Ăn Mày Tu Tiên

Chương 122: Tôi cắn ai hả




Ngay khi nhân viên bảo vệ đặt bộ đàm xuống, một đám nữ phục vụ có dáng người cao gầy nhanh chóng tập trung ở cửa.
Một người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã bước nhanh ra ngoài cửa và nhiệt tình chào đón mọi người trong nhà họ Vương.
Tiểu Kha bước vào tòa nhà với vẻ mặt bối rối.
Đám người cầm thiệp mời ngoài cửa đang bàn luận sôi nổi, mọi người không hiểu tại sao nhân viên bảo vệ lại chào đón họ hoành tráng như vậy.
Một người phụ nữ dẫn theo con cười nhạo nói.
"Ái chà chà, mấy người bảo vệ này làm gì thế, cho chó lớn như vậy vào không sợ cắn người sao?"
Tiểu Hắc: Tôi cắn ai hả?
Tiểu Hắc vô tội bị mắng.
Người đàn ông trung niên vẫn nở nụ cười ấm áp và trông rất hiền lành.
“Phu nhân yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
“Được rồi được rồi, bà nói ít lại chút đi…”
Người phụ nữ còn muốn nói nhưng lại bị chồng ngăn lại.
Người đàn ông trung niên ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Kha.
“Cậu chính là cậu chủ Tiểu Kha phải không?”

Tiểu Kha quay sang nhìn về phía người nhà rồi gật đầu nói phải.
Người đàn ông trung niên vẫy tay gọi hai nhân viên phục vụ tới và nhẹ giọng dặn dò vài câu.
Nữ phục vụ đi về phía Tiểu Kha, giọng nói trong veo.
“Cậu chủ nhỏ, cậu theo chúng tôi đến phòng thay quần áo trước đi.”
Vương Tư Kỳ cũng bước tới nói với em trai.
“Mỗi bạn nhỏ đều phải thay quần áo mới, lát nữa phải lên sân khấu đó.”
Adv
Tiểu Kha nghi hoặc hỏi.
"Không phải đến đây để ăn bánh ngọt xem pháo hoa sao, tại sao còn phải lên sân khấu nữa?"
Vương Văn Nhã cũng tiến lại gần giải thích.
“Mặc quần áo đẹp lên sân khấu đi một vòng là có thể nhận được món quà thần bí từ bữa tiệc đấy.”
Cậu bé nhớ lại, hình như trong thiệp mời có nhắc đến đứa trẻ được chọn sẽ có một phần thưởng bí ẩn.
Thấy hai chị gái đã nói như vậy, Tiểu Kha cũng tò mò về phần thưởng bí mật kia.

Cuối cùng, Tiểu Kha ngoan ngoãn đi theo hai nhân viên phục vụ vào thang máy.
Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã nhìn nhau cười, kế hoạch đã thành công, bước tiếp theo phải xem Tâm Như rồi.
Trần Tuệ quay đầu lại nhắc nhở ba người nhà họ Đỗ.
“Ở tầng cao nhất có khu ăn uống và khu ngắm cảnh, view rất đẹp, nếu cần gì thì cứ tìm chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Vừa dứt lời, bốn người nhà họ Vương dẫn theo Tiểu Hắc cũng vào thang máy rời đi.
Vợ chồng nhà họ Đỗ thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cảm thấy áp lực đột nhiên giảm bớt.
Tiếp theo, hai người dẫn Đỗ Tử Mặc vào thang máy lên tầng cao nhất.
Adv
Tầng ba.
Nữ phục vụ dẫn Tiểu Kha vào một căn phòng rộng rãi.
Trong phòng có hơn chục người đang đứng ngay ngắn, thấy ba người đẩy cửa phòng ra, mọi người lập tức chào cung kính.
“Chào cậu chủ!”
“Mọi người… Chào mọi người…”
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Kha căng thẳng đến mức không biết nên nói gì tiếp theo.
Nữ phục vụ gật đầu với mọi người, sau đó đóng cửa phòng lại và rời đi.
Một cô gái ăn mặc sành điệu trong đám người lập tức bước tới chỗ Tiểu Kha và nhắc nhở cậu.
“Cậu chủ, chúng ta trang điểm trước nhé.”
“Hả? Em… em không cần.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.