1/2 Prince

Chương 6: Cuộc đại phản công của NPC




“Vương Tử! Các ngài nhất định không được rời đấu trường tập luyện,” Một ngày nọ Bạch Điểu bỗng nhiên PM tôi, làm tôi cứ ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì. Hơn nữa giọng nói bất an của chị càng khiến tôi có dự cảm chẳng lành.
“Tại sao?” Tôi lập tức PM lại.
Bạch Điểu do dự thật lâu, chậm chạp không muốn nói lí do. Nhất định có chuyện không hay xảy ra rồi. Tôi lo lắng hỏi, ”Bạch Điểu, mau nói em nghe! Đã xảy ra chuyện gì? Nếu chị cứ tiếp tục không nói gì, em sẽ lập tức lao ra khỏi đấu trường.”
Nghe vậy, Bạch Điểu gào lên, ”Dù sao cũng không được chạy ra ngoài!”
Chính xác thì đã xảy ra chuyện gì mà khiến Bạch Điểu luôn bình tĩnh cũng hoảng loạn như vậy? Ừ thì, chị ấy cũng thường xuyên gào vào mặt tôi, nhưng… Vì Bạch Điểu nhất định không chịu nói lí do, tôi phải buộc chị lộ ra thôi, “Em đã đứng sẵn ở lối ra đấu trường rồi. Nếu chị vẫn cố chấp không chịu giải thích, em sẽ đi ra. Em đếm ngược từ ba. Ba, hai…”
“Khoan, chị nói!” Bạch Điểu cuối cùng cũng hét lên, “Chúa Tể Sinh Mệnh đã cử rất nhiều NPC tới Vô Ngân Thành!”
Chúa Tể Sinh Mệnh đã cử rất nhiều NPC tới Vô Ngân Thành? Tôi hầu như không tin vào tai mình, Chẳng phải Tiểu Long Nữ nói Chúa Tể Sinh Mệnh đang bị nhốt ở lục địa phía Bắc sao? Tôi lập tức chạy tới doanh khu, muốn hỏi Tiểu Long Nữ cho rõ ràng.
“Tiểu Long Nữ!” Tôi gầm lên, “Vô Ngân Thành đang bị NPC bao vây!”
“Anh không cần to mồm như thế; em biết rồi.” Phản ứng của Tiểu Long Nữ bình tĩnh ngoài mong đợi của tôi.
Tiểu Long Nữ đã biết rồi? “Chẳng phải em nói Chúa Tể Sinh Mệnh bị công ty game khóa chân ở Lục địa Phía Bắc sao?” Tôi vội hỏi.
“Phải, điều đó có nghĩa là Chúa Tể Sinh Mệnh không thể trốn khỏi lục địa Phương Bắc, chứ không có nghĩa là tất cả NPC hắn ta tạo ra không thể,” Tiểu Long Nữ mặt mày khó coi nói.
“Phải làm gì bây giờ? Vô Ngân Thành đã bị bao vây rồi.” Siết chặt nắm tay, tôi nghĩ, Còn rất nhiều bạn bè của tôi ở ngoài kia; làm sao tôi đành lòng ngồi không trong đấu trường chống mắt nhìn họ khổ sở chiến đấu với lũ NPC? Rồi biến mất mãi mãi?
“Anh không được phép ra ngoài!” Tiểu Long Nữ nhấn mạnh từng chữ.
Tôi cố chấp hét lên, “Anh phải ra ngoài! Anh không thể bỏ mặc bạn bè ở ngoài!”
“Vương Tử, cậu không thể đi được.” Những người khác bước tới thuyết phục tôi. Tất cả bọn họ đành lòng làm ngơ trước những người ở ngoài sao?
Tôi quay sang Tà Linh chất vấn anh, “Anh biết là Hắc Ám Tà Hoàng Đội và cả em trai anh đang ở ngoài đó chứ?”
“Anh biết.” Mặt Tà Lĩnh khẽ biến sắc, anh siết chặt nắm tay, ”Nhưng tình hình cũng khẳng khá khẩm lên nếu chúng ta ra ngoài. Chúng ta sẽ bị giết vô ích.”
“Em sẽ ra ngoài.” Tôi nghiêm túc nhắc lại.
“Không được,” Mọi người cùng đồng thanh đáp.
“Được rồi, em ra ngoài đây!” Tôi vỗ vỗ Hắc Đao rồi bước tới cánh cửa phát sáng bảy sắc đầu không ngoái lại.
Kẻ Khùng đổ mồ hôi đầy đầu hỏi, “Mấy người có chắc Vương Tử hiểu được lời nói bình thường không đấy?”
“Vương Tử, anh lại không biết toàn cục nữa à?” Tiểu Long Nữ phẫn nộ xông lên túm lấy tay tôi.
