Ăn Mày Tu Tiên

Chương 89: Không biết lần tu luyện




Người đàn ông hớn hở ôm chầm cậu bé, cúi đầu cảm ơn ông Lý.
"Nhà họ Vương có Lý tông sư trấn trạch, quả thật là vô cùng may mắn, cảm ơn ông Lý."

Bầu trời thành phố Ma Đô, Tiểu Kha chắp hai tay sau lưng, đứng trên kiếm Kim Ô.
"Không biết lần tu luyện này mất mấy ngày rồi, mấy chị gái thế nào rồi nhỉ."
Tiểu Kha lẩm bẩm, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Trong trận chiến với xà yêu, điện thoại đã bị rung vỡ, lôi kiếp còn đánh thêm vài lần nữa.
Hiện tại, điện thoại trông thảm hại không thể tả, vẫn còn bốc khói đen.
Ầm.
Điện thoại trong tay Tiểu Kha trực tiếp nổ tung, làm cậu suýt ngã khỏi phi kiếm.
Thế này…
Vẫn nên về nhà trước đã, chắc các chị lo lắng lắm rồi.
Nghĩ vậy, khuôn mặt cậu nở nụ cười ngọt ngào.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất
(https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay
Phi kiếm lại tăng tốc, lướt qua bầu trời thành phố Ma Đô để lại một đường khói.

Quay trở lại gần trang viện, Tiểu Kha thu hồi Kim Ô, đi về phía cổng lớn.
Bảo vệ cổng từ xa nhìn thấy cậu bé, cảm thấy có chút quen mắt.
Cho đến khi đến gần, anh ta mới nhìn rõ dung mạo cậu bé.
"Cậu… cậu chủ nhỏ!"
Bảo vệ lập tức mở cổng, cung kính đón cậu chủ nhỏ vào trang viện.
Tiểu Kha nhíu mày, hỏi anh ta:
"Hôm nay mấy mấy tháng mấy vậy?"
Bảo vệ đầu tiên là sững sờ, sau đó nói với cậu hôm nay là ngày 6 tháng 10.
Trên mặt Tiểu Kha đầy vẻ khó tin, ấy thế mà cạu ở núi Nhàn Vân gần 30 ngày rồi sao?
Cậu vội vàng chạy về phía biệt thự, các người hầu ở nhà họ Vương đều nhìn cậu chủ nhỏ đang chạy như bay với vẻ sững sờ.
Cậu chủ nhỏ đã trở về ư?
Vào biệt thự, cả đại sảnh chỉ có dì Lam và vài người hầu đang dọn dẹp phòng ốc.
"Dì Lam, chị gái cháu đâu?"
Tiểu Kha gọi hỏi dì Lam.
Dì Lam đứng hình, chăm chú nhìn cậu bé ở cửa.

Gâu gâu!
Tiểu Hắc từ xa lao thẳng tới, liếm láp tay cậu nhóc một cách cuồng nhiệt.
"Ôi dào, Tiểu Hắc chờ chút đã, đừng vội."
Cậu nhẹ giọng xua Tiểu Hắc đi.
Lúc này Tiểu Kha phóng ra thần thức, bao trùm cả trang viện nhà họ Vương, nhưng không phát hiện bóng dáng của chị gái.
Rầm!
Tiếng cốc thủy tinh vỡ vang lên từ phòng khách truyền đến.
Tiểu Kha tìm theo tiếng động, chú ý thấy trên ghế sofa còn một người phụ nữ, bên cạnh là một người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Cậu nhìn hai người, không hiểu sao, cảm nhận được một luồng khí tức ấm áp từ hai người.
Dì Lam định lên tiếng, nhưng bị Vương Nhạc Hạo ngăn lại bằng ánh mắt.
Trần Tuệ đẩy xe lăn tới trước mặt Tiểu Kha, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm cậu bé.
Tiểu Kha nhìn hai người với vẻ ngờ vực, xoa xoa mặt mình.
"Dì ơi, mặt cháu có phải bẩn lắm không ạ?"
Trần Tuệ nén cảm xúc chua xót trong mũi, nói với cậu:
"Không đâu, Tiểu Kha là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này."
"Sao dì biết tên cháu vậy?"
Tiểu Kha nhìn dì Lam với vẻ khó hiểu, nhưng bà ấy không nói gì, chỉ mỉm cười làm việc nhà.
"Tiểu Kha mau đi thay bộ quần áo khác đi, con nhìn bộ quần áo rách rưới kìa."
Người phụ nữ dịu dàng nhắc nhở.
Tiểu Kha thè lưỡi, dưới sự dẫn dắt của dì Lam, cậu nhảy tưng tưng chạy lên lầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.