9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1724: Chương 1723






Lục học bá với tư cách là bạn trai của cậu, đương nhiên trong lòng sẽ khó chịu.
Anh ấy nói rõ mối quan hệ giữa hai người, bảo vệ chủ quyền của mình là sai sao? Điều này cho thấy anh ấy thực sự quan tâm đến cậu! Tương Trúc ngớ ngẩn của tới”
Tô Thu Nga gật đầu đồng ý: “Anh Vũ Tuấn hẳn là biết Dương Phúc thích cậu, do bốc đồng mới nói ra mối quan hệ giữa hai người.
Tớ nghĩ anh ấy làm như vậy là đúng! Nếu như anh Vũ Lý bằng lòng làm như vậy với tớ và để tớ chết, tớ cũng sẵn lòng.
Nói đến cuối cùng, Tô Thu Nga nhắm mắt lại tự mở ra tưởng tượng của chính mình.
Hàn Tương Trúc nghĩ về những gì đã xảy ra trên sân bóng vào buổi chiều, Dương Phúc dường như thật sự giữ mình không chịu buông tay, có phải thật sự như Uông Liên nói, Dương Phúc thích mình, với lại anh Vũ Tuấn cũng biết chuyện này?
Nếu đã như vậy, anh Vũ Tuấn nên tức giận.
Anh ấy công bố mối quan hệ của hai người mà không thảo luận với mình, để làm cho Dương Phúc từ bỏ, sau này tránh xa chính mình!
Dường như xem ra tôi đã làm sai rồi.

Nghĩ đến đây, cô lại thở dài thườn thượt, sau đó ăn liền vài miếng thức ăn mà không biết mùi vị.
Lúc này, Uông Liên và Tô Thu Nga ngồi ở trước mặt cô đột nhiên giống như đã thương lượng xong, đồng thời đứng dậy và đi sang bàn khác.
“Các cậu, các cậu vì sao..”
Lời cô còn chưa nói hết, ngẩng đầu lên liền thấy nhân vật chính mà họ đang nói đến lúc nãy, Lục Vũ Tuấn lẳng lặng ngồi xuống trước mặt cô với đĩa cơm tối.
Cô cầm chặt đôi đũa, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh Vũ Tuấn!”
“Ừ!”
Lục Vũ Tuấn nhàn nhạt đáp, sau đó rất tự nhiên chọn món yêu thích của cô cho vào đĩa.
“Em ăn ít quá, ăn nhiều chút!”
Anh không hề ngẩng đầu nhìn cô.

“Vâng!”
Hàn Tương Trúc ngoan ngoãn ăn mấy miếng, khẽ liếc cậu một cái: “Anh Vũ Tuấn, anh vẫn còn tức giận sao?
Sau đó Lục Vũ Tuấn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen như mực nhìn chăm chằm cô, nhẹ giọng nói: “Còn em, vẫn còn tức giận sao?”
Hàn Tương Trúc cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bát cháo, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Anh Vũ Tuấn, thực xin lỗi!
Em, em không biết Dương Phúc cậu ấy, cậu ấy thích em.
Đó là lý do tại sao em đến làm cổ động viên cổ vũ giúp cậu ấy.
Em cứ nghĩ, chúng em chỉ là bạn cùng lớp thôi.”
Lục Vũ Tuấn khẽ thở dài, nắm lấy tay cô: “Em thật sự là đồ ngốc.
Anh Vũ Tuấn trưa nay nói chuyện với em có chút không tốt, cho anh xin lỗi!”
Cô mạnh mẽ ngẩng đầu, một chút kinh ngạc thoáng qua đôi mắt sáng ngời: “Anh không tức giận nữa sao?”
Anh đưa tay lên xoa đầu nhỏ của cô âu yếm: “Tiểu ngốc, anh Vũ Tuấn làm sao có thể giận em được! Mau ăn cơm đi!
Lớp tự học buổi tối sắp muộn rồi”
“Hả, được!”
Nhìn thấy cậu thực sự không còn tức giận nữa, tâm trạng chán nản của Hàn Tương Trúc được cải thiện.
Sau khi tự học buổi tối, Lục Vũ Tuấn đợi cô ở cửa phòng học..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.