Tôi quay lại kiên định nhìn Tiểu Long Nữ, “Không phải, nhưng không bỏ mặc bạn bè là nguyên tắc anh không bao giờ phá bỏ.”
“Nhỡ anh chết thì sao?” Vẻ mặt Tiểu Long Nữ dịu đi một chút, nhưng vẫn cứng miệng nói.
“Anh không chết được đâu!” Thấy Tiểu Long Nữ cũng không kiên quyết nữa, tôi cười đáp. Nhưng thấy không ổn tôi lại nói thêm, ”Chắc không chết được đâu…”
Ba vạch đen sổ thẳng xuống mặt Tiểu Long Nữ. “Đừng nói nữa. Càng nói em càng không muốn cho anh ra ngoài.”
“Vậy anh ra luôn đây. Mọi người đừng đi theo em.” Vẫy tay mà đầu không quay lại, tôi bước qua cánh cửa lấp lánh cầu vồng.
Ngay khi tôi bước ra khỏi cổng đấu trường, tôi lập tức được đón chào bởi vô số ánh mắt khác nhau, như là ánh mắt kinh ngạc của Bạch Điểu, ánh mắt “biết ngay mà” của Minh Hoàng, ánh mắt bất đắc dĩ của Mai Khôi… Nhưng bất kể là ai, cũng đều mang vẻ mặt “Ông ra đây làm khỉ gì?”.
Mắt to trừng mắt nhỏ với một người hồi lâu, tôi giơ tay lên chào, “Lâu lắm không gặp.”
“Cái gì mà ’lâu lắm không gặp’? Chẳng phải chị vừa bảo là không được ra ngoài à?” Bạch Điểu tức giận tới dỏ cả mặt lên. Tôi nghi là mạch máu của chị sắp nổ tung tới nơi.
Minh Hoàng vẻ mặt trông rất muốn đấm nói, “Đã bảo chị rồi. Nếu không cảnh báo anh ta, anh ta chắc sẽ không chạy ra, bằng không cảnh báo anh ta rồi, chúng ta chỉ còn cách tới cổng đấu trường đón anh ta thôi. Còn nữa, mấy người cá Vương Tử không đi ra, đừng quên giao hết tiền cược cho tôi.”
Tôi gãi gãi đầu hỏi, “Tình hình hiện tại thế nào?”
“Nhìn lên trên đi!” Minh Hoàng nói.
Tôi ngoan ngoãn ngước lên, lập tức thấy một cảnh tượng bất thường. Bầu trời phủ kín bằng một lượng lớn thiên thần xinh đẹp bay lởn vởn khắp thành phố. Tôi không khỏi xúc động thốt lên, “Uầy, thiên thần kìa!”
“Nhìn sang hai bên!” Bạch Điểu lập tức bảo tôi.
Tôi ngoan ngoãn nhìn sang hai bên, đột nhiên nhận ra người đi đường có rất nhiều điểm kì quái. Người gần nhất cạnh tôi có mái tóc lông nhím lỉa chỉa màu vàng kim bắt mắt, lại còn mặc võ phục màu vàng…
“Không thể tưởng tượng được… có ngày gặp được Siêu Xayda*,” Tôi bình tĩnh nói.
(*Siêu Xayda: liên quan đến truyện tranh DragonBall – Bảy Viên Ngọc Rồng. Khi một nhân vật hóa thành Siêu Xayda, sức mạnh sẽ tăng vọt, tóc biến thành màu vàng – nhóm PR)
Đột nhiên, có người vỗ vỗ lên vai phải tôi và một bóng đen lớn trùm lên tôi. Hơn nữa, mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía sau tôi… Tôi nghĩ dù đằng sau là cái thứ gì, chắc chắn cũng chẳng tốt lành. Tập hợp hết dũng khí, tôi quay lại…
“Xin lỗi, cảm phiền cậu gỡ rối cho tôi được không?” Một con bạch tuộc không hiểu vì sao cuốn mình thành nút thắt hỏi.
Tôi á khẩu, vật lộn mấy phút với 8 cái xúc tu mềm oặt của con bạch tuộc trước khi cuối cùng cũng tìm ra cách cởi được cái nút kinh dị đó. Tôi lau mồ hôi trên trán, ”Gỡ xong rồi đó.”
Con bạch tuộc lộ vẻ mặt vui mừng… À, ít nhất thì theo tôi cảm nhận thì nó phải vui vẻ một tí. Và nó còn dùng 6 cái ’tay’ để chào tạm biệt tôi (hai cái ’tay’ còn lại được dùng như chân rồi), “Cảm ơn, tạm biệt nhé.”
Tôi vẫy tay chào cực kì vui vẻ. Thật khó tin, trong thời đại con người cũng chẳng tử tế gì này, tôi lại gặp được một chú bạch tuộc cực kì lịch sự!
Tôi hơi nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu, “Ai đó giải thích tình huống hiện tại cho tôi đi?”
