Ăn Mày Tu Tiên

Chương 121: Nghe vậy




“Em mặc bộ đồ này là được. Ngược lại là chị đó, rõ ràng mặc bộ nào cũng đẹp, sao cứ không hài lòng mãi thế?”
Quả thật, trong giới giải trí chắc chắn ngoại hình của Vương Tâm Như là sự tồn tại đứng đầu Kim Tự Tháp.
Trang phục mà cô ấy vừa mới thử đều là sản phẩm hàng hiệu mới trong quý này, tạm thời vẫn chưa bán ra ngoài. Nhưng không biết tại sao, mấy trang phục này đều không mang đến hiệu quả mà cô ấy mong muốn.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó ngoài cửa vang lên giọng nói của trợ lý Vương Tâm Như: “Cô chủ, đồ của cô đến rồi.”
Vương Tâm Như vui mừng khôn xiết, vội vàng mở cửa nhận lấy vali trong tay trợ lí.
Vương Nhạc Nhạc tò mò dò hỏi: “Chị Tâm Như, bộ đồ này đến từ đâu thế?”
Vương Tâm Như nở nụ cười xinh đẹp, thần thần bí bí nói cho cô ấy biết: “Đây là trang phục mà chị ba đã tự tay thiết kế cho chị đấy. Nghe nói đây là một trong những thiết kế mà chị ấy hài lòng nhất, chắc chắn có thể thu hút ánh nhìn của người khác.”
Nghe vậy, Vương Nhạc Nhạc cũng nhẹ nhõm. Chị ba là nhà thiết kế trang phục hàng đầu thế giới, một tay sáng lập thương hiệu thời thượng FD, càng được xưng là người dẫn đầu trào lưu. Chắc chắn trang phục do cô ấy tự tay thiết kế sẽ rất đẹp.
Vương Tâm Như mở vali ra, hai chiếc hộp tinh xảo một to một nhỏ đang lẳng lặng nằm bên trong. Trên chiếc hộp là viết hai cái tên rồng bay phượng múa: Vương Tâm Như, Vương Tiểu Kha.
Vương Tâm Như cười đến mức run cả người, không ngờ chị ba còn chuẩn bị sẵn trang phục cho em trai.
Vương Nhạc Nhạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bữa tiệc long trọng ở Ma Đô sắp sửa bắt đầu rồi.


Bên này, đoàn người Tiểu Kha đã ngồi xe đi tới quảng trường Tiên Đình.
Trước đó, quảng trường Tiên Đình chỉ là một mảnh đất trống rộng lớn. Ngày nào cũng có rất nhiều cô dì đến đây để khiêu vũ quảng trường. Còn có rất nhiều người buôn bán nhỏ bày sạp và thiếu niên trượt patin…
Một tháng trước, chính phủ bỗng tuyên bố muốn tạm thời chiếm dụng, xây dựng sân bãi. Hiện quảng trường Tiên Đình có thể nói là rực rỡ hẳn lên.
Ở trung tâm bãi đất trống dựng một sân khấu lớn, trên sân khấu còn gắn cả màn hình lớn và các thiết bị âm thanh.
Các loại đèn led cũng được sắp xếp một cách ngay ngắn ở khắp nơi trong quảng trường, bảo đảm không có một góc chết.
Ở phía sau sân khấu có một tòa nhà văn phòng với quy mô không nhỏ, đồng thời trên tầng cao nhất còn lắp cửa sổ sát đất trong suốt. Vừa hay có thể quan sát toàn bộ quảng trường và sân khấu.
Để bảo đảm nhiều người có thể nhìn thấy sân khấu hơn, toàn bộ đội thi công đã cố ý xây dựng khán đài hình tròn ở xung quanh sân khấu, đi lên từng tầng.
Cho dù bây giờ vẫn đang là ban ngày, nhưng đã có rất nhiều người ngồi thưa thớt ở trên khán đài để chờ đợi.
Để thưởng thức màn trình diễn pháo hoa long trọng này, mọi người đã đến rất sớm để chiếm vị trí tốt nhất.
Xe Rolls-Royce dừng lại ở lan can bảo vệ, cảnh vệ nhanh chóng đi tới nhắc nhở.
“Chào cô, không được đậu xe trong phạm vi hoạt động, mong cô thông cảm.”
Vương Văn Nhã lặng lẽ gật đầu, đoàn người cũng thuận thế xuống xe.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhìn thấy sân khấu quảng trường rộng lớn hùng vĩ, Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc hưng phấn đến mức nhảy nhót. Nếu không có chị ở đây, chắc chắn Tiểu Kha đã vắt chân lên cổ lao nhanh về phía quảng trường.
Vương Tư Kỳ ném chìa khóa xe cho vệ sĩ, rồi dắt em trai từ tốn đi vào quảng trường.
Ba người nhà họ Đỗ cũng theo sát phía sau.
Tiểu Kha quan sát xung quanh quảng trường, cười híp mắt vừa đi vừa nhảy, trông rất hoạt bát.

