Ăn Mày Tu Tiên

Chương 219: Cậu lo lắng




“Các chị đừng cãi nhau nữa, em còn nhỏ mà, đợi em lớn rồi tính sau.”
Nhờ vậy mà trong xe mới yên tĩnh lại. Tuy nhiên Tiểu Kha có cảm giác các chị không hề chịu nghe mình.
Hai chị cúi đầu dùng điện thoại, cậu vụng trộm thò đầu lại xem.
Chị hai đang xem quân trang cho trẻ em, chị tám đang chọn dương cầm trên app bán hàng online...
Tiểu Kha:...
Đến cổng trường, Tiểu Kha nhảy xuống xe như thể bỏ chạy, vẫy tay chào tạm biệt hai chị ngồi trong xe.
Sau đó, trước ánh nhìn chăm chú của hai cô gái, cậu nhún nhảy đi vào trong trường, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Vương Anh khoanh tay, khóe miệng hơi cong lên. Từ lúc gặp em trai, tâm trạng cô ấy tốt lên nhiều.
Ô tô chạy đi. Chẳng mấy chốc, chiếc Rolls-Royce đã đi mất hút.
Trở lại sân trường, Tiểu Kha ngâm nga bài “Chú heo ẩn hiện” đi tới cửa lớp 1/1.
Cậu mở cửa lớp ra, các bạn học đều kinh ngạc nhìn cậu. Đỗ Tử Mặc giật mình la lên:
“Ôi, anh Kha về thật rồi!”

Tiểu Kha đi về chỗ ngồi, bỏ cặp xuống, sau đó lập tức bị Đỗ Tử Mặc kéo đi nói chuyện phiếm.
“Anh Kha, mấy hôm nay anh đi làm gì vậy?” “Ôi... Tớ đi đánh trận.”
Cậu còn chưa nói được mấy câu thì giáo viên tiếng Anh đã mở cửa đi vào. Thấy Tiểu Kha trở lại trường, thầy giáo mỉm cười dịu dàng.
Suốt cả buổi sáng, Tiểu Kha đều bận nghiên cứu 'Bách khoa toàn thư địa lý thế giới' và “Sách ảnh những vũ khí chiến tranh mới nhất”.
Buổi trưa, tan học, Tiểu Kha gấp sách lại, ngẩn người nhìn bảng đen như thể đang tự hỏi một vấn đề hóc búa.
“Bom nguyên tử thật là lợi hại, nếu như mình bị loại vũ khí này nổ trúng... Thì có đau không?”
Cậu lắc đầu, không suy nghĩ lung tung nữa. Dù sao quốc tế cũng đã cấm sử dụng loại vũ khí này rồi.
Cậu dừng suy nghĩ, kéo Đỗ Tử Mặc chạy tới căn tin ăn cơm.
Ba người bọn Giang Nam ngồi dưới bóng cây, sắc mặt u ám, chú ý theo dõi động tĩnh của cậu chủ từ đằng xa.
Gần đây bọn họ nghe tin Tướng quân Vương Anh bị bắt làm tù binh, cậu chủ một mình chạy tới quân khu biên cương.
Mặc dù cậu chủ bình an trở về nhưng dù sao cũng là ba người bọn họ thất trách.
Với tính cách của tướng quân, chắc chắn sẽ truy cứu, đến lúc đó khó tránh sế bị phạt nặng...

Mới vừa đi tới cửa phòng ăn, Tiểu Kha đột nhiên giật mình.
Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc hẳn lại, mắt nhắm lại như thể đang cảm nhận điều gì đó.
Đỗ Tử Mặc hiếu kì gọi cậu hai lần nhưng Tiểu Kha không có bất kỳ phản ứng nào.
Tới khi Tiểu Kha mở mắt ra, cậu vội vàng nói với Đỗ Tư Mặc: “Cậu đi ăn cơm đi, tớ có việc bận, đi trước đây!”
Nói rồi, cậu phóng như bay rời khỏi căn tin, coi bộ rất sốt ruột. Đỗ Tử Mặc nghiêng đầu thắc mắc: “Lế nào Tiểu Kha... Mắc tiểu?”
Ba người bọn Giang Nam cũng chú ý thấy hành động của cậu chủ nhỏ, vội vàng đuổi theo cậu bé.
Tiểu Kha chạy tới đình hóng mát trong trường, lẩm bẩm một mình:
“Chị bảy gặp nguy hiểm, nhưng mình còn đang ở trường, làm sao đi tới đó được?”
Cậu lo lắng, mở rộng thần thức quan sát bốn phía, thấy xung quanh không có ai bèn gọi Kim Ô ra.
“Mặc kệ, chị là quan trọng nhất!”
Tiểu Kha nhẹ nhàng nhảy lên thân kiếm. Dưới sự điều khiển của cậu, phi kiếm nhanh chóng bay lên cao tận ngàn mét.
Vù!
Tiểu Kha ngự kiếm bay về hướng bắc, lóe lên như một tia sáng, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
Bọn Giang Nam chạy tới chỗ đình hóng mát nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy tăm hơi cậu chủ đâu.
Lế nào bọn họ lại để lạc cậu chủ rồi sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.