Sao lại khác với tưởng tượng của tôi vậy nhỉ? Lúc đầu tôi nghĩ bầu trời phải toàn là rồng phun lửa, rồi còn phải có thây ma đáng sợ bò lên từ dưới đất, còn có ma pháp AOE tầm lớn trời long đất lở phóng chốn chốn, có tiếng kêu thét thảm thiết nơi nơi, cột sáng trắng bắn lên bầu trời Vô Ngân Thành như pháo hoa, biến nơi này thành địa ngục trần gian… Nhưng, không hiểu sao, cảnh tượng chung quanh tôi không thể dùng cách nhìn của tưởng tượng để đoán kết quả nữa rồi.
Những thiên sứ này không đeo cung đeo tên, không cầm kiếm thánh hay gì gì đó mà lại cầm nhạc cụ bay lượn khắp nơi vừa chơi nhạc vừa hát hò. Đương nhiên tôi thì không có vấn đề gì – người có nhân quyền, thiên sứ cũng có quyền hát hò, nhưng mà… Chẳng phải thiên sứ trong truyền thuyết phải chơi nhạc hay tới độ con người thán phục là âm thanh thần thánh sao? Vậy sao tôi nghe thấy cả thấy cả tùng xèng kèn thổi, còn chưa nói đến tiếng hát bi thống chỉ ở đám tang mới ’may mắn’ được nghe vậy?
Năm nay là năm gì vậy? Cả thiên sứ cũng mù âm nhạc! Hay đây là tuyệt chiêu Sóng Âm Tấn Công trong truyền thuyết?
Đương nhiên tôi cũng không phiền cảnh tượng trong quán cà phê, người nọ tán tỉnh người kia; mọi người đều có quyền tìm hiểu và được tìm hiểu, nhưng mà tại sao chứ? Tại sao tôi lại thấy Frieza cố tình sàm sỡ Son Goku*? Orochimaru tán tỉnh Sasuke**… Những cảnh tượng này thật kinh dị không bút nào tả xiết! Tôi nói không sai đâu, đây đúng là đả kích tinh thần mà! Quá đáng sợ luôn…
(*Frieza/ Son Goku: liên quan tới truyện tranh Bảy viên ngọc rồng. Hai người này là kẻ thù. – nhóm PR
**Orochimaru/ Sasuke: liên quan tới truyện tranh Naruto. Orochimaru là một trong những nhân vật phản diện chính, Sasuke là nhân vật chính diện – nhóm PR.)
So sánh với cảnh tượng kinh dị trước mắt, những chuyện khác – ví như Bạch Tuyết vui vẻ bàn luận phương thức dưỡng da mới nhất với phù thủy độc ác, Thây ma và Ma cà rồng ngồi trên Vô Ngân Tửu Lầu uống nước ép cà chua, Nàng tiên cá nhỏ rút thanh kiếm ra khỏi tảng đá – đã không còn làm tôi kinh ngạc nổi nữa.
“Đúng là một nơi tiên cảnh vừa hòa bình vừa hỗn loạn!” Tôi không khỏi thán phục cảnh tượng cực kì hòa bình trước mặt.
“Không hòa bình chút nào đâu!” Bạch Điểu bất đắc dĩ nói.
“Thiên Tiên vừa tới thông báo là nếu chúng ta tấn công lục địa phía Bắc, tất cả những ’sinh vật hòa bình’ này sẽ lập tức biến thành hung thần ác sát tàn phá hết Vô Ngân Thành,” Minh Hoàng bực dọc nói.
“Làm sao bọn họ biết chúng ta định tấn công lục địa Phía Bắc?” Tôi cực kì nghiêm túc hỏi. Chẳng lẽ có nội gián?
“…Có ai trong Đệ Nhị Sinh Mệnh mà không biết chứ?” Bạch Điểu cứng nhắc hỏi.
Tôi gãi gãi gáy bất đắc dĩ, “Ể? Cũng đúng…”
“Hiện tại, chị nghĩ đây là lúc hỏi em tiếp theo phải làm sao,” Bạch Điểu bất đắc dĩ nói.
Tôi còn chưa kịp trả lời Bạch Điểu, mắt đã thấy một cạnh tượng khiến nhãn cầu muốn lòi ra ngoài. Kenshin mà để gái ôm đi dạo sao? Tôi lập tức đẩy mấy người trước mặt ra rồi vội chạy tới trước mặt Kenshin, “Kenshin, anh tìm được bạn gái hồi nào vậy?”
Sau khi nhìn thấy Kenshin đang ôm thứ gì trong lòng, tôi suýt thì mắc chứng ’sái quai hàm mãn tính’. Tôi chỉ biết lắp bắp hỏi, “Đứa bé… anh đang ôm không phải là con anh, phải không?” Anh có con hồi nào vậy? Sao mấy ngày trước gặp tôi đâu có nhớ vậy?
“Cậu quen tôi à?” Kenshin đột nhiên hỏi.
