Ăn Mày Tu Tiên

Chương 188: Võ đạo tông sư




“Tông sư không thể nào tiêu diệt xe tăng dễ dàng như thế, rất có thể cậu ta
là... “Võ đạo tông sư!” Hả? Mọi người hít một hơi và kinh ngạc nhìn bóng người mặc áo trắng. Võ đạo tông sư, bốn chữ này thật đáng sợt Phong Khiếu Thiên bối rối nhìn chằm chằm vào bóng người đó. “Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? E là mọi chuyện không đơn giản như thế.”
Lúc này, ở trung tâm chiến trường, tứ đại tông sư và tứ đại dị năng giả đang đọ sức.
Gần đó hình thành một khoảng trống, không có binh sĩ nào dám bước vào. phạm vi này.
Súng ống và đạn pháo không có tác dụng gì với cao thủ cấp độ này nên binh lính im lặng tránh xa tám người họ.
“Lão Mặc, đánh cận chiến với bọn chúng, nếu đánh xa sẽ rất khó đối phó với dị năng giải”
“Biết rồi!"
Hai vị tông sư nhanh chóng tiến đến gần Bruce và Austin.

Hai người đối diện cũng rất thông minh, cố tình lùi về phía sau và phát động tấn công tầm xa.
Bốn người chiến đấu không thể tách rời, mỗi đòn tấn công đều đi thẳng vào trọng điểm và mỗi chiêu thức đều chí mạng.
Nhưng thực lực của mấy người họ cũng không chênh lệch bao nhiêu, trong thời gian ngắn sẽ khó phân biệt được người thắng cuộc.
Với sức mạnh tương đương, nếu nếu tông sư cận chiến với dị năng giả, vậy có thể dễ dàng áp đảo rồi.
Ở phía bên kia, Arthur đang chiến đấu với một lão già cao thủ tông sư trung kỳ.
Với mỗi đòn tấn công, Arthur phóng ra ngọn lửa thiêu đốt. Râu và tóc của ông già đã cháy sém từ lâu, trông rất thảm hại. Ông ta nghiến răng đầy giận dữ.
Người đàn ông trước mặt hiển nhiên không phải là dị năng giả cấp S bình thường, thực lực ước tính đã gần đến tông sư hậu kỳ!
“Chết tiệt!"
Ông già giận dữ chửi thề, lại tiếp tục tăng tốc về phía anh ta, hy vọng sẽ giành được lợi thế khi cận chiến.
Arthur cười khẩy giơ hai tay lên trên đầu, ngọn lửa hùng vĩ nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu lửa lớn, tỏa sức nóng khủng khiếp ra bên ngoài.
“Lão già kia, không đùa với ông nữa, giờ hãy nghênh đón cái chết đi!”
Lão già dừng lại, kinh ngạc nhìn quả cầu lửa, không ngờ anh ta còn có chiêu giấu diếm!
Arthur kéo quả cầu lửa và nhanh chóng ném về phía lão già.
Quả cầu lửa tỏa sáng như một mặt trời nhỏ, phát ra ánh sáng chói lóa.

Vô số binh sĩ nhìn quả cầu lửa cao mấy mét, không khỏi run rẩy trong lòng. Thật là đáng sợi
Sau khi phản ứng, ông lão nhanh chóng rút lui, cố gắng tránh đòn.
Nhưng quả cầu lửa dường như có mắt, cứ bám theo sát ông lão.
Ông lão biết mình không thể trốn được, gầm lên, giơ tay lên bảo vệ thật chặt khuôn mặt của mình.
Bùm!
Một tiếng nổ mạnh kinh người vang lên, âm thanh vang vọng khắp nơi trên chiến trường, khói bụi dày đặc từ mặt đất bốc lên.
Trái tim của tất cả binh lính Hoa Hạ đều đập mạnh, họ không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ người đối diện là ma quỷ ư? Liệu chúng ta có thể giành chiến thắng không?
Sĩ khí đã bị ảnh hưởng, cuộc tấn công ác liệt của kẻ thù dân dần khiến quân Hoa Hạ không thể chống đỡ được nữa.
Trong lúc này, cán cân chiến thắng đã nghiêng về phía quân E.

Ông già đang bảo vệ khuôn mặt của mình đặt tay xuống và nhìn tình trạng của mình một cách nghỉ ngờ.
“Không chết ư?”
Ông ta ngẩng đầu lên và nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc áo choàng trắng đang quay lưng về phía mình.
Dù chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của cậu nhưng ông ta vẫn có thể tưởng tượng được cậu đẹp trai đến mức nào.
Ông già không khỏi đoán, chẳng lẽ là cậu ta đã cứu mình ư? Khói bụi tan đi, nụ cười chế giễu của Arthur cứng đờ trên mặt.
Ông già chưa chết, hơn nữa không biết từ khi nào lại xuất hiện một chàng trai trẻ.
“Này, chị gái của tôi... Vương tướng quân của chúng tôi đang ở đâu?” Tiểu Kha cau mày, lạnh lùng nhìn Arthur, lưu loát hỏi bằng tiếng nước E.
May mà trước đó cậu đã được học một số ngoại ngữ, xem ra tác dụng của việc đi học là rất lớn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.