Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 76: Vân Nhược Vũ (4).




Bởi vì sự xuất hiện của hai người Mặc Nguyệt mà mỗi người trong điện đều có một vẻ mặt khác nhau. Vân Cảnh Tuyết vui mừng cũng vô cùng lo lắng, hay Vân Nhược Vũ cảm thấy tội lỗi đầy mình, không dám nhìn thẳng vào hắn. Lão giả ở phía sau Vân Cảnh Tuyết thì tay nắm thành quyền, tức giận đến gân xanh nổi lên đầy trán.
Là nam nhân này, là nam nhân này đã khiến đại tiểu thư khóc, khiến đại tiểu thư đau khổ, tông chủ có lệnh, gặp Mặc Kinh Phong, nhất định phải giết !
Mặc Nguyệt lướt nhẹ mắt qua Vân Cảnh Tuyết, lại thấy sát khí trong mắt lão giả, mặt trầm xuống, không vui lên tiếng :
-" Vân Cảnh Tuyết tiểu thư vậy mà lại ở đây, thật thất lễ !"
Nói là thất lễ nhưng mặt nàng lại không có chút nào là tội lỗi, mắt cũng không dừng ở nàng ta, mà là lão giả trưởng lão phía sau nàng ta, tuy nói với Vân Cảnh Tuyết nhưng ánh mắt lại dán trên người lão giả, có cảnh cáo, có uy hiếp. Lão giả cũng nhíu nhíu mày, bày ra một bộ dáng kiêu ngạo như nhìn con sâu cái kiến nhỏ bé !
Vân Cảnh Tuyết hừ hừ, nói :
-" Không dám, Phong ca ca không biết đến đây làm gì ?"
Lúc nói chữ " không dám " Vân Cảnh Tuyết như ăn phải ruồi bọ, nhăn nhó cực điểm, nhưng khi chuyển sang hỏi Mặc Kinh Phong, giọng lại ôn nhu dịu dàng. Vân Cảnh Tuyết cũng được cho là mỹ nhân, bất kỳ mỹ nhân nào hỏi ngươi dịu dàng như vậy, tất sẽ không kháng cự được. Mà Mặc Kinh Phong lại xì một tiếng, vẻ mặt thập phần ghét bỏ, kể từ khi hắn bước vào điện cho đến giờ cũng không liếc mắt qua Vân Cảnh Tuyết lấy một lần.
-" Ca ca...."
Mặc Nguyệt nhắc nhở.
-" Được."
Hắn gật đầu, tiến đến bên cạnh Vân Nhược Vũ, nâng nàng đứng dậy. Hắn mỉm cười dịu dàng nói :
-" Vũ nhi, nàng quỳ lâu như vậy có đau chân không ?"
Trái tim Vân Nhược Vũ run lên mãnh liệt, quay phắt đi, không dám nhìn vào gương mặt tuấn mỹ của Mặc Kinh Phong, nhẹ đẩy tay hắn ra :
-" Đa tạ Mặc công tử, tiểu nữ không sao."
Bàn tay hắn dừng giữa không trung, không nhúc nhích, hắn khẽ nói :
-" Nàng giận vì ngày đó ta không bảo vệ được nàng, để nàng rơi xuống vực ư ?"
Vai hắn run rẩy, lòng hắn đau đớn. Nàng giận, giận hắn đến thế sao. Mặc Nguyệt tiến lên vỗ vai hắn, nói với Thái hậu và Thiên Huyết Tô :
-" Thái hậu, hoàng thượng, thần nữ cùng ca ca còn có chút chuyện quan trọng, xin phép cáo lui."
-" Mới tới sao lại đi rồi, có muốn dùng bữa với chúng ta không ?"
Thái hậu buồn buồn hỏi nàng, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu và nụ cười miễn cưỡng của nàng. Thái hậu đành phất tay, để nàng rời đi. Trước khi đi, Mặc Nguyệt khẽ lẩm. Oanh một tiếng, trong đầu Vân Cảnh Tuyết một giọng nói lạnh lẽo vang lên :
-" Từ chỗ nào, cút về chỗ đó, đừng có làm phiền huynh trưởng của ta !"
Giọng nói oanh tạc trong đầu Vân Cảnh Tuyết làm nàng ta ngẩn ra, thân thể mềm mại mãnh liệt run rẩy, một nỗi sợ hãi dâng lên đáy lòng. Phụt một tiếng nàng ta phun ra một ngụm máu đỏ tươi chói mắt. Lão giả sợ hãi hét lên, Thiên Huyết Tô lại nhẹ phất tay cho truyền y sư, không chút lo lắng cuống cuồng nào.
Mặc Nguyệt mỉm cười tươi còn hơn ánh Mặt Trời, Tinh Thần Lực công kích, Đan Tháp, Y Tháp thật hữu dụng, còn có cả chiêu này nữa. Uầy, cứ coi như đây là một lời cảnh cáo đi, nhưng lời cảnh cáo này có vẻ hơi nặng một chút. Nàng le lưỡi, buồn cười bỏ đi.
Mặc Kinh Phong mặc cho Vân Nhược Vũ phản kháng thế nào, nhất quyết kéo nàng ra tới Ngự Hoa viên mới buông tay, hắn hít một hơi, bắt đầu hỏi :
-" Vũ nhi, rõ ràng người trong Vân Trang Tông nói nàng đã rơi xuống vực thẳm vạn trượng, sao nàng lại tới đây làm phi ?"
Vân Cảnh Tuyết cắn răng, nhất quyết không nói.
-" Vũ nhi, bây giờ nàng là công chúa, nàng còn sợ cái gì chứ ?"
Mặc Kinh Phong gặn hỏi, nhưng Vân Nhược Vũ căn bản không muốn mở miệng, môi bị cắn đến trắng bệch. Nàng rũ mắt xuống, không dám ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đã phủ một làn sương mỏng.
-" Vũ nhi....."
Mặc Kinh Phong lại gọi tên Vân Nhược Vũ, có trời mới biết khi gặp lại nàng, hắn có bao nhiêu mừng rỡ cùng sợ hãi và đau lòng. Hắn mừng, mừng vì nàng còn sống, nhưng lại sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy nàng sẽ biến mất. Hắn đã rất đau lòng, hắn không bảo vệ được nàng, hắn đã hối hận, vô cùng hối hận. Bây giờ nàng đứng trước mặt hắn, hắn có thể chạm vào nàng, nói chuyện với nàng, nhưng tại sao nàng không chịu nói với hắn lấy một câu ? Thậm chí đến nhìn hắn, nàng cũng không thèm nhìn ? Nàng chán ghét đến mức không muốn nhìn mặt hắn đến thế sao ?
Tại sao chứ ? Hắn đã làm gì sai, làm gì sai khiến nàng chán ghét hắn như thế ?
Rốt cuộc là tại sao ?
Trên cành đào cách đó không xa, Mặc Nguyệt thong thả hái lấy một trái, vừa gặm ăn vừa nhìn hai người một nói một câm lặng . Thật tình, ca ca phải làm gì đó mạnh mẽ chút chứ, thế này thì dây dưa đến chừng nào ?
Bỗng cành đào đột nhiên rung lên nhè nhẹ, vài cánh hoa theo đó bay xuống, đáp vào mặt nước hồ xanh biếc cách đó không xa. Mặc Nguyệt suýt nghẹn, hung hăng quay đầu lại nhìn, một nam tử hắc y tôn quý đã đứng trên cành đào nàng ngồi lúc nào không hay. Mặt nàng đỏ lên, nhìn gương mặt hoàn hảo của nam tử, môi hồng mấp máy. Thiên Xích Viêm ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.