Chẳng lẽ lấy vợ đẻ con một cái là anh quên tiệt tôi sao? Cảm xúc của tôi bấy giờ không khác gì thiếu nữ bị phụ tình. Đâu có phải tôi không cho anh lấy vợ sinh con; anh có nhất thiết phải giả vờ không quen tôi không?
Tôi ấm ức đi về phía vệ đường bứt cỏ đạp đá, còn ngồi xuống vẽ vòng tròn. Tôi đang vẽ vòng tròn thì trước mặt xuất hiện một đôi guốc rất quen. Đeo guốc còn đi tất, đây không phải là đôi giày tiêu chuẩn của Kenshin sao? Tôi ngẩng đầu lên. Kenshin đứng trước mặt tôi với vẻ mặt đen đúa tới cực điểm. Nhưng… chẳng phải tôi đang quay lưng lại với Kenshin sao?
Trong óc như gợn lên điều gì, tôi lập tức đứng lên quay lại đằng sau nhìn, nhưng Kenshin đứng cùng vợ con vẫn đang ở ngay đằng sau tôi chỗ vừa nãy. Tôi lại quay ra trước mặt nhìn, nhưng trước mặt tôi lại là một Kenshin mặt mày khó coi. Hai Kenshin đó!
Chân tướng chỉ có một thôi! Vậy chắc chắn… chỉ có một Kenshin là thật phải không? Nhưng để biết ai là thật, tôi chỉ cần xem ’tên kia’ đang ở đâu! Không cần mất nhiều công sức, tôi nhìn đằng sau tên Kenshin mặt hầm hầm và thấy ngay Lãnh Hồ.
Tôi lập tức chỉ tay nói, “Lãnh Hồ ở đây, anh chính là Kenshin thật!”
Tôi vỗ vỗ ngực, vẫn còn kinh hoàng nói, “May mà có thằng nhỏ Lãnh Hồ lúc nào cũng không rời Kenshin nửa bước này, bằng không tôi thật không biết phân biệt thế nào!”
“…” Kenshin chỉ im lặng nhìn tôi, vẻ mặt khó coi cũng chuyển thành vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nhưng thật ra mọi chuyện là thế nào vậy? Sao tự dưng lại lòi ra một Kenshin nữa?” Tôi có trăm mối chưa giải hỏi.
Lúc này, Kenshin giả mạo đột nhiên bước tới chỗ Kenshin thật, mỉm cười nói, “Ta đến đây để chuyển lời.”
“Lời gì?” Kenshin lạnh lùng đáp. Nhìn theo ánh mắt anh, tôi nhận ra Kenshin không hề nhìn và Kenshin giả mạo mà đang nhìn cô gái đứng cạnh hắn. Mặc kimono, tóc cột đuôi ngựa… Có phải là Kaoru không? Giờ thì tôi hiểu rồi.
“Chỉ cần cậu tham gia vào hàng ngũ của Chúa Tể và quay lại lục địa phía Bắc cùng ta, Kaoru sẽ là của cậu,” Kenshin giả mạo nói mà không mảy may quan tâm là hắn đang ôm Kaoru trong lòng.
Tôi sững người. Kenshin cũng sững người. Thật ra mọi người đều cùng sững người. Nếu muốn chiêu người, anh cũng đừng có chiêu người của kẻ khác chớ, vuốt mặt cũng phải nể mũi chớ!! Nhất là kẻ đó lại là tôi!
Hơi lo lắng, tôi nhìn Kenshin. Kenshin sẽ không vì vừa thấy Kaoru liền đầu hàng chứ?
“Cô qua bên đó đi.” Kenshin giả mạo đưa đứa bé cho Kaoru, ra lệnh cho cô tới bên Kenshin thật.
Vẻ mặt cực kì hạnh phúc ôm đứa trẻ, Kaoru chậm rãi bước từng bước về phía Kenshin, và thời gian như thể trôi chậm lại. Cô càng tới gần, Kenshin càng mang vẻ mặt mâu thuẫn mà tôi chưa thấy bao giờ, còn nụ cười trên mặt Kenshin giả mạo mỗi lúc một rộng hơn.
Cuối cùng, Kaoru chỉ đứng cách Kenshin một bước chân, đôi mắt thâm tình kia nhìn thẳng vào Kenshin, và hai người như thế có thể đắm đuối nhìn nhau tới thiên hoang địa lão. Làm tôi cũng không kìm được vô cùng cảm động…
“Sao? Cậu gia nhập đội ngũ chúng ta chứ?” Giọng nói nhẹ nhàng của tên Kenshin giả mạo làm tim tôi nhảy chồm lên giận dữ. Có lẽ nào tôi và Kenshin lại trở thành kẻ thù?
“Đừng rời xa em nhé? Kenshin?” Kaoru khẩn thiết cầu xin Kenshin.
