Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Chương 122: Phượng Hoàng và Lỵ Hương - 1 (phiên ngoại 5)




(Trở về lúc Lỵ Hương "thu hoạch" Phượng Hoàng)
"Đừng ngoảnh đầu lại, không muốn phụ lòng kì vọng của họ thì cô chăm chỉ tu hành đi." - Cô gái mặc kimono trắng, đang đứng trước một lối vào gần giống như kết giới thông đến một nơi nào đó. Nét mặt vẫn lạnh nhạt, có lẽ từ nhỏ đến lớn cô đã như vậy rồi. Đã có người cho cô biết thế nào là ấm áp, nhưng đến giờ cô vẫn vô duyên như vậy.
"Có phải suốt đời này tôi sẽ không còn gặp lại hai người đó?" - Cô gái tóc đỏ nghiêng đầu nhìn về phía sau trống rỗng, nhưng cô lại thấy như có ai đó đang đứng. Nét mặt vẫn cứng đơ, không biết là đang vui hay buồn. Đây là lần đầu tiên cô rời xa chủ nhân của mình.
"Đâu phải là sinh ly tử biệt. Thời gian trên Ngọc Tiên Đảo khác biệt với bên ngoài rất nhiều. Với hai người đó, cô chỉ rời đi một thời gian thôi, nhưng cô thì sẽ phải chịu đựng những ngày tháng hiu quạnh."
"Tôi đâu có một mình, không phải còn có cô sao?"
Lỵ Hương nhìn con chim ngu ngốc, nói ra những lời như vậy nhưng thật sự cái gì cũng không hiểu. Lại nghĩ đến nụ hôn "bỏng môi", mặt nàng bất chợt ửng đỏ. Phượng Hoàng không thể nhìn thấy, vì Lỵ Hương rất nhanh đã trở lại cái dáng vẻ nóng tính, bực bội thường ngày.
"Con chim ngu ngốc, đừng tưởng tôi sẽ theo hầu hạ cô. Nếu tôi không vui, tôi sẽ lập tức bỏ đi." - Lỵ Hương muốn làm rõ, hai người không có quan hệ thân thiết gì cả, chẳng qua là quen biết nhau thế thôi. Hai người còn chưa phải bạn bè nữa là.
Lỵ Hương bước vào kết giới, Phượng Hoàng cũng vào theo. Ngọc Tiên đảo, trong mắt người ngoài chỉ là một nơi nước xanh, mây trắng, cảnh đẹp vô cùng, nhưng đó lại là nơi tu hành của yêu quái. Hiện tại, có rất nhiều yêu quái trà trộn sống chung với loài người, nhưng chỉ một thời gian ngắn sẽ trở lại núi để tiếp tục tu hành. Với yêu quái, càng mạnh mẽ mới là điều tốt nhất.
Ra khỏi kết giới, bên ngoài hay bên trong Ngọc Tiên đảo cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng đây là khu vực của yêu quái, cho dù con người có lên đảo cũng không thể tìm thấy chỗ này. Xung quanh khu vực này điều có kết giới, chỉ có yêu quái mới vào được.
Lỵ Hương đã từng ở Ngọc Tiên đảo, nên rất quen thuộc địa hình, Phượng Hoàng ngoan ngoãn đi theo nàng. Dọc đường đi, Phượng Hoàng nhìn thấy rất nhiều yêu quái, không có loài người, cho nên bọn họ cũng không cần ngụy trang, có thể xuất hiện với hình dạng thật của mình. Phượng Hoàng như đứa bé lần đầu đi xa nhà, nhìn cái gì cũng thật lạ.
Hiện tại, Sư Âm không còn ra lệnh cho Phượng Hoàng, nên tự bản thân nàng phải tự đánh giá tình hình nếu gặp khó khăn. Trong thời gian ngắn, chưa thể thích ứng, thậm chí Phượng Hoàng còn không biết yêu quái nào nên quen biết, loại nào nên tránh xa.
"Nhìn dáng vẻ của cô, chắc chẳng có tý năng lực phán đoán nào nhỉ. Sau này, ngoại trừ tôi, đừng tin lời ai cả." - Lỵ Hương nhắc nhở Phượng Hoàng. Dù gì trước khi đi, Đào Tuyết Ương đã nhờ nàng chăm sóc cho con chim này. Bởi vì Phượng Hoàng rất đơn thuần, có nhiều thứ còn chưa hiểu, Đào Tuyết Ương sợ có người bắt nạt Phượng Hoàng.
