Ăn Mày Tu Tiên

Chương 220: Trong phòng họp




Trong phòng họp của tập đoàn Cao Thị.
Vương Tư Kỳ cầm một bản hợp đồng trên tay, nghiêm túc đọc, cuối cùng chậm rãi để xuống bàn.
“Sếp Cao, ông chịu nhường lợi ích như vậy chắc chắn là có điều kiện kèm theo, đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi.”
Cao Gia Tuấn ngồi đối diện Vương Tư Kỳ, tầm mắt lơ lửng, nghỉ ngờ nhìn chăm chú chén trà bên cạnh Vương Tư Kỳ.
Tại sao anh ta đã bỏ thuốc mê vào chén mà lâu vậy rồi, cô ấy vẫn chưa có phản ứng gì?
“Ha ha, tổng giám đốc Vương quả nhiên thông minh.”
“Tôi bằng lòng nhường năm phần trăm chính là muốn bày tỏ thành ý cho cô biết.
“Cao Thị chúng tôi có thể là đối tác hợp tác lâu dài.”
Vương Tư Kỳ cười “xùy” một tiếng. Ở trước mặt thương nhân, chỉ có lợi ích cao hơn, không có bạn bè vĩnh viễn.
Chuyện hoang đường kiểu này nên giữ lại mà lừa con nít ranh sáu tuổi. Sáng hôm nay, Cao Gia Tuấn nói anh ta có chuyện làm ăn muốn bàn. Cho nên cô ấy muốn xem thử, chỉ là không biết anh ta đang có ý đồ gì. Ầm!

Cửa phòng họp bị đạp văng ra, bốn người đàn ông mặc áo đen bước vào phòng, hơi thở hung hãn lập tức lan tràn.
Những người đàn ông này vừa nhìn là biết không phải hạng tầm thường, trên người bọn họ có sát khí, ánh mắt vô cùng ác độc, nham hiểm.
Tiểu Liên sợ hãi, liên tục lùi lại. Vương Tư Kỳ cau mày hỏi Cao Gia Tuấn: “Sếp Cao làm vậy là có ý gì? Bốn người này là ai?” Nghe vậy, Cao Gia Tuấn lộ vẻ lúng túng, không mở miệng giải thích.
Nhiệm vụ của anh ta chính là hẹn Vương Tư Kỳ tới, chuyện sau đó không liên quan gì tới anh ta.
Người đàn ông mặc áo đen cầm đầu cười khẩy một tiếng, chậm rãi đến gần Vương Tư Kỳ.
“Nhà họ Vương ở Ma Đô chẳng qua chỉ là con chó hoang bị chủ nhà vứt bỏ mà thôi.”
'Tên này vươn tay ra tóm Vương Tư Kỳ nhưng lúc chạm vào cô ấy thì bàn tay. lại như bị một bức chắn vô hình ngăn cản.
Người đàn ông mặc áo đen kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó ra tay lại một lần nữa, lần này làm mạnh tay hơn.
Thế nhưng dù anh ta đã dốc hết sức nhưng vẫn không thể chạm được vào Vương Tư Kỳ, bàn tay dừng lại cách cô ấy 10cm, không thể tới gần hơn được.
“Gấu Đen, Báo Đen, Heo Đen, ba người chúng mày còn không mau lại đây hỗ trợi”

Ba tên áo đen còn lại nhanh chóng chạy tới, vươn tay ra tóm Vương Tư Kỳ. Kỳ lạ là cả bốn người đều không thể chạm được vào cô ấy.
Khi bọn họ tới gần thì sẽ bị một sức mạnh thần bí ngăn cản.
Mọi người, trong đó có cả Vương Tư Kỳ đều ngẩn người, không biết phải làm gì cho phải.
Cảm nhận được hơi ấm ở ngực, Vương Tư Kỳ ngờ vực sờ thử chỗ đó thì biết đó chính là chỗ treo miếng ngọc bội mà em trai tặng.
Lễ nào là do ngọc bội?
Vương Tư Kỳ không để ý thấy miếng ngọc bội bên trong áo lúc này đang lóe lên ánh sáng màu xanh lam.
'Thuốc mê mà Cao Gia Tuấn bỏ đã bị linh lực của ngọc bội hóa giải, nếu không thì cô ấy đã hôn mê từ lâu rồi.
“Thế này là sao!”
Gã đàn ông cầm đầu kinh ngạc thốt lên. Cả bốn người bọn họ đều là võ giả nội kình, vậy mà hiện tại ngay cả một người phụ nữ cũng không tóm được?
Chú ý thấy Tiểu Liên ăn mặc trang phục của thư ký, tên này lập tức nghĩ ra cách.
Gã dùng một tay nhấc Tiểu Liên lên, cảm giác ngạt thở dữ dội làm mặt Tiểu Liên đỏ bừng, thân thể không ngừng giấy giụa giữa không trung.
“Vương Tư Kỳ, nghe lời đi theo bọn tao thì tao không giết nó, nếu không...”
Vương Tư Kỳ ngồi trên ghế, siết chặt nắm đấm, trông thấy Tiểu Liên đau đớn, cô ấy thực sự không đành lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.