Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Chương 121: Luân Hồi - Kết (phiên ngoại 4)




Trên lớp, Du Đào không có tâm tư để học, ánh mắt cứ lén lút nhìn người ngồi bên cạnh mình. Nhớ đến chuyện tối qua, mặt Du Đào liền đỏ bừng, dù hai người chả làm gì hết, nhưng đột nhiên bị Mạc Thanh Âm đè, lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng, lúc đó trái tim Du Đào muốn nhảy ra ngoài. Du Đào thật sự không hề nhớ một chút nào cả, nhưng tại sao lại có cảm giác rất quen thuộc. Ở kiếp trước, nàng thật sự yêu Mạc Thanh Âm sao?
"Em không cần lén lút như vậy, chị sẽ đễ em nhìn cho đã." - Mạc Thanh Âm nghiêng đầu nói với Du Đào. Du Đào lập tức thu hồi ánh mắt, giả vờ nhìn trời nhìn mây.
"Mình không có nhìn cậu." - Chỉ là mình có chút hiếu kỳ thôi.
"Em đang rất tò mò về chị."
"Làm sao cậu biết mình nghĩ gì, không lẽ cậu có Độc Tâm Thuật?"
"Chị không cần dùng Độc Tâm Thuật với em, bởi vì em nghĩ cái gì thì đều hiện lên mặt cả rồi."
"Cậu có nghĩ tới, kiếp trước là kiếp trước, không đại biểu cho kiếp này. Có thể kiếp này mình sẽ không yêu cậu." - Du Đào đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng. Nàng luôn nghĩ đời trước là chuyện đời trước, kiếp trước với kiếp này là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Em sẽ yêu chị." - Mạc Thanh Âm nghiêm túc nhìn Du Đào nói. Đây không phải là tự tin quá mức, mà nó là chuyện đương nhiên. Cho dù thân phận thay đổi, nhưng linh hồn vẫn là người yêu của nàng.
Du Đào bị lời nói này làm dao động, không thể cãi lại. Giống như Mạc Thanh Âm nói rất đúng, người con gái này vừa quyết đoán lại có khí thế làm người khác không thể rời mắt. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Ở kiếp trước, Đào Tuyết Ương toàn cãi nhau với Sư Âm, bám chặt nàng không buông. Sư Âm đi đến chỗ nào cũng gặp được con quỷ phiền toái Đào Tuyết Ương. Cuối cùng, Đào Tuyết Ương đã thành công bước vào nhà họ Sư, lấy trọn trái tim Sư Âm. Hiện tại, Mạc Thanh Âm đang nghi ngờ Du Đào đang giả vờ mất trí nhớ, đã đến phiên Mạc Thanh Âm của kiếp này theo đuổi Đu Đào.
Ngu ngốc, bài đơn giản vậy cũng không hiểu, chị dạy em.
Đau bụng khi hành kinh đến tiết thể dục thì xin nghĩ đi, gắng gượng làm gì. Chị đi nói với giáo viên giúp em.
Mấy đứa trẻ bây giờ thật vô giáo dục, chị đi dạy dỗ những người dám nói xấu sau lưng em.
Cái tính tốt bụng của em đến giờ vẫn không tiến bộ. Người ta cố ý đụng em, tại sao em lại xin lỗi?
Buổi tối muốn ăn gì? Chị làm cho em ăn.
Hành động, cử chỉ, hay cách nói chuyện đều ra dáng một đại mỹ nhân trưởng thành. Hầu như lúc nào Mạc Thanh Âm đều mang dáng vẻ lạnh nhạt, đôi lúc rất dễ nóng, nhưng với Du Đào thì lại hết mực quan tâm. Trong mắt của Mạc Thanh Âm trước sau chỉ có một người, những người khác nàng hoàn toàn không thèm để ý đến. Thậm chí Mạc Thanh Âm nói chuyện với người khác cũng không hơn một câu, thỉnh thoảng khi bắt gặp nàng ở cạnh Du Đào, bạn sẽ thấy Mạc Thanh Âm rất dịu dàng, còn những người khác nàng đều lạnh nhạt hoặc nổi giận.
