Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 117: Phản kích.




Quang cảnh khu rừng xung quanh dần trở bên mờ ảo, sau đó hoá thành một hồ sen khổng lồ. Từng bông hoa sen đỏ rực như lửa cháy khẽ lay động trong không gian u tối tĩnh lặng càng trở nên dị thường nổi bật, đặc biệt, có hoa sen không hề có lá sen, mùi hương nồng nàn len lỏi vào thần trí Mặc Nguyệt.
Nàng ngồi trên mặt nước đen ngòm, từng sợi xích càng ngày càng siết chặt tay nàng, siết chặt lấy thân thể mềm mại của nàng. Vốn thân thể khoác phượng bào hoàn mỹ vô khuyết bây giờ đã trở lại thân thể chằng chịt vết thương chảy đầy máu tươi, cánh tay cùng xương cốt gãy, y phục nuốm máu đỏ loang lỗ dơ bẩn.
Máu nàng chảy không ngừng, Mặc Nguyệt lại như không biết, vô thần như một con rối gỗ đứt dây không thể cử động. Chỉ có đám người Mặc Kinh Phong trong Đan Tháp Y Tháp mới biết, linh hồn nàng đang bị những sợi xích vô hình cuốn lấy, dần dần cắn nuốt, dần dần bị ăn mòn, lý trí của nàng cũng đã bị ăn mòn đi.
Thiếu niên trong mắt tràn đầy huyết sắc, thích ý cong lên đôi môi.
Một chút nữa, thân thể nữ nhân này sẽ trở thành con rối trong tay nó dễ dàng khống chế, nhân loại có thể tới được đây quá ít, gần như là không có ai, thiếu niên muốn có được một con rối khống chế quả thực là khó hơn lên trời.
_____________________
-" Vô Diệm Tâm Liên là dị hoả nổi tiếng hung tàn nhất trong tất cả các loại dị hoả. Nó thích khống chế con người làm con rối thay nó làm nhiều việc, giết người phóng hoả, thậm chí là cướp của hay đồ sát một gia tộc nào đó, chỉ cần là huyết tinh tàn bạo thì nó sẽ làm !"
Ngọc Thanh Nhã mặt có chút tái tái nói.
-" Vị trí của nó trên dị hoả bảng ?"
Mặc Kinh Phong gần như cạn kiệt Linh Lực mà quỳ rạp xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu. Từ những khẽ ngón tay rỉ ra chất lỏng màu đỏ nhớt nháp, nhất thời cả không gian thoang thoảng mùi máu tanh gay mũi.
-" Bài danh thứ....ba trên dị hoả bảng !"
Thứ ba ?
Hoả Vân Lưu Ly Diễm là dị hoả bài danh thứ bảy trên dị hoả bảng, nhưng Vô Diệm Tâm Liên lại nằm trên vị trí thứ ba, hai dị hoả này căn bản không cùng một cấp độ. Huống hồ Vô Diệm Tâm Liên đã mở ra được linh trí, không những thế còn có thể hoá thành hình người !
Mặc Kinh Phong nghe xong, thân thể mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.
Một thượng cổ dị thú Hồn Độn, một dị hoả bài danh thứ ba trên dị hoả bảng, hai thứ này đều có thực lực siêu cường. Chỉ trong một ngày Mặc Nguyệt đều gặp phải. Mặc Kinh Phong cảm thấy có chút tuyệt vọng, ông trời an bài như muốn chặt đứt đường sống của muội muội hắn vậy !
______________________
Như trước lúc trùng sinh, từng giọt huyết lệ lăn trên mặt nàng, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Thiếu niên cong môi cười không dứt, cúi xuống thì thầm vào tai Mặc Nguyệt :
-" An tâm ngủ một giấc đi, chỉ cần chết đi ngươi sẽ trả hết mọi tội lỗi, nào....ngủ đi !"
Ngủ đi, vĩnh viễn ngủ đi !
Chỉ cần ngươi ngủ, trên thế giới này sẽ không còn người nào gọi là Mặc Nguyệt nữa, chỉ còn con rối của Vô Diệm Tâm Liên này mà thôi.
Mái tóc hỗn loạn che đi đôi mắt của nàng, dòng huyết lệ vẫn chảy không ngừng, nhỏ giọt xuống làn nước phát ra tiếng "tong, tong" trong không gian tĩnh lặng liền có chút quỷ dị.
-" Ngủ đi !"
Thiếu niên vươn tay muốn che đi đôi mắt nàng, ngay vào giây phút ấy.....
Phanh !!!
Hự !
Thiếu niên bị đánh lùi, như diều đứt dây bay rất xa, lăn vài vòng sau đó chật vật dừng lại. Thiếu niên không dám tin, mắt đỏ trừng lớn.....
Mặc Nguyệt đã vào lúc khi tay thiếu niên sắp chạm vào mình liền tung ra một chưởng công kích thiếu niên, một chưởng đánh vào lồng ngực thiếu niên này của nàng thập phần hung ác, nếu là người thường thì ngực sớm đã thủng một lổ to.
Mà nàng bây giờ đã không còn là nàng nữa, trên người nàng lấp lánh kim quang, từng chiếc vảy như làm từ vàng sáng chói mắt.
Trong không gian, Kỷ Nhất Xuyên khó tin bụp chặt miệng nhỏ, Ngọc Thanh Nhã thì thở dốc sợ hãi :
-" Long hoá !!!"
Mặc Kinh Phong bên kia cũng không tốt cho lắm, một luồng hơi nóng rực bao phủ lấy hắn, phía dưới mí mắt của hắn cũng có trạng thái kết vảy.
Một giọng nói vang lên trong nơi sâu thẳm tối đen nhất :
-" Lão gia hoả, cuối cùng cũng dậy !"
Một bên cánh tay trái bị gãy của nàng đã lành lại, kết trên đó là lớp vảy sáng bóng, móng tay cũng dài ra nhọn hoắc như móng rồng. Từng vết thương trên người nàng đều kết vảy vàng và khép lại với tốc độ sét đánh, một bên mặt trái của nàng bị phủ lấy bởi vảy rồng, đồng tử dị thường co lại như mãnh thú hoang dã, phủ một lớp vàng óng.
Tai Mặc Nguyệt nhọn ra, trên đầu mọc ra cặp sừng cùng một màu vàng vô cùng xinh đẹp. Nàng như một đoá kim liên sáng chói trong hắc ám vô tận, giữa những đoá hồng liên như máu càng thập phần tinh khiết.
Nhìn Mặc Nguyệt như vậy, một cỗ áp lực đè nặng lên Vô Diệm Tâm Liên, làm nó cảm thấy sợ hãi.
Nữ nhân này rất nguy hiểm !
Không lẽ nữ nhân này sắp nguy hiểm đến tính mạng liền kích phát nguồn lực trong cơ thể nàng ta ? Đây là đang phản kích nó. Vô Diệm Tâm Liên mặt có chút khó coi, rõ ràng là đã sắp thành công, không ngờ đến thời khắc mấu chốt lại bức ra thứ nguy hiểm như vậy.
-" Bổn thánh không ngờ, một dị hoả nho nhỏ như ngươi ngày càng lớn gan như vậy, đến cả hậu nhân của bổn thánh cũng dám động !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.