Ăn Mày Tu Tiên

Chương 88: Cơ bản không có gì đáng ngại




Chỉ riêng khí thế vương giả phát ra đã cho người ta cảm giác một vị vua thống trị thiên hạ, nắm quyền lực trong tay.
Hai người Vương Tư Kỳ bước tới, quan tâm hỏi:
"Cha, gần đây sức khỏe cha thế nào rồi?"
Hai người vừa bước vào chính là chủ nhân của trang viên nhà họ Vương, cha mẹ ruột của Tiểu Kha – Vương Nhạc Hạo và Trần Tuệ.
Vương Nhạc Hạo khẽ mỉm cười.
"Cơ bản không có gì đáng ngại, chỉ khổ cho mấy chú và bác của con, vẫn phải tạm thời thay cha trấn giữ biên cảnh."
Trần Tuệ, cũng chính là mẹ của hai cô.
Bà vỗ một cái lên đầu Vương Nhạc Hạo, rất bất mãn nói:
"Ông đó, sớm về hưởng phúc không được sao, bây giờ thì hay rồi, muốn đi Bắc Cảnh cũng không thể đi được."
Người đàn ông cười hắc hắc, sau đó giọng điệu thay đổi, hỏi hai người:
"Tiểu… Tiểu Kha, có tin tức gì không?"
Ánh mắt mọi người lập tức tối sầm lại, không khí trong phòng khách chốc lát đông cứng lại.
Vương Tư Kỳ lắc đầu, không nhịn được lại rơi nước mắt.

Cô ấy thực sự rất nhớ em trai, chỉ cần em trai trở về thì cô ấy sẵn sàng làm tất cả.
Trần Tuệ đau lòng ôm con gái vào lòng, bà cũng đau khổ không kém.
Con trai mất tích đã 5 năm, bà cũng mơ màng sống qua 5 năm.
Trước đó vừa mới hay biết con trai trở về, không ngờ lại mất tích trở lại.
Vợ chồng bà ở trên chiến trường thậm chí còn mua sẵn quần áo cho con trai, chỉ chờ gặp lại thiên thần của mình.
Vương Văn Nhã tháo kính xuống, giọng run rẩy:
"Con đã tìm hiểu được, kẻ thuê sát thủ chính là nhà họ Vương ở thủ đô."
"Chị hai nói rồi, chờ chị ấy về, nhất định sẽ trả thù gấp bội những mối thù này!"
Nghe vậy, vẻ mặt Trần Tuệ rất phức tạp nhìn Vương Nhạc Hạo.

Khách sạn năm sao Tiên Đình ở Ma Đô.
Vương Tâm Như nằm trên giường, chăm chú nhìn bức ảnh Tiểu Kha trên điện thoại.

Tóc cô ấy rối bù, mặc quần áo cũng rất tùy tiện.
Trong mạng xã hội Weibo, bữa tiệc sinh nhật ở Ma Đô ba ngày sau đã thu hút sự chú ý của cả nước.
Vô số du khách đổ về Ma Đô trước, chỉ vì muốn chứng kiến sự kiện hoành tráng này.
Vương Tâm Như bước xuống giường rửa mặt, nhìn bản thân lôi thôi trong gương, cô ấy ngây người rất lâu.
Sau đó cô ấy quyết định, dù em trai ở đâu, cô ấy cũng sẽ tổ chức bữa tiệc sinh nhật thuộc về em trai cho đàng hoàng.
Đồng thời cũng thông báo với thế giới, em trai cô ấy tên là Vương Tiểu Kha!
Nhà họ Vương ở thủ đô.
Trong một biệt thự nào đó, một người đàn ông trung niên tức giận cúp máy, ông ta ném điện thoại vỡ vụn.
"Chết tiệt, thế mà lại thuê tổ chức Hắc Bào bắt con trai tôi, sao tôi biết Vương Tiểu Kha ở đâu chứ!"
Trước đây ông ta thực sự tuyên bố treo thưởng ám sát Vương Tiểu Kha, nhưng sau đó những người của tổ chức Hắc Bào báo ám sát thất bại.
Vậy nên bây giờ thằng nhóc kia ở đâu, ông ta cũng không biết.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, một ông lão tóc bạc đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông cung kính gọi "ông Lý".
Ông lão vẫy tay, đẩy thẳng một cậu bé tới trước mặt ông ta nói:
"Vừa rồi ở cửa thấy người của Hắc Bào, tôi tiện tay xử lý luôn rồi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.