Mặc Nguyệt mở miệng nói, nhưng dường như chẳng phải là nàng nói.
Bổn thánh ? Dị hoả nho nhỏ ?
Một dị hoả bài danh thứ ba, trong mắt nàng liền thành một dị hoả nho nhỏ không đáng nhắc đến ?
-" Ngươi là ai ?"
Vô Diệm Tâm Liên cẩn trọng hỏi.
-"....."
Ngươi không xứng biết !
Mặc Nguyệt đưa tay lên, nhẹ nhàng chém xuống. Nhìn như một hành động không chút lực uy hiếp, nhưng đạo kim quang bắn ra từ tay nàng lại đủ sức hủy thiên diệt địa, đem không gian của Vô Diệm Tâm Liên chém đôi. Hồ sen tối tăm từ từ nứt ra rồi vỡ vụn, hiện ra cảnh thật.
Đây là một hang động thạnh nhũ vô cùng đẹp, từng viên pha lê tím sáng lấp lánh, khiến hang động càng trở nên mờ ảo thu hút.
Vô Diệm Tâm Liên bị áp lực vô hình đè chặt xuống nền đất gồ ghề lạnh lẽo, toàn thân nó toát ra một cổ hơi thở nóng bỏng, mọi vết nước đọng xung quanh đều bị nó làm cho sôi sục, sau đó nhanh chóng bốc hơi vào không khí. Bàn chân Mặc Nguyệt vừa chạm xuống đất, nền đất lại hoá thành màu vàng rực rỡ.
Vô Diệm Tâm Liên cũng không ngờ không gian của nó dễ dàng bị xé rách như vậy, sự sợ hãi cùng không cam lòng đồng thời xen lẫn trong lòng nó.
Nó vội dùng hết sức lực vọt dậy, kéo dài khoảng cách với nàng. Vô Diệm Tâm Liên giẫm mạnh một chân xuống mặt đất, ngay lập tức dưới chân nó hiện lên một đoá hồng liên khổng lồ được hoả diễm nóng bỏng da bao phủ :
-" Trảm Liên Đài !"
Vô Diệm Tâm Liên hét lớn, những cánh hoa xinh đẹp mềm mại khẽ lay động, không biết từ khi nào cả hang động đều được phủ lấy bởi hàng ngàn cánh hồng liên mang theo mùi hương thơm dịu dàng. Hàng ngàn cánh hồng liên theo gió ào ào cuốn lấy Mặc Nguyệt, dày đến nổi có thể che đi tầm nhìn.
Trảm Liên Đài, công pháp thần bí có thể cắn nuốt đối phương, thậm chí là cả xương cũng không còn, là một công pháp cao cấp hàng ngàn người mong muốn, nhưng chưa từng có một tu sĩ nào thành công tu luyện Trảm Liên Đài, bởi vì công pháp đã thất truyền từ rất lâu, mà Trảm Liên Đài một khi vận hành sẽ rút đi toàn bộ Linh Lực của tu sĩ, có thể nói đây là công pháp thường dùng vào thời khắc mấu chốt nguy hiểm tới tính mạng.
-" Phô trương thanh thế !"
Vô Diệm Tâm Liên nhìn Mặc Nguyệt không cử động đang từ từ bị hàng ngàn cánh hồng liên phủ lấy, trên môi nó trèo nụ cười lạnh.
Vô Diệm Tâm Liên là dị hoả, không phải con người, Trảm Liên Đài đã được nó tu luyện từ khi mới mở ra linh trí, nó có thể tùy ý điều động Trảm Liên Đài mà không tốn chút sức lực, chỉ cần không đạt đến giới hạn là được.
Nhưng ngay lúc này, nụ cười trên môi Vô Diệm Tâm Liên cứng lại, cười không nổi nữa nhìn thiếu nữ với Long giáp vàng óng ánh đang bước ra từ trong biển hồng liên.
-" Không thể nào !"