Ví dụ như, một hôm có một nam sinh cùng khóa, hắn vất vả thu hết can đảm chạy đến tỏ tình với Mạc Thanh Âm. Kết quả, Mạc Thanh Âm lười biếng ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút, rồi nói một câu: "Ta không có hứng thú với tiểu quỷ, cút!" - Dũng khí của nam sinh đã bị Mạc Thanh Âm đạp bẹp dí. Du Đào còn có thể nhìn thấy nam sinh ấy hình như đang cố gắng chạy trốn.
Ví dụ như, trong trường có một nhân vật cao soái phú, cực kì tự tin, ung dung chặn đường Mạc Thanh Âm: "Nếu như em bằng lòng, anh có thể cho em làm bạn gái anh." - Hắn nghĩ rằng Mạc Thanh Âm sẽ cảm động đến khóc thét lên. Kết quả, Mạc Thanh Âm đang được rất nhiều ánh mắt nữ sinh hâm mộ, lại thốt ra một câu: "Phiền chết được. Về nhà soi gương lại đi, đến tư cách xách dép cho ta, ngươi còn không xứng." - Du Đào thông cảm nhìn nam sinh kia, có lẽ về sau hắn sẽ bị ám ảnh dài dài.
Du Đào là một quái nhân của trường, Mạc Thanh Âm là học sinh chuyển trường rất được quan tâm. Hai người ở cùng nhau, mức độ quan tâm càng tăng cao. Tính cách của "Sư Âm" là vậy, đắc tội với người khác là chuyện hoàn toàn không thể tránh khỏi.
"Xem ra, hôm nay không thể về nhà đúng giờ cơm." - Mạc Thanh Âm không thích bị người ta quấy nhiễu, bực mình rồi.
Vừa tan học, Mạc Thanh Âm và Du Đào bị một đám người chặn đường. Cầm đầu là một nữ sinh, ỷ vào có cả đám đàn em, vuốt cằm dáng vẻ hung hăng đắc ý. Nhưng đối với Mạc Thanh Âm, đó chỉ là một đứa trẻ thích phô trương thanh thế.
"Bọn họ muốn đánh chúng ta sao?" - Hoàn cảnh trước mắt hết sức rõ ràng, Du Đào hỏi một câu hết sức thừa thải. Nhưng đám người kia lại tưởng rằng nàng khiêu khích.
"Hôm nay, ta thay mặt toàn trường dạy dỗ hai người. Một yêu tinh, một quái vật." - Nữ sinh cầm đầu càng thêm tức giận, vì thái không quan tâm của Mạc Thanh Âm và Du Đào. Hai người họ có chỗ nào sợ hãi.
"Ta thì ngược lại, muốn thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi. Học sinh cấp ba bài đặt lập băng đảng." - Mạc Thanh Âm có thể đoán được, sẽ bị đám tiểu quỷ này quấn lấy, bực mình châm một điếu thuốc. Bởi vì chuyện này đã náo động cơ thể, nàng nghiện thuốc lá, nhịn cũng sắp chết rồi.
"Ngươi.....ngươi còn dám hút thuốc. Quả nhiên, cái nét trong sáng ngây thơ bình thường đều là giả vờ."
"Ha ha..." - Du Đào đột nhiên bật cười. Lần đầu tiên nàng thấy Mạc Thanh Âm hút thuốc cũng rất ngạc nhiên, nhưng nữ sinh đó nói Mạc Thanh Âm thường ngày giả bộ ngây thơ trong sáng, xin phép cho nàng 3 phút để cười. Cái người này bình thường cũng là hung thần ác sát, có chỗ nào trong sáng....ha ha ha.
"Ngươi còn cười! Mạc Thanh Âm, ta không tha cho ngươi vì dám đối xử như thế với Thẩm Nghị. Đó cũng là sỉ nhục chúng ta." - Nữ sinh cầm đầu tức giận, gương mặt nhỏ nhắn đã nhíu chặt một chỗ. Ra hiệu với những người bên cạnh, một người đưa cho nữ sinh đó món đồ chơi giống như súng phun nước.
Nhìn thì giống súng nước, nhưng lực sát thương lại mạnh hơn rất nhiều. Hình như là súng xịt nước cao áp mini, chỉ cần bấm nút, trong vòng vài giây sẽ làm Mạc Thanh Âm và Du Đào ướt nhẹp. Đám nữ sinh đó không có hứng thú với vóc dáng của hai người, nhưng bộ dạng chật vật của họ sẽ có người muốn xem.