Tuy rằng Lỵ Hương và Phượng Hoàng đều là thức thần, nhưng trước khi có chủ nhân, Lỵ Hương vốn là một con yêu quái hung ác. Phượng Hoàng thì được Sư Âm tạo ra, sức mạnh của nàng cũng phải dựa vào linh lực của Sư Âm. Cho nên, khởi đầu của cả hai không giống nhau. Nếu Phượng Hoàng không thể tu hành đến mức độ nhất định, cũng nói lên linh lực của Sư Âm không đủ. Nếu như đụng phải thiên sư không phân biệt tốt xấu, chết thế nào cũng không biết.
"Vậy tôi chỉ nghe lời cô." - Phượng Hoàng rất nghe lời Lỵ Hương, nhưng câu nói này giống như báo hiệu sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Lỵ Hương trừng mắt nhìn Phượng Hoàng, đầu óc đơn giản đúng là đáng sợ thật.
"Yêu quái muốn tu hành không phải là chuyện dễ. Có thể sẽ phải trải qua rất nhiều kiếp nạn, vô cùng khốn khổ, sau đó trở thành cái gì thì phải xem vận số của cô." - Lỵ Hương chỉ phụ trách dẫn người vào đây, chỉ có thể bảo vệ Phượng Hoàng không bị những yêu quái khác bắt nạt. Những chuyện còn lại, thì nàng mặc kệ.
"Tôi đã chuyển bị sẵn sàng. Năng lực yếu kém, tôi cũng không có mặt mũi trở về gặp chủ nhân."
"Đầy tớ ngu ngốc." - Lỵ Hương đành chịu nhìn Phượng Hoàng. Nói câu nào cũng dính tới "chủ nhân", bị sai riết quen.
Lỵ Hương dẫn Phượng Hoàng đến một nơi nóng nhất trên đảo. Phượng Hoàng thuộc hỏa, tu hành ở nhiệt độ cao rất là thích hợp nhất. Trên đảo có từng nơi thích hợp cho từng loài yêu quái, núi lửa nhỏ cũng có, bên cạnh núi lửa còn có suối nước nóng.
Hai người vừa tới suối nước nóng. Phượng Hoàng cái gì cũng chưa biết, bất ngờ bị Lỵ Hương che mắt.
"Chuyện gì thế?" - Phượng Hoàng không rõ tình hình, nhưng tin tưởng Lỵ Hương sẽ không làm hại nàng.
"Hai người kia, một ngày không 'động dục' thì chết à! Muốn 'chơi' thì cút chỗ khác." - Lỵ Hương nổi giận, đóng băng toàn bộ suối nước nóng. Hai người đang quấn quít trong nước đã bay ra khỏi nước trước khi bị đóng băng.
Hai người đơn giản trần trụi đứng trước mặt Lỵ Hương và Phượng Hoàng, nhưng thân dưới đã biến thành đuôi rắn. Mái tóc dài của cô gái phủ trước ngực, cái nơi nào đó như ẩn như hiện khiến người ta mê mẫn, khuôn mặt rất xinh đẹp, nàng cất tiếng gọi tên Lỵ Hương.
"Đã lâu không gặp Lỵ ~~ Hương~~ a~~" - Giọng nói của cô gái khiến người khác tê tê tận xương, thậm chí còn mĩm cười, làm Lỵ Hương toàn thân ớn lạnh.
"Muốn ói quá, ngươi đi tìm người khác mà abc đi." - Lỵ Hương rất ghét cái giọng nói của cô gái, hai người đâu có thân đến vậy.
"abc?" - Phượng Hoàng không hiểu, nghiêng đầu tránh khỏi tay Lỵ Hương.
"Ít nhìn mấy thứ này, dễ đui lắm." - Dù sao cô gái cũng đã ra khỏi nước, Lỵ Hương cũng không cần bịt mắt Phượng Hoàng.
"Là chuyện chủ nhân và Tiểu Đào làm mỗi ngày sao?"
"A a a a ~~!! Làm ơn đừng có nói với ta mấy thứ này!! Coi như ta đã buông tay với Yuki, nhưng ta không muốn nghe những chuyện em ấy làm với thiên sư thối tha đó. Đừng có kể rõ chi tiết như vậy, khốn nạn!" - Lỵ Hương thật sự muốn điên, Phượng Hoàng còn dám dùng vẻ mặt vô tội nhìn nàng. Đừng tưởng không hiểu chuyện thì có thể đâm vào nỗi đau của kẻ khác.
