôi, dùng một ít mỹ nhân kế.”
Mục Huyền Cảnh không ngờ chủ đề này được thay đổi nhanh như vậy, “Số lượng không nhiều lắm?”
“Ừm.”
Mục Huyền Cảnh nhíu mày, trước đây rõ ràng không phải nói như vậy, nhưng vẫn phải nhắc nhở cậu ấy.
“Hiện tại em cực kỳ muốn kiếm tiền?”
“Uh-huh.”
“Em vẽ tranh cho tôi đi, tôi bán Mục gia, đổi với em.”
Tần Linh cảm thấy hứng thú hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Tất cả tài sản khoảng 50 tỷ, muốn bán thì bán sạch, không giữ một xu cho họ”.
Tần Linh phấn khích nắm chặt tay Mục Huyền Cảnh, “Ông chủ, anh muốn cái gì nào? Thứ đang bay trên trời hay bơi dưới nước, chỉ cần anh nói ra, tôi sẽ vẽ cho anh!”
Mục Huyền Cảnh giật khóe miệng, “Hãy vẽ một bức tranh về bộ dạng khi chúng ta già đi.”
Tần Linh suy nghĩ một chút, vẻ mặt có chút phát sốt, cậu về già sẽ trông như thế nào, nếu như vẽ, chẳng khác gì chấp nhận cùng anh cả đời.
Người này bụng dạ đen tối.
Lúc ăn cơm, chú tư Tần Linh biết Tần Linh gửi tranh đi khắp nơi, bất mãn hỏi Tần Linh: “Tại sao tất cả đều có tranh, chú không có? Con không yêu chú sao?”
Tần Linh  khóe miệng giật giật, “Chú tư, gần đây làm ăn thua lỗ à?”
“Làm sao, làm sao có khả năng?!”
Tần Linh vừa nhìn dáng dấp hắn như vậy liền biết, tuyệt đối không kiếm tiền.
Gia đình sư phụ cậu, bác cả bác hai có tài kinh doanh, sư phụ cậu là phong thủy đại sư, Thần Toán tử, chú tư được vợ sau của ông nội sinh ra, không cùng phong cách với ba anh em kia.
Chú tư thực sự là tỏa nắng, được sinh ra trong hào môn thế gia như vậy, không có một chút tâm cơ, quan hệ với ba anh trai rất tốt, đặc biệt là anh ba, là sư phụ của cậu, Nghe nói hồi nhỏ đi học cùng nhau, quan hệ rất tốt, luôn được ba anh chăm sóc.
Trong đội xe của chú ấy, chính là các anh của chú đã bỏ tiền để chú chơi.
Tần Linh bán tranh cho ai cũng không có thể bán cho chú tứ được, bởi vì chú tứ căn bản không có tiền.
“Chú tư, để con vẽ cho chú một chiếc xe lớn nha.” Tần Linh cảm thấy nên chiếu cố lẫn nhau, nếu không cần tiền thì vẫn nên đưa một cái cho chú tư.
Cứ thế, cậu dỗ dành chú tư rất vui vẻ: “Được rồi! Chú mời con ăn cơm!”
Tần Linh nhanh chóng nói: “Để con mời chú đi, hiện tại con đang kiếm tiền.”
“Ta cũng kiếm tiền!”
Tần Linh giật giật khóe miệng khi nhìn vẻ mặt, biểu cảm vừa rồi của hắn.
“Được rồi, chú nói chú kiếm tiền thì kiếm tiền, vui là được rồi.”
“Con không làm sân chơi à? Đợi sang năm mới, chú tư sẽ cho các con một đội xe, mỗi ngày biểu diễn cho con một giờ, cho khách của con cảm nhận được thế nào là tốc độ và đam mê.
” Chú tư vỗ vai Tần Linh, nở nụ cười với hàm răng trắng đều tăm tắp, “Đây là bao lì xì Tết do chú tư đưa, con thích không?”
“Thích ạ!” Tần Linh không ngờ thanh danh mở công viên trò chơi được nhiều người biết đến như vậy, cậu cũng không thèm sửa, chú tư cho đội xe thế cũng không tệ.
Những gì anh ấy muốn là để đội biểu diễn tại cổng khi nó khai trương cửa vào năm tới, thể hiện kỹ năng xe hơi của mình, thu hút những người trẻ tuổi.
Người chú tư của cậu có lẽ không có tiền để đưa cho cậu tiền lì xì, dù sao thì đội xe này cũng không phải chú bỏ tiền nuôi nó, đó là tiền mà các anh cho, coi như tiền dành dụm cho bản thân.
Vừa hay một mũi tên trúng hai đích, hai người bọn họ đều cao hứng.
Ngay sau đó, biên kịch ở bên bác hai đã giao kịch bản đã viết cho Tần Linh.
,,,,, năm kịch bản.