Du Đào nín cười, làm thật à? Bị ướt như chuột lột trước mặt mọi người có gì hay mà chơi? Du Đào nhìn thấy Mạc Thanh Âm đã hút xong điếu thuốc, nét mặt nàng vẫn nhẹ như gió, xem chuyện đó như không liên quan đến mình. Du Đào giật giật góc áo Mạc Thanh Âm, ra hiệu là chạy mau, nhưng Thanh Âm hoàn toàn không thèm nhúc nhích. Mắt thấy nữ sinh kia đắc ý bấm nút súng cao áp.
Du Đào thấy nước đã muốn phun ra, phản xạ có điều kiện nàng nhắm mắt chắn trước mặt Mạc Thanh Âm. Nhưng chờ rất lâu, chẳng có gì xảy ra, Du Đào khó hiểu nhìn lại, thấy nước bắn ra ngoài đã bị đóng băng. Nữ sinh sợ hãi vứt cây súng, Du Đào nhìn thấy Mạc Thanh Âm đang cười đắc ý.
Chỗ hai người đứng bắt đầu xuất hiện những hạt tuyết, rõ ràng là mùa hè, tại sao lạ có tuyết? Chưa từng thấy cảnh này, đám nữ sinh bắt đầu hoản loạn, nhìn hai người quái dị trước mặt. Không lẽ hai người đó đúng là quái vật? Thế nhưng chính bọn họ gây sự trước, cho dù sợ cũng phải làm ra vẻ như không có chuyện gì.
"Đã lâu không gặp, Yuki~~~"
Du Đào nhìn về nơi phát ra tiếng nói, trong màn tuyết có một cô gái mặc kimono trắng, tóc bạc trắng, đứng một cái ô giấy dầu màu đỏ. Cô gái nở nụ cười nhìn Du Đào, còn bay lơ lững giữa trời, không chỉ mình nàng, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Bộ dáng này xem phim trên TV hay gặp.
"Ta sẽ không bị các người hù dọa, có phải ngươi đeo cáp treo không?" - Nữ sinh đó không tin mấy thứ quái lực loạn thần. Hiện tại khoa học kỹ thuật đang rất phát triển, để một người bay tới bay lui trên trời có gì khó.
"Cô ấy không đeo cái gì cả." - Đang cố gắng bình tĩnh, thì phía sau vang lên một giọng nói. Nữ sinh cảm thấy không khí xung quanh cực kì nóng, quay đầu nhìn về sau, đó là một cô gái tóc đỏ, phía sau lưng có một đôi cánh lửa.
Nữ sinh sợ hãi lui về sau vài bước, mấy thứ trước mặt đều không phải là thực. Thế giới này làm sao có yêu quái được, đó đều là mấy thứ giả tạo trên TV. Làm sao có thật!!
"Muốn bắt nạt Yuki, các ngươi cũng phải xem mình có bao nhiêu cân lượng. Tiểu quỷ thối."
Guơng mặt tươi cười của Lỵ Hương đột nhiên nổi điên, mũi chân đạp nhẹ rời khỏi cái ô, cầm ô từ từ đáp xuống đất, nhẹ nhàng xoay tròn cán ô, xung quanh đám nữ sinh kia đột nhiên nổi lên bảo tuyết nhỏ. Đang vào mùa hè nóng bức, lại sắp bị đông thành cục nước đá nói không ra hơi, gió tuyết lạnh thấu xương làm cho làn da cũng tê rần rát buốt. Muốn chạy trốn cũng vô lực, đôi chân đã bị tê cứng.
"Mau dừng tay đi, cứ thế này sẽ xảy ra chuyện đó." - Du Đào thấy hơi quá tay rồi, lo lắng hét to. Mặc dù nàng không biết ở đâu lòi ra hai con yêu quái đến giúp nàng, hình như hai người đó cũng biết Du Đào.
"Lại nữa rồi Yuki. Em vẫn không thay đổi." - Lỵ Hương vẫn chơi chưa đã, vẻ mặt hơi khó chịu.