"Tôi cũng đâu có biết rõ chi tiết."
"Nhưng ngươi nói thì ta sẽ nghĩ đến." - Lỵ Hương đã nổi điên, toàn bộ khu vực suối nước nóng sắp hóa đá hết rồi.
Xà Nữ buông người đàn ông tráng kiện, vặn vẹo cái đuôi rắn đến gần Phượng Hoàng. Một tay khoác lên người Phượng Hoàng, cái lưỡi phun ra, sắp chạm đến mặt Phượng Hoàng. Phượng Hoàng tưởng Xà Nữ muốn đánh nhau, giương ra đôi cánh lửa, một quả cầu lửa liền bay thẳng vào Xà Nữ.
"Cô là người mới à? Tôi chỉ là lần đầu tiên thấy cô, không có ác ý, không cần nóng như vậy." - Xà Nữ nhìn vị yêu quái mới đến, cảm thấy ngày tháng sau này sẽ rất thú vị. Người này mang hỏa tính, lại đi cùng với con tuyết yêu nóng tính gặp người là đánh. Thú vị rồi đây.
"Lỵ Hương nói, ngoài cô ấy ra tôi không được tin ai."
"Ha ha, cô thật tin tưởng cô ấy nhỉ. Dáng vẻ nàng trước đây thế nào chắc cô không biết nhỉ. Máu lạnh, vô tình, tàn nhẫn, hung ác, cô xác định tin tưởng cô ấy sao?" - Xà Nữ nở nụ cười quyến rũ, không giống như đang khiêu khích chia rẽ nội bộ.
Lỵ Hương nghe Xà Nữ nói như vậy, ánh mắt liền ảm đạm, tâm tình phức tạp nhìn Phượng Hoàng. Lúc đầu, cả hai là kẻ thù, Lỵ Hương hận không thể làm thịt cái con chim thức thần toàn chặn đường nàng. Cái đó là bản năng của Lỵ Hương, dáng vẻ Lỵ Hương lúc đó mới thật sự là nàng, Xà Nữ nói cũng không sai. Nàng tàn nhẫn, lạnh lùng, vì Đào Tuyết Ương bất chấp làm hại mọi người, cũng bởi vì cô bé ấy Lỵ Hương đã từ từ sửa đổi.
Đó là sự thật, Lỵ Hương không thể cãi lại, cũng không muốn giải thích. Nếu Phượng Hoàng không tin nàng, thì nàng chỉ có thể giúp đỡ đến đây thôi. Với lại, Lỵ Hương đâu có trách nhiệm gì với Phượng Hoàng.
"Tôi tin cô ấy." - Phượng Hoàng nói, nhìn Lỵ Hương rồi nở nụ cười, Đào Tuyết Ương đã dạy nàng cách cười. Lỵ Hương lại bị nụ cười này làm hỗn loạn, tại sao con chim ấy lại tin nàng?
"Nghe rồi đó, không phải ngươi nói vài câu thì có thể gây chia rẽ. Không muốn bị đánh, thì cút nhanh lên!" - Lỵ Hương đã trở lại thái độ tồi tệ thường ngày.
Xà Nữ cũng không tức giận, thấy chơi đủ rồi nên lắc lắc cái đuôi rắn, ôm người đàn ông bỏ đi. Nhưng vẫn quay đầu lại nhìn hai người họ.
Lỵ Hương tưởng rằng sau khi quen biết Đào Tuyết Ương, những quá khứ kia nàng có thể quên đi, nàng đã thay đổi. Nhưng chuyện đã xảy ra, không thể xem như chưa từng xảy ra. Ngày xưa, Lỵ Hương không đơn giản chỉ là nổi giận, mà rất tàn nhẫn.
"Với những chuyện Xà Nữ nói, cô không muốn hỏi gì sao?" - Lỵ Hương thấp giọng. Phượng Hoàng cứ thế tin tưởng nàng, đó mới là áp lực.
"Cô nghĩ sao?" - Phượng Hoàng giống Sư Âm, không có lòng hiếu kỳ nặng nề như Đào Tuyết Ương. Nếu bản thân không có hứng thú, cho dù người đó muốn nói nàng chưa chắc muốn nghe. Nhưng nếu ngươi có chuyện khó nói, nàng cũng sẽ không ép buộc. Phượng Hoàng được Sư Âm tạo ra, tính cách cũng y chang chủ nhân.
"Ả đó nói thật, hai tay tôi đã từng dính đầy máu tươi."