“Kaoru…” Kenshin yêu thương vuốt ve gương mặt Kaoru.
“Á!” Kaoru đột nhiên hét lên khi một lực vô hình kéo cô lại bên Kenshin giả mạo.
Kenshin lập tức đuổi theo cô, nhưng Lãnh Hồ đột nhiên túm lấy anh. Không thể tới được bên Kaoru, Kenshin trừng mắt nhìn Lãnh Hồ. Bằng giọng băng hàn tới tôi cũng rùng cả mình, anh gầm lên, ”Buông tôi ra!”
Không để ý giọng nói lạnh lùng của Kenshin, Lãnh Hồ chỉ bình tĩnh hỏi, “Anh có chắc đó là thứ anh muốn?”
“Đương nhiên là tôi muốn Kaoru!” Kenshin giận dữ thét lên.
“Anh có chắc đó là Kaoru của anh?” Lãnh Hồ lại hỏi.
Kenshin sững người. Anh quay lại ngờ vực nhìn Kaoru, còn cô thì bắt đầu nức nở. Cảnh tượng này thật bi kịch và cảm động biết bao. Kể cả kịch Shakespear cũng khó lòng sánh kịp; Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài chỉ đáng xếp lốt đằng sau…
“Thằng khốn nạn!” Minh Hoàng đột nhiên bạo lực đánh tôi, hậm hực điên cuồng gào lên, “Người khác đang đau thương như vậy mà anh dám ngồi ăn bỏng ngô!”
Tôi ấm ức nhìn ánh mắt phẫn nộ của mọi người, “Ăn bỏng ngô thì có gì sai? Ăn bim bim thì ồn ào quá; tôi sợ làm hỏng không khí nên mới chuyển sang ăn bỏng ngô cho đỡ ồn mà.”
“Ăn gì cũng mất dạy hết!” Mọi người cùng đồng thanh gào lên.
“Ầy…” Kenshin quay ra nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ hết mức. Tôi đành chắp hai tay vào nhau đầy hối lỗi.
Khi Kenshin quay lại nhìn Kaoru, vẻ mặt anh thay đổi. Lông mày anh mỗi càng nhíu chặt hơn. Cuối cùng, anh mở miệng nói, “Tại sao vẻ mặt em không thay đổi? Ngay cả tôi cũng không nhịn được mà quay ra lườm Vương Tử, tại sao người nóng tính như Kaoru lại không mảy may phản ứng?” Kenshin lẩm bẩm, vẫn nhìn về phía cô Kaoru còn đang sướt mướt đau khổ kia.
“Tức chết ta mất; đây không phải là vợ ta!” Một tiếng hét giận dữ từ trên trời phát ra và một vật nào đó bị thảy bụp xuống đất.
Kenshin sắp tìm ra chân tướng, tự nhiên lại nhảy đâu ra một tên Trình Giảo Kim*, lại còn vứt rác lung tung! Tôi vô cùng tức giận ngẩng đầu lên trời xem là thằng chết tiệt nào không có tí ý thức bảo vệ môi trường như vậy.
(*tự dưng nhảy ra một tên Trình Giảo Kim: Trình Giảo Kim là một tướng quân thời Đường. Ông vốn là một thủ lĩnh nông dân nghèo nổi dậy vì công lí nhưng lại bị ép thành kẻ cướp. Ông nổi tiếng vì rất liều lĩnh và thẳng thắn, thường bất ngờ tập kích kẻ thù. Thành ngữ Trung Quốc vốn là: “Giữa đường đột nhiên lại nhảy ra một Trình Giảo Kim”, trong trường hợp này ý muốn nói một kẻ không mong muốn đột nhiên xuất hiện. Do không tìm được cách nói tương ứng trong tiếng ta nên tôi tạm thời để yên như vậy, bạn đọc có ý kiến mời liên hệ để sửa chữa – nhóm PR và meomeo)
“Ối không, Doll!” Bạch Điểu và Minh Hoàng đột nhiên kinh hãi hét lên, chạy vội tới chỗ đống rác lớn kia.
Doll? Đống rác đó thì liên quan gì tới Doll chứ? Tôi sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy đống rác kia rốt cuộc là cái gì, lòng tôi đột nhiên co rút lại. Đó là Doll! Cái thứ nằm sõng soài thê thảm trên mặt đất đó chính là Doll!
“Doll!” Tôi lập tức chạy tới chỗ em. Thấy đôi mắt mở to vô hồn của con bé, tôi luống cuống tay chân không biết làm gì, chỉ đành gọi tên con bé mãi, nhưng không nhận được phản ứng nào hết.
Là ai? Là thằng chó chết nào đã ném Doll từ trên trời xuống? Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời. Tôi rít lên qua hai hàm răng nghiến chặt, “Thiên Tiên!”
“Minh Hoàng, bắn hắn rớt xuống cho anh!” Tôi giận dữ hét lên.