Phượng Hoàng lập tức dùng lửa để giải trừ bão tuyết, cặp tình nhân băng - hỏa này đúng là đang cố ý mà. Chỉ là học sinh cấp ba, làm sao chịu nỗi vừa băng vừa hỏa tấn công chứ, bị dọa đến tái mặt rồi.
"Các người.......các người, yêu quái!!!!" - Nữ sinh cầm đầu sợ hãi nhìn bọn họ, lảo đảo chuẩn bị chạy trốn cùng những người còn lại.
Lỵ Hương giơ tay, thổi một đám hoa tuyết vào đám nữ sinh, từng người một té xỉu.
"Cô làm gì với bọn họ vậy? Không phải giết bọn họ chứ?" - Du Đào nhìn từng người ngã xuống đất giật mình hỏi.
"Chỉ là xỉu thôi, tỉnh lại sẽ quên hết chuyện vừa xảy ra. Yêu quái không nên bộc lộ thân phận trước con người." - Lỵ Hương xoay người, biến thành một cô gái bình thường, Phượng Hoàng cũng làm theo.
"Hai người thật sự là yêu quái, còn biết tôi sao?" - Du Đào nói xong nhìn Mạc Thanh Âm đứng bên cạnh. Mạc Thanh Âm nói họ từng quen nhau hồi kiếp trước, đừng nói những yêu quái này cũng quen nàng từ kiếp trước nhé.
"Yuki quên mất chị, thật đau lòng mà ~~~" - Dáng vẻ đáng thương bây giờ khác hẳn bộ dáng nổi điên lúc nãy của Lỵ Hương.
"Nghe chủ nhân nói, em ấy không nhớ rõ kiếp trước. Chị là Phượng Hoàng, đó là Lỵ Hương." - Phượng Hoàng cười với Du Đào, rồi bắt đầu giới thiệu tên.
"Này này, con chim ngu ngốc, cậu không thèm để ý đến việc bị em ấy quên mất à?"
"Mình sẽ không quên cậu."
"Ai nói cậu chứ con chim ngu ngốc này! Nếu cậu dám quên mình, mình sẽ dùng nhũ băng đâm chết cậu!"
Mạc Thanh Âm đứng một bên chịu đựng đủ lắm rồi, đã hơn 10 năm chưa gặp nhau, vừa gặp đã um sùm cả lên, phiền chết được. Đặc biệt là con tuyết yêu chết tiệt kia, rõ ràng đã có Phượng Hoàng, còn tối ngày cứ Yuki này Yuki nọ. Thật tình không thể nhẫn nhịn nỗi hai người đó cứ làm phiền, nàng đập tay một cái.
"Chào hỏi đủ rồi, cút nhanh đi! Chúng tôi còn phải về nhà ăn cơm." - Mạc Thanh Âm kéo Du Đào rời đi.
Lỵ Hương ở sau lưng tức giận giẫm đạp: "Thiên sư thối! Đồ bất lịch sự!"
"Lỵ Hương, chủ nhân luôn như vậy mà, cậu đừng tức giận."
"Mình bị thuộc hạ trung thành như cậu làm tức chết rồi. Chủ tớ hai người, mình đều ghét hết."
"Lỵ Hương, cậu rõ ràng yêu mình mà sao lại nói dối."
Lỵ Hương trừng mắt tức giận, không nói được một lời. Đã ở chung lâu như vậy rồi, cái con chim ngu ngốc này vẫn ngây thơ ngu ngốc, nghĩ cái gì nói cái đó. Sư Âm đã cho Phượng Hoàng tự do, mà con chim này cứ xem Sư Âm là chủ nhân. Nhưng người như vậy, khi yêu cũng rất chung tình, cho nên Lỵ Hương mới yêu Phượng Hoàng.
Du Đào bị Mạc Thanh Âm kéo đi, quay đầu nhìn Lỵ Hương và Phượng Hoàng, hai người đó cũng từng là bạn của nàng sao? Kiếp trước của Du Đào chắc rất tuyệt vời nhỉ?
Bị Mạc Thanh Âm kéo đi cả quãng đường, Du Đào mới phát hiện đây không phải đường đi về nhà.
"Cậu không đi nhầm đấy chứ? Đây đâu phải đường về nhà."