Bọn họ đi tới tòa nhà văn phòng ở sau sân khấu, không ngờ ngoài cửa đã có mấy trăm người vây quanh.
Tiểu Kha vừa liếc mắt đã nhìn thấy người nhà đang đứng ở cửa, còn dắt theo cả Tiểu Hắc. Cậu chạy qua đó được Vương Nhạc Hạo bế lên, tựa vào bả vai.
Chị bảy và mẹ đều nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều. Vương Văn Nhã đến gần mọi người, khẽ hỏi: “Bây giờ có thể đi vào chưa? Con còn phải trang điểm nữa.”
Vương Nhạc Hạo gật đầu, đồng thời nhìn về phía ba người nhà họ Đỗ, vẻ mặt hơi nghi ngờ.
Cha Đỗ bị nhìn chằm chằm đến mức tim khẽ run lên. Anh ấy có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt thâm sâu khó lường, ánh mắt sắc bén như chim ưng…
Đây là gia đình gì thế?
Sau khi Vương Văn Nhã giải thích một phen, cả nhà họ Vương mới hòa nhã chào hỏi bọn họ.
Đỗ Tử Mặc nấp sau lưng cha mình, sợ sệt nhìn Tiểu Hắc.
“Anh Kha, đây là con chó nhà anh sao? Nó có cắn không?” Đỗ Tử Mặc khổ sở nhìn Tiểu Kha hỏi.
Con chó màu trắng trước mặt này cao gần bằng cậu bé, trông vô cùng hung dữ mạnh mẽ. Nhất là cái miệng kia, có thể cắn nuốt cả đầu cậu bé.
Tiểu Kha tự tin xua tay trả lời: “Cậu cứ yên tâm, Tiểu Hắc nhà tớ ngoan lắm, cũng rất nghe lời.”
Khóe miệng của vợ chồng nhà họ Đỗ khẽ giật, tại sao con chó màu trắng lại đặt tên là Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc: Đặt tên là một loại thiên phú.
Kim Ô: +1, tôi cũng suýt bị đặt tên là Tiểu Bạch.

“Đi thôi, chúng ta đi vào trong trước đi.”
Cha mẹ nhà họ Đỗ khó khăn mở miệng: “Chúng tôi không có thiệp mời, cho nên Tử Mặc nhà tôi đi vào trong cùng mọi người là được. Chúng tôi sẽ ngồi ở khán đài để xem.”
Vương Tư Kỳ dịu dàng giải thích với hai người: “Chúng tôi có thừa thiệp mời, mà hai người là cha mẹ của bạn Tiểu Kha, nên cũng được xem là người nhà.”
Cha mẹ nhà họ Đỗ cảm kích cảm ơn mọi người.
Đoàn người đến gần cửa, rồi xếp hàng đi vào tòa nhà văn phòng.
Đằng trước, bảo vệ kiểm tra tỉ mỉ từng thiệp mời.
“Chị, tại sao thiệp mời của bọn họ lại khác với Tiểu Kha thế ạ?” Tiểu Kha tò mò nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay người xếp hàng ở phía trước. Thiệp mời mà bọn họ cầm đều là màu trắng bạc, trong khi thiệp mời trong tay mình lại là màu vàng.
Vương Văn Nhã cong mắt, ghé vào tai cậu nói: “Đó là vì thiệp mời của em trai rất lợi hại.”
“Hả?”
Rất nhanh, đoàn người của Tiểu Kha đã đi tới trước cửa. Cậu đứng ở vị trí đầu tiên, căng thẳng đưa thiệp mời màu vàng cho bảo vệ.
Bảo vệ nhận được thiệp mời, con ngươi bỗng thu nhỏ lại, nhanh chóng cầm bộ đàm lên báo cáo: “Báo cáo chủ nhiệm, người đến rồi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.