9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1723: Chương 1722






“Cái gì? Cãi nhau? Tại sao?”
Uông Liên trợn tròn hai mắt, sau đó vươn tay sờ trán cô.
“Tương Trúc, cậu đâu có phát sốt! Đó là Lục học bá, trời ạ, nếu cậu ấy là bạn trai của tớ, tớ nhất định sẽ ngoan ngoãn, lấy lòng cậu ấy còn không kịp.
vậy mà cậu lại cãi nhau với cậu ấy!”
Tô Thu Nga cũng cảm thấy thật khó tin: “Anh Vũ Tuấn hiên lành làm sao, là một nam sinh chu đáo, Tương Trúc, bọn cậu sao lại cãi nhau? A, đúng rồi, có phải lúc chiều cậu cùng Dương Phúc ôm nhau khiến anh Vũ Tuấn tức giận không?”
Lúc nói chuyện, Tô Thu Nga vừa nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trên sân bóng lúc chiều.
Uông Liên cũng nhớ tới: “Tương Trúc, đây là lỗi của cậu.
Dù bất cứ lý do gì, cậu thật sự không nên ôm Dương Phúc.
Lục học bá tức giận là chuyện nên làm.
Điều này cho thấy cậu ấy rất quan tâm và rất thích cậu.
Nếu tớ là cậu, liền ôm cậu ấy làm nũng giải thích rồi.

Còn cãi nhau, não cậu thật là hỏng rồi.
“Không đúng a, tớ nhớ anh Vũ Tuấn lúc đó không tức giận!
Các cậu như thế nào lại cãi nhau?”
Tô Thu Nga nghiêng đầu hỏi.
Từ khi cô nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Lục Vũ Lý, kiểu nhẹ nhàng tao nhã như Lục Vũ Tuấn không thể lọt vào mắt cô nữa.
Vì vậy, đối với mối quan hệ công khai giữa Lục Vũ Tuấn và Hàn Tương Trúc cô không hề thấy tức giận gì cả.
Ngược lại, với tư cách là một người bạn tốt, cô hy vọng hai người bọn họ sẽ mãi mãi tốt đẹp, có thể có một cái kết đẹp.
Hàn Tương Trúc thở dài, thất vọng nằm xuống bàn: “Tớ không muốn anh ấy công khai quan hệ của chúng tớ nên rất tức giận chất vấn anh ấy! Anh ấy, anh ấy liền tức giận!”
“Cậu không muốn công khai quan hệ, lại còn chất vấn Lục học bá?”
Uông Liên lắc đầu, cảm thấy người bạn thân nhất của trước mặt mình hẳn là ngu ngốc.
“Anh ấy quá chói mắt, quá xuất sắc, tớ không muốn trở thành tâm điểm chú ý của người khác! Hơn nữa, anh ấy cũng hứa với tớ là sẽ không công khai.

Nhưng anh ấy không làm! Tớ không nên chất vấn anh ấy sao?”
Đối mặt với những nghi ngờ của Uông Liên, cô cũng bắt đầu tự hỏi liệu mình đã làm sai điều gì.
“Ôi, đứa nhỏ ngốc nghếch đáng thương!”
Uông Liên vươn †ay vỗ vỗ vai cô cùng một cái nhìn bất lực và thương cảm.
Tô Thu Nga cũng dùng biểu tình đứa trẻ vô vọng nhìn cô!
Hàn Tương Trúc khó hiểu: “Sao các cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó? Tớ đã làm sai chuyện gì sao?”
Hai người đồng thời gật đầu: “Đúng vậy, Tương Trúc, cậu sai rồi, mà còn sai rất nghiêm trọng”
“Ý cậu là gì?”
Cô vẫn còn khó hiểu.
Uông Liên lại thở dài: “Dương Phúc thích cậu, chuyện này cậu có biết không?”
“Dương Phúc thích tớ? Chuyện này làm sao có thể?”
Quả nhiên Hàn Tương Trúc kinh ngạc nhìn, cô hoàn toàn không cảm giác được.
Tô Thu Nga lắc đầu nói với Uông Liên: “Đứa nhỏ này thần kinh thật sự rất chậm, tớ có chút thông cảm với Lục Vũ Tuấn!
Có lẽ anh ấy phải tốn nhiều công sức mới có thể đuổi theo một đứa nhỏ đần độn như vậy.
Uông Liên không còn cách nào khác, đành phải chân thành phân tích cho cô: “Đúng vậy, Dương Phúc thích cậu.
Cậu thử nghĩ xem, trên sân bóng có rất nhiều người đang nhìn, không cần biết vì lý do gì, chuyện hai người ôm nhau là thật!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.