Tôi vừa dứt lời thì mười cột sét đánh thẳng từ trên trời xuống. Thiên Tiên di chuyển như một cơn gió, dễ dàng né được tất cả các cột sét. Tôi phẫn nộ muốn phát điên, tôi chỉ ước chi bản thân cũng có cánh giống như lũ thiên sứ trên trời để xé Thiên Tiên làm tám mảnh.
Thiên Tiên cười khúc khích, “Ngươi tức cái gì? Cái thứ đó không phải vợ yêu của ta.”
“Mi nói cái gì?” Tôi hoàn toàn ù ù cạc cạc trước lời hắn nói.
“Đây không phải là Doll thật, chỉ là hàng giả thôi!” Bạch Điểu ngạc nhiên thét lên, “Đây là một NPC đã chết, không phải là người chơi.”
“Hàng giả?” Tôi lập tức chạy nhanh tới quan sát. Chị ấy nói đúng; đôi mắt của Doll này mở trừng trừng, hoàn toàn không có sức sống. Nếu cô ta là Doll thật, cô ta đã biến thành cột sáng bay mất từ lâu, vậy mà cô ta vẫn còn nằm đây… Tôi còn đang phân tích tình hình, cơ thể cô ta đã từ từ mờ đi, như thể các NPC khác lúc chết được một lúc; có lẽ không lâu nữa cô ta sẽ hoàn toàn biến mất!
Có vẻ đây không phải là Doll thật. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khỏi ngước lên nhìn Thiên Tiên, “Đồ chết tiệt, mi cố ý dọa ta sợ chết phải không? Sao không dưng lại tạo ra một NPC giống hệt Doll làm gì? Lại còn tùy tiện vất lung tung nữa chứ!”
Thiên Tiên chu mỏ, “Là Chúa Tể làm cho ta; không phải ta làm.”
Tôi lạnh lùng móc mỉa, “Ta chắc 80% lí do Chúa Tể Sinh Mệnh làm Doll cho mi là để mi luyện tập thần công Gọi vợ này vợ nọ liên tục với nó chứ không phải với hắn!”
“Sao biết hay vậy?” Thiên Tiên nghi ngờ hỏi.
Thật đấy à? “Thì đoán…”
“Cô ta khác Doll à?” Kenshin đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thiên Tiên hỏi.
Nghe vậy, Thiên Tiên tức tới độ gào thét điên cuồng, “Khác là khác rồi! Khi ta liếm cô ta, cô ta sẽ không tát ta như vợ ta; khi ta cho cô ta ăn, cô ta nhất định nói cảm ơn, và ăn xong một gói, cô ta còn nói là no rồi. Như vậy sao có thể là vợ ta? Không thể nào!”
Đúng là không phải Doll thật…
“Ta không muốn loại giả mạo đó!” Thiên Tiên tức giận tới độ hạ xuống đất đá văng Doll giả mạo đi.
“Tôi cũng vậy,” Kenshin đột nhiên chân thành nói, “Tôi cũng không muốn thứ giả mạo. Kaoru…luôn tồn tại trong kí ức của tôi.” Anh không thèm liếc cô Kaoru giả lấy một lần. Thay vào đó, anh quay người rời đi, nói, “Đi uống trà đi, Hồ.”
Lãnh Hồ chỉ nhướn mày rồi im lặng đi theo Kenshin.
“Ngầu ghê!” Tôi ngưỡng mộ. Kenshin quả là Kenshin. Tôi không khỏi dương dương đắc ý nhìn hai kẻ giả mạo Kenshin và Kaoru. Cả hai đều không có vẻ ngạc nhiên gì. Bọn chúng chỉ vô cảm bỏ đi, biến thành một phần của cảnh tượng hỗn loạn xung quanh.
“Ta muốn gặp vợ ta. Các người đưa ta đi nhé?” Đứng cạnh tôi, Thiên Tiên còn dám bày ra vẻ đáng thương khẩn đầu trên bộ mặt ái nam ái nữ của hắn, làm tôi nổi da gà da vịt khắp mình mẩy.
“Không!” Tôi lập tức từ chối.
“Tại sao?” Thiên Tiên tức giận tới độ chạy vòng vòng một chỗ, luôn miệng hét, ”Ta muốn gặp vợ, ta muốn gặp vợ, đưa ta đi gặp vợ!”
“Mi cứng đầu quá. Mi mới biết Doll được vài giờ, sao cứ làm phiền con bé không thôi thế?” Kể cả yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng không đến nỗi như vậy đâu nhỉ?
“Bởi vì lần đầu tiên thức tỉnh, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là vợ ta,” Thiên Tiên cười ngu ngơ nói.
“Thức tỉnh?” Tôi nghi ngờ hỏi. Không phải là…
“Phải. Khi mới gặp hai người, ta còn nửa tỉnh nửa mê,” Thiên Tiên hồi tưởng lại, trên mặt vừa mang vẻ buồn cười vừa tức giận, “Sau đó, khi đưa vợ về nhà, nàng tát ta một cái, ta liền thức tỉnh.”
Doll… Em có biết một tát của em đã khiến một người cố sống cố chết bám dính lấy em không? Tôi thật là bất đắc dĩ hết cỡ luôn.
“Ngươi đưa ta đi gặp vợ được không?-” Thiên Tiên vừa dứt lời thì mắt liền sáng rỡ lên. Hắn ta nhìn ra đằng sau tôi và trước khi tôi kịp hiểu chuyện, liền đẩy tôi văng ra một bên. Tôi liếc về đằng sau vừa kịp thấy Thiên Tiên cực kì xúc động nhảy bổ vào Doll.
Chát! Chát!
Tôi mở miệng và khó tin hỏi, “…Doll, tại sao em tát hắn ta?”
Vẻ mặt Doll cực kì vô tội. Như thể vừa làm gì sai, con bé nói, “Chẳng phải hắn ta thích em tát hắn sao? Vậy nên em mới tát…”
Anh không nghĩ ý hắn là vậy đâu nhỉ? Tôi chỉ thấy Thiên Tiên sắp đổ lệ đến nơi. Tình huống hiện tại cực kì quái lạ; Thiên Tiên nửa quỳ nửa khóc, còn người chịu trách nhiệm, Doll, lại mang vẻ mặt ngây thơ vô tội. Có lẽ người cần được bảo vệ không phải Doll mà Thiên Tiên, kẻ đang cần sự hỗ trợ của chương trình chống bạo lực gia đình đó.
“Vương Tử điện hạ, mọi chuyện là thế nào vậy?” Du nhíu mày, nhìn cảnh tượng kì quái xung quanh chúng tôi.
Tôi phẩy phẩy tay, “Tôi không biết; hỏi thằng khùng kia đi!” Tôi chỉ vào NPC Thiên Tiên vừa bị bắt nạt đang kéo kéo váy Doll.
“Vương Tử ca ca đang hỏi anh kìa. Mau trả lời anh ấy đi,” Doll ra lệnh, tỏ vẻ hung hãn chống nạnh bảo Thiên Tiên.
“Được,” Thiên Tiên ngoan ngoãn đứng dậy trả lời, “Đây đều là NPC Chúa Tể cử tới. Khi Chúa Tể biết các người muốn tấn công Lục địa Phía Bắc, ngài quyết định đánh phủ đầu và cử đám NPC này tới coi chừng các người. Nếu các người có động thái gì, bọn NPC này sẽ tấn công các người.”
Thế thì nguy to. Đưới sự giám sát thế này, làm sao chúng tôi tiếp tục đóng tàu để tấn công lục địa phía Bắc được chứ?
“Tất cả đều là NPC có ý thức sao?” Du trầm mặt hỏi.
Thiên Tiên đeo bộ mặt “làm sao có thể chứ?” và phẩy tay nói, ”Làm sao thế được. Làm sao có nhiều NPC có ý thức cá nhân được vậy chứ? Kể cả Chúa Tể cũng đang khổ sở vì tìm không ra bạn mà! Đây là NPC bình thường thôi.”
“Thảo nào! Bảo sao Chúa Tể Sinh Mệnh chịu nổi mi tới giờ mà không tống khứ mi đi luôn. Hóa ra tìm không ra bạn, không còn cách nào khác,” Tôi lẩm bẩm một mình. Nếu không phải như vậy, thì một kẻ được việc không bao hỏng việc có thừa, lại còn phun hết tin mật cho kẻ thù như Thiên Tiên đúng ra đã bị Chúa Tể Sinh Mệnh đuổi về điểm hồi sinh cả trăm lần rồi.
Vì Thiên Tiên đều đang thật thà trả lời tất cả câu hỏi của tôi, tôi quyết định giải tỏa hết nghi vấn trong lòng, “Thiên Tiên, Chúa Tể Sinh Mệnh là chiến sĩ hay ma pháp sư?”
“Ta không biết. Ta chưa từng tận mắt thấy Chúa Tể ra tay bao giờ.” Thiên Tiên cúi đầu ngẫm nghĩ câu hỏi một lúc rồi trả lời, “Chắc là ma pháp sư. Ngài thường ném ta bay tuốt lên trời.”
“Ném ngươi lên trời? Nóng tính thế cơ à?” Tôi nhíu mày.
“Không phải, tính tình Chúa Tể tốt lắm,” Thiên Tiên nói, “Không như những người khác; ta mới nói vài câu bọn chúng đã nhìn ta như kiểu muốn giết ta rồi.”
“Những người khác?” Tôi không khỏi nghi ngờ hỏi. Đây là lần đầu tôi nghe nói về những người khác.