Sau khi đọc xong, Tần Linh lập tức gửi cho Vương Tử Hoàn, “Sau năm mới, chúng ta sẽ xây dựng lại tòa nhà hiện có và để nhà thiết kế Cao nhanh chóng thiết kế, đừng sợ rằng hắn sẽ đòi tiền, ông đây có tiền, sau Tết là ông đây có tiền! ”
Ngón chân Vương Tử Hoàn nghĩ cũng biết, Tần gia có tiền mừng tuổi.
Thấy công việc ngày càng lớn, Mục Huyền Cảnh xem xét cơ sở vật chất hiện có của Tần Linh và chỉ ra cho cậu rằng: “Bên này làm thành một cơ sở giải trí công cộng, nếu chỉ có các yếu tố thần quái thì không tồn tại được lâu.”
Tần Linh nghĩ đến đây, liền cảm thấy những gì anh nói đều có lý.
“Vậy thì tôi phải nghĩ xem những nơi này làm gì.
Đây là một công trình lớn.”
Mục Huyền Cảnh hỏi cậu: “Có đủ tiền không?”
Tần Linh nheo mắt, “Tôi có thể vẽ một bức tranh khác cho bác cả yêu quý, cho tôi mượn đội xây dựng.”
“Công việc quảng cáo?”
“Tôi có thể vẽ một bức tranh cho bác hai yêu quý của tôi để cho tôi mượn một vài minh tinh dùng.”
Mục Huyền Cảnh: “… Thật thông minh.”
Quyết định của Tần Linh là ép anh bám quần cậu, đến cuối cùng anh cũng chỉ có thể bám cậu thôi.
Sau năm mới, Tần Linh nghỉ ngơi vài ngày trước khi quay lại mở cửa kinh doanh.
Thực ra, loại tụ điểm ăn chơi này không nên đóng cửa trong những ngày lễ Tết, thời gian này càng đông người thì thu lợi nhiều hơn, nhưng Tần Linh đến ngày thứ tám thì choáng váng.
Trong suy nghĩ của Vương Tử Hoàn, Tần Linh từ trước đến nay đều là một người kinh doanh phật hệ, không nhìn ra có gì không ổn, nhưng Mục Huyền Cảnh đã sớm nhận ra sự khác thường.
Tần Linh còn chưa bận, Mục Huyền Cảnh liền hỏi: “Con sóc mập mạp kia đâu rồi?”
Vẻ mặt của Tần Linh thoáng chốc trở nên lạnh lùng, “Bị tôi cấm túc vì không nghe lời.”
Mục Huyền Cảnh nhạt khóe miệng, “Lúc trước là mèo, nhưng bây giờ lại là sóc béo.
Em rốt cục nuôi cái gì vậy?”
“Đã nuôi một vật nhỏ phản bội đáng ăn đòn.” Tần Linh nghiến răng, Mục Huyền Cảnh nhìn vẻ mặt của cậu, liền hiểu được.
Anh không hỏi thêm, “Nếu muốn ăn đòn thì quản cho nghiêm, đừng chiều hư.”
Tần Linh gật đầu, liếc nhìn chiếc bình đã phong ấn hệ thống, cảm thấy buồn bực, phong ấn thêm một tuần nữa rồi tính.
Năm sau khởi công, Vương Tử Hoàn bắt đầu quảng bá trực tuyến, tên chính thức là Thiên Đường Mạo Hiểm, được đăng ký trên Weibo chính thức, cải tạo ở đây còn muốn động thổ để xây dựng các công trình giải trí mới, khi quá bận rộn, Tần Linh bắt đầu tuyển người.
Tần Linh đã nhờ bác cả của mình cho đội xây dựng, ban đầu, Mục Huyền Cảnh muốn giúp tiền, nhưng đáng tiếc, Tần Linh cứ phải để anh ăn bám cậu đến cùng, nói với anh: “Không tiêu tiền thì bác cả không vui, anh không hiểu tâm tư của người lớn, nếu anh không cần bác, bác sẽ cảm thấy rằng bác vô dụng, anh không thân với bác.
Bác luôn cảm thấy sư phụ của tôi và những người khác không thân bác, thường hay ghen tị, càng tìm bác thì bác càng vui.

Mục Huyền Cảnh: “…”
Trong đêm khuya thanh vắng, Tần Linh cuối cùng cũng thả hệ thống ra, đã bị giam hơn 20 ngày, dù có nói gì cũng không nhận được phản hồi, hệ thống tuyệt vọng, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Tần Linh thì ôm chân.
Tần Linh ở trên cao nhìn xuống, “Nghĩ rõ chưa? Còn muốn lừa ta?”
Hệ thống sợ tới mức lắc đầu như trống bỏi, cũng không dám tính kế nữa, tính kế nữa thì Tần Linh sẽ không nghe nó, chính nó cũng mệt đến phát run.
Tần Linh cầm nó lên nhìn chằm chằm, “Ta sẽ cho mày thu nhập một tháng.
Trước tiên, ta đổi 30% trí nhớ, mày cho không?”
Hệ thống: “Cho!!!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.