Lỵ Hương bước lên suối nước nóng đã kết thành băng, xung quanh có nhiều bông tuyết tuyệt đẹp nhẹ nhàng rơi. Dưới bầu không khí này, Lỵ Hương nhìn lại bản thân, nàng không hiểu nổi tại sao lại nói nhiều thứ cho con chim này nghe. Cũng không biết, Phượng Hoàng sẽ hiểu được bao nhiêu.
Trước khi gặp Đào Tuyết Ương, trước khi trở thành thức thần của Đằng Nguyên tiên sinh, Lỵ Hương là một con tuyết yêu tàn nhẫn.
Nhật Bản có một truyền thuyết, Tuyết Nữ là yêu quái sẽ đem đến trận tuyết đầu mùa đông. Sau khi Lỵ Hương hóa thành người, nhờ có năng lực tạo tuyết, nàng tạo một trận tuyết đầu mùa đông. Không phải đẹp đẽ như mọi người mong chờ, chỉ là nàng muốn chứng minh sức mạnh của bản thân, muốn thử nghiệm thành quả tu luyện được. Lỵ Hương tạo ra một trận tuyết rất lớn, chỉ trong thời gian ngắn đã dày đến nỗi loài người không thể ra ngoài. Trận tuyết đó cũng tạo ra rất nhiều tai nạn, có rất nhiều sinh mệnh đã mất đi trong trận tuyết này.
Lỵ Hương vui sướng, chìm đắm trong màn tuyết trắng xóa, nàng biến thành người thường muốn xem dáng vẻ loài người dưới tuyết. Ven đường có rất nhiều xác chết bị đông cứng, nhưng Lỵ Hương không thương xót mà lộ vẻ khinh thường. Loài người thật vô dụng, không thể chống chọi với hoàn cảnh khắt nghiệt, thì nên chết phức đi.
Lỵ Hương đi ngang qua một ngôi nhà rách nát, bên trong nhà có ba người, bọn họ không đủ đồ ăn để sống qua mùa đông, vì tuyết quá dày không thể ra ngoài. Chắc cũng không lâu đâu, mấy người đó sẽ chết vì đói chứ không phải vì lạnh. Lỵ Hương vung tay, đóng băng toàn bộ căn nhà, giúp họ được sớm an nghĩ. Nếu ở đó chết dần chết mòn, thì chết nhanh một chút sẽ tốt hơn.
Lúc đó, Lỵ Hương không hề quý trọng sinh mạng, thích làm gì thì làm. Khi tâm tình không tốt, Lỵ Hương sẽ tạo ra một trận tuyết lớn hoặc mưa đá, bất chấp đó là mùa nào.
Lỵ Hương sống hồ đồ hơn hai trăm năm, thì Đằng Nguyên tiên sinh xuất hiện. Ông là một Âm Dương Sư rất lợi hại, nhưng nàng vẫn không để ông trong mắt, càng không nghĩ rằng nàng bại dưới tay ông ấy. Lỵ Hương trở thành thức thần của Đằng Nguyên, cũng không phải cam tâm tình nguyện, vì thua chính là thua. Sau khi trở thành thức thần của Đằng Nguyên, nàng vẫn sẽ cô đơn thôi.
Rồi một ngày, nhà Đằng Nguyên có một vị tiểu khách đến chơi. Vị tiểu khách đó đã dùng sự ấm áp của mình, hòa tan trái tim lạnh giá của Lỵ Hương, nàng vì người đó mà thay đổi. Đến khi, Lỵ Hương đợi được người đó lớn lên, cô bé ấy đã thuộc về người khác, trái tim tàn nhẫn lại lần nữa được khơi lên. Nhưng, khi Lỵ Hương thấy người đó rất hạnh phúc, nàng chấp nhận buông tay, đây là lần đầu tiên nàng để thứ bản thân yêu thích nhất vuột khỏi tay mình. Dù sao, duyên phận giữa người và yêu quái rất khó có được kết thúc tốt đẹp.
"Cô còn có thể tin tưởng một con yêu quái giết người không chớp mắt sao?" - Lỵ Hương nghiêng đầu hỏi Phượng Hoàng đang đứng phía sau.
"Tôi cũng không phải con người, tôi tin cô."
Những tảng băng dưới chân Lỵ Hương bắt đầu tan đi, sự tin tưởng của người đó đủ nhiệt độ để hòa tan băng tuyết của nàng. Với sự ấm áp nóng rực này, Lỵ Hương không còn cách nào đông cứng trái tim mình nữa.
"Con chim ngu ngốc." - Lỵ Hương nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.