"Im ngay, em không nhìn thấy tình hình hiện tại thế nào sao? Muốn đem những 'thứ dơ bẩn' về nhà à?"
Lúc này, Du Đào mới để ý sau lưng mình có một đám khói đen rất lớn, nhưng mọi ngường xung quanh đều không phát hiện. Đám khói này rõ ràng là đi theo Mạc Thanh Âm và Du Đào, hơn nữa cũng chỉ có hai người thấy được.
"Đó là những oán khí từ những người bán hàng, bọn họ bán ế nên tạo thành quán khí. Mà em thì sinh ra khác người, nhất định sẽ thu hút mấy thứ này."
"Nhưng cậu không phải là thiên sư sao? Cậu nhất định biết cách giải quyết, tại sao phải chạy?" - Du Đào thấy Mạc Thanh Âm kéo nàng, bước càng lúc càng nhanh nghi ngờ hỏi.
"Cho em trải nghiệm thử cảm giác bị thứ này đuổi theo."
Mạc Thanh Âm kéo Du Đào chạy vào một trung tâm thương mại, vào thang máy, đi lên tầng cao nhất. Mạc Thanh Âm lại dùng bạo lực đạp banh cái cửa, Du Đào sợ hãi nhìn Mạc Thanh Âm, với một cước trong chắp mắt đã làm hỏng cái cửa, đây là cửa điện tử đó!!! Du Đào thấy những hình ảnh này có chút quen thuộc.
"Nè nè nè, chạy lên đây không phải tự tìm đường chết sao?" - Du Đào cuống cuồng hét lên, đám khói đen vẫn đang đuổi đeo sau lưng.
"Cho em thử cảm giác, nhảy lầu!"
"Hả?"
Du Đào chưa kịp phản ứng, đã bị Mạc Thanh Âm kéo theo nhảy xuống. Đùa à!!! Chạy lên tầng cao nhất để nhảy lầu, làm ơn nàng còn yêu đời lắm!!! Chưa có một mảnh tình vắt vai, còn trẻ như vậy đã nằm dưới mộ, không đáng tiếc sao? Trong chớp mắt, trong đầu Du Đào có cả đống suy nghĩ lung ta lung tung, cái vụ nhảy lầu này cũng có cảm giác quen quen. Ở thời khắc cận kề cái chết, những ký ức ngủ say của kiếp trước như đèn kéo quân ào ào hiện ra.
"Em nhớ rồi, Hôn Âm. Đừng có làm bậy, chết thật đó A a a ~~~~~" - Du Đào liều mạng ôm chặt Mạc Thanh Âm hét lên.
Nghe được "cái tên" lâu rồi chưa nghe, Mạc Thanh Âm nở nụ cười. Khi hai người gần rơi đến mặt đất, dưới chân cả hai xuất hiện một vầng sáng đón lấy, cả hai bình an rơi xuống. Sư Âm cầm một lá bùa ném vào đám khói đen, đám khói bị hút vào lá bùa rồi lá bùa hóa thành tro.
"Sớm biết như vậy, cứ ném em xuống lầu. Gọn gàng, dứt khoát."
"Em vừa nhớ lại đã từng chết một lần, đâu phải em cố ý quên. Hôn Âm, chị thật là nhẫn tâm mà, nếu em không nhớ chị thật sự để em chết sao?"
"Nếu em thật sự không nhớ ra, thì đầu thai thêm lần nữa là được rồi."
"Chị không dễ gì tìm thấy em, lại muốn bắt đầu lại từ đầu sao? Quá thiệt thòi rồi."
"Tại ai hả? Lần sau đầu thai nếu em còn bị đập đầu, chị liền ném em xuống lầu khôi phục ký ức."
"Em đâu phải đống cát."
"Em là đứa ngu ngốc, ngu ngốc."
- --------------
Súng nước cao áp mini: nó là một loại súng bắn nước, nhưng lực bắn nhanh và mạnh hơn súng thường rất nhiều. Nó là một biến thể vòi phun cao áp của xe cứu hỏa. Thường dùng trong vệ sinh, rửa xe....
Ô giấy dầu: là mấy cái ô thời cổ đại hay dùng, nó là một cái ô giấy, được tẩm qua dầu để chống thấm nước. Hiện tại vẫn còn được sử dụng để đóng phim, múa......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.