Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 77: Rơi xuống nước.




Thiên Xích Viêm đột ngột xuất hiện doạ nàng suýt ngã từ trên cây xuống, bình tĩnh lại tâm tình nàng nói :
-" Huynh thật là, sao lại xuất hiện đột ngột như vậy chứ ?"
-" Ta làm nàng giật mình sao ?"
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cành cây, ôn nhu hỏi nàng. Không gặp thường xuyên, nữ nhân của hắn ngày càng xinh đẹp hơn rồi. Mày liễu mắt phượng, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, trên người không có trang sức vàng bạc hoa lệ, chỉ cài bằng vài bông hoa và sợi dây màu tím, mặt không son phấn, hoàn toàn không mang vẻ đẹp như những nữ nhân dong chi tục phấn. Thiên Xích Viêm có chút thất thần....
Đẹp thật.
-" Huynh nhìn không chán sao ?"
Mặc Nguyệt nheo nheo mắt, Thiên Xích Viêm nhìn chằm chằm nàng như vậy, không những khiến nàng cảm thấy thích thú mà còn ngắm nhìn gương mặt thất thần của hắn có chút đáng yêu, nàng rất thích nha.
-" Không chán, nhìn nàng cho dù nhìn trăm ngàn lần cũng không chán."
-" Huynh đang nịnh nọt ta sao ?"
Thiên Xích Viêm chớp chớp mắt đáng yêu, môi mỏng cong lên tà mị, bàn tay khẽ vuốt nhẹ mặt nàng :
-" Ta nào có nịnh nọt nàng, ta chỉ nói sự thật thôi."
Khuôn mặt yêu nghiệt của nam nhân hoàn toàn trở nên dịu dàng, ôn nhu, hoàn toàn không còn vẻ lãnh huyết vô tình như đứng trước những người khác.
-" Nàng hình như quên mất lời hứa của mình với ta ?"
Thiên Xích Viêm thu tay, vỗ vỗ tay lên mặt tựa hồ đang suy nghĩ và cũng đang nhắc nhở Mặc Nguyệt quên cái gì đó....Mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, bàn tay đan vào nhau, vô tội nói :
-" Ta nào có quên, ngồi trên cây không tiện, chúng ta qua bên kia đi ?"
-" Được."
Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm phi thân sang chiếc bàn đá cách đó không xa, hoàn toàn bỏ quên mất hai người bên kia.
Mặc Kinh Phong nắm chặt tay Vân Nhược Vũ, ánh mắt mang theo mười phần cầu khẩn, van xin. Nhìn ánh mắt đó của hắn, tâm nàng đau đớn như dao cắt, nhưng vẫn quật cường, kiên quyết ngậm chặt miệng không nói nửa lời.
-" Ta hiểu rồi, hoá ra đó là quyết định của nàng sao ?
Nàng thà làm nữ nhân cho kẻ khác, cũng không thèm cho ta một lời giải thích ? Ta đã làm gì sai ?
Hắn nhẹ buông tay nàng ra, quay lưng hướng hồ nước đi tới. Bóng lưng hắn mười phần tịch liêu, cô độc, khuôn mặt tuấn mỹ thê lương không tả xiết.
Nếu nàng không cần ta, sống....cũng chẳng còn ý nghĩa.
Ùm !
Tiếng vật nặng rơi xuống nước vang lên, thân thể của Mặc Kinh Phong chìm vào trong dòng nước lạnh ngắt, từ từ biến mất. Vân Nhược Vũ nhìn thân ảnh ngã xuống nước, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, mắt nàng đỏ lên :
-" Không !!!!!"
Tiếng hét vang vọng rất xa, Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm đều nghe được, thừa biết đã sảy ra chuyện gì đó, vậy mà hai người vẫn bất động, Thiên Xích Viêm có chút buồn cười :
-" Nàng không qua xem huynh trưởng của nàng sao ?"
Mặc Nguyệt bất động thanh sắc, gắp cho hắn một miếng thịt thật to, vô tâm nói :
-" Ca ca chắc là nhảy xuống nước giả bộ tự vẫn để chiếm lòng mỹ nhân chứ gì, không sao, không chết được."
Trúc Cơ kỳ chết đuối, đúng là chuyện phi lý nhất thế gian này. Thiên Xích Viêm gắp miếng thịt bỏ vào miệng, vui vẻ cười đùa :
-" A, vậy khi nàng giận, ta sẽ dùng cách này."
-" Yên tâm, đến khi đó ta sẽ buộc cho huynh thêm một tảng đá, huynh tha hồ mà chìm, khỏi nổi lên được luôn.……"
-" Nàng vô tâm quá, tim ta đau a……Gắp thịt tiếp cho ta ăn đi !"
Mặc Nguyệt : "……"
Lời chẳng khớp nhau tí nào cả.
Bên này hai người vui vẻ ăn uống, bên kia Vân Nhược Vũ tê tâm liệt phế hét lên, không do dự xé nát giá y, lao mình xuống dòng nước, cố gắng tìm kiếm thân ảnh nam tử.
Phong ca, huynh ở đâu.....ở đâu.....huynh làm ơn đừng làm muội sợ.....làm ơn đi.....
Vân Nhược Vũ bất chấp dòng nước lạnh lẽo làm thân thể nàng đông cứng, nàng vẫn cố gắng bơi xuống thật sâu, thật sâu để tìm kiếm hắn. Nhưng mắt nàng càng lúc càng mờ nhạt, nặng trĩu, nàng buồn ngủ....
Rất buồn ngủ.....
Bỗng nhiên nàng trừng lớn mắt, nàng chưa tìm được hắn, không được phép ngủ. Nàng muốn bơi xuống sâu hơn nữa, một thân ảnh nhàn nhạt hiện lên trước mắt nàng. Mặc Kinh Phong.....
Nàng vùng vẫy bơi tới, tóm lấy tay của hắn, muốn kéo hắn lên khỏi mặt nước, nhưng máu trong thân thể của nàng như bị đông lại, cũng không còn đủ không khí để nàng hô hấp, nàng không phải người tu luyện, có thể giữ được khí thật lâu, đủ sức kéo người lên. Vân Nhược Vũ đuối sức, không còn khí lực kéo Mặc Kinh Phong lên, chỉ đành ôm lấy hắn, nhẹ nhàng áp môi mình lên bờ môi lạnh lẽo của Mặc Kinh Phong.
Phong ca, đời này, điều muội không hối hận nhất là yêu huynh, được chết cùng huynh, muội....mãn nguyện rồi.....
Nước mắt hoà với dòng nước, nàng mất dần ý thức nhưng bàn tay vẫn ôm chặt hắn, nhất quyết không chịu buông.
Lúc nàng cứ nghĩ sẽ cùng hắn chết tại đây, một dòng khí ấm áp bao trùm cơ thể nàng, sưởi ấm cho nàng, không khí được truyền vào trong miệng nàng.
Vân Nhược Vũ cả kinh, mở đôi mắt to tròn liền chạm ngay một ánh mắt dịu dàng của nam tử, trên môi hắn treo nụ cười, lại mang mác buồn.
Phù phù !
Hai người bò lên bờ, cả hai đều thở phì phò. Vân Nhược Vũ càng cố gắng hít thật nhiều khí để bình ổn hô hấp của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.