Nó thất thanh hét lớn, Trảm Liên Đài có thể cắn nuốt đối phương, không lý nào với thiếu nữ này thì không thành công ?
Không lẽ do Long giáp, không thể nào Long giáp có thể cứng đến vậy !
Vô Diệm Tâm Liên đáy mắt thị huyết loé lên tia sáng, gằn từng chữ :
-" Huyết mạch truyền thừa !"
Chỉ có huyết mạch của những hậu nhân được truyền từ thời thượng cổ mới có khả năng chống lại những công pháp nghịch thiên như Trảm Liên Đài. Trong máu của nữ nhân này nhất định có huyết mạch của cường giả thượng cổ !
Chết tiệt, nó đã chọc đến con quái vật gì vậy ?
-" Cút đi !"
Nhìn nàng tiến tới gần, áp lực trên lưng ngày càng tăng mạnh, ép nó hít thở không thông. Tức giận muốn thổ huyết, Vô Diệm Tâm Liên lần nữa điều động Trảm Liên Đài, nhưng đáng tiếc những cánh hồng liên chỉ nhẹ lướt qua da của Mặc Nguyệt, như một cơn gió chạm nhẹ qua, không gây được tổn thương nào cho nàng.
Vô Diệm Tâm Liên bị ép buộc phải quỳ xuống, ánh mắt tàn nhẫn ngoan độc nhìn chằm chằm vào nữ tử xinh đẹp, nếu cho nó một cơ hội, nói không chừng nó sẽ lập tức giết nàng ngay.
Mặc Nguyệt đưa tay áp lên trán nó, mặc cho nó không tình nguyện và tản ra hơi nóng tróc da bỏng thịt, nhưng Mặc Nguyệt như mình đồng da sắt, sức nóng của Vô Diệm Tâm Liên không thể làm nàng bị phỏng. Giống như trước đó Vô Diệm Tâm Liên dùng hồng xích trói lại linh hồn nàng, thì bây giờ từ dưới đất vọt lên những kim xích, trói chặt nó.
-" Hãy trở thành....một phần của nàng !"
Đồng tử Vô Diệm Tâm Liên co lại, nó không cam lòng, nó không muốn trở thành một phần của nữ nhân này, nó không muốn bị đồng hóa :
-" Không.....đừng mà....đừng !!!!!"
_________________________
Không gian Đan Tháp Y Tháp hai ngày sau.
Mặc Kinh Phong trên giường từ từ mở mắt, gương mặt không còn suy yếu hay tuyệt vọng khi nhìn muội muội bị dồn vào tử lộ nữa, thay vào đó là sự hưng phấn dị thường.
Trúc Cơ đỉnh phong !
Hắn đã đột phá Trúc Cơ đỉnh phong.
Hai ngày trước khi nhìn thấy Mặc Nguyệt bị lâm vào huyễn cảnh và không thể thoát ra, hắn đã cạn kiệt Linh Lực, suy yếu ngất đi. Bây giờ tỉnh lại liền đột phá Trúc Cơ đỉnh phong.
Nguyệt nhi !
Mặc Kinh Phong vội vàng lật chăn đứng lên, nhìn qua chiếc giường bên cạnh, một nữ tử xinh đẹp an tĩnh nằm ngủ, hô hấp đều đều. Mặc Kinh Phong thở ra một hơi buông xuống lo lắng trong lòng, Mặc Nguyệt không giống với Vân Nhược Vũ, địa vị của nàng trong tâm hắn thậm chí còn lớn hơn Vân Nhược Vũ, vì nàng là muội muội hắn, vì nàng là người thân kiếp trước kiếp này hắn tâm niệm muốn che chở suốt đời, là người thân duy nhất hắn có. Khi thấy nàng bị thương, mà người làm ca ca như hắn lại chỉ có thể trốn sau lưng nàng, hắn mới biết bản thân mình có bao nhiêu vô dụng, bản thân có bao nhiêu bất lực.