Thiên Tiên gãi gãi đầu, “Ừm. Hình như gọi là Tứ Đại Thiên Vương gì gì đó. Ta nghĩ bọn họ hình như tên là Hải Vương Chi Tâm (Tim Biển), Lưu Phong (Gió Thổi), Liệt Hỏa (Lửa Cháy)… ờm… Người cuối cùng tên gì nhỉ?”
“Thổ Hài (Đứa Bé Đất).”
Thiên Tiên ngẩng đầu lên như bị sét giật, “Ờ, phải, phải, là Thổ Hài.”
“Hừ, đúng là, ta rõ ràng là người đối tốt nhất với ngươi, sao chỉ mỗi ta là ngươi không nhớ tên?” Một giọng trẻ con phàn nàn. Tôi thấy một đứa bé mặc yếm vàng che ngực và bụng, chậm rãi hạ xuống từ trên trời, đứng trên một cái ván trượt bằng vàng.
“Thổ Hài, sao lại tới đây?” Thiên Tiên vui vẻ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Thổ Hài, chạy vội tới chỗ Doll. Ôm Thổ Hài trước mặt Doll, hắn nói, ”Nhìn này, vợ ta đó. Đáng yêu không?”
Thổ Hài rõ ràng lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Đúng là rất đáng yêu.”
“Em cũng đáng yêu lắm.” Doll không nhịn được liền cướp Thổ Hài từ tay Thiên Tiên và ôm thằng bé trước ngực chơi đùa với nó. Thổ Hài không có vẻ phiền, hình như là đã quen với chuyện này lâu rồi. Nó để Doll tùy ý bẹo má nó và tung hứng nó trên trời.
“Nhưng, ngươi quên mất lệnh của Chúa Tể cho ngươi rồi à?” Thổ Hài không thể không nhắc Thiên Tiên.
Thiên Tiên sửng sốt hỏi lại, “Chúa tể? Ngài lệnh gì cho ta?”
Thổ Hài ngã khỏi tay Doll và tiếp đất bằng lưng. Có chút khó khăn, nó ủn người đứng dậy và bực dọc nói, “Thảo nào mấy Thiên Vương còn lại không ưa ngươi. Nếu không phải Chúa Tể không cho phép bọn ta tàn sát lẫn nhau, ngươi đã bị mấy kẻ kia xử lâu rồi.”
“Chính xác thì Chúa Tể lệnh cho ta làm gì cơ?” Thiên Tiên vẻ mặt vô tội hỏi.
“Chẳng phải Chúa Tể phát ngán chuyện ngươi tối ngày vợ này vợ kia nên mới bảo ngươi cùng ta bắt cóc vợ ngươi đưa về Lục địa phía Bắc sao?” Thổ Hài bực bội nói, “Ngươi có biết ta đợi ngươi bao lâu không? Nếu không phải ta đoán ra ngươi lại chạy thẳng tới Lục địa Trung Tâm, ta chắc vẫn đang ngồi chờ ngươi ở Lục địa phía Bắc.”
Bắt cóc Doll! Tôi vốn đang nghe lỏm Thiên Tiên và Thổ Hài nói chuyện, đang cười tới thở không ra hơi thì nụ cười băng cứng trên mặt. Lập tức, tôi tóm lấy tay Doll và chạy thẳng về hướng cổng vào đấu trường luyện tập. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi có cảm giác nếu tôi không nhanh chạy vào đó, Doll sẽ biến mất mãi mãi.
“Ngươi muốn chạy à? Tường Đất!” Giọng trẻ con của Thổ Hài vang lên. Một tường thành cao vút lập tức mọc lên từ khoảng đất trước mặt tôi. Tôi suýt thì không đừng được đâm thẳng vào đó.
“Chặn bọn chúng lại; tôi đưa Doll vào trong đấu trường trước!” Tôi gầm lên với những kẻ đứng sau, nhưng thực ra bọn họ đã bắt đầu có động thái tấn công Thổ Hài và Thiên Tiên rồi.
Mình phải mau chóng quay lại càng nhanh càng tốt. Thấy bạn bè đang chiến đấu ác liệt, tôi đành dùng hết sức bình sinh mang theo Doll chạy trốn, thầm cầu nguyện trong lòng: ngàn vạn lần đừng để mọi người xảy ra chuyện gì!
“F*ck! Vấp rồi,” Tôi xổ bậy một tiếng khi cả người ngã xuống, tạo ra một tiếng rầm rất lớn.
Tôi đau đớn kêu ca hai tiếng rồi bò dậy định tiếp tục chạy thì phát hiện ra Doll vốn đang nắm tay tôi đã biến đi đâu mất. Tôi vội điên cuồng nhìn ngang ngó dọc tìm con bé thì nghe thấy tiếng mắng của Thiên Tiên từ trên đầu.
“Ngươi làm cái khỉ gì thế?! Tí nữa thì làm vợ ta ngã văng ra rồi! Nếu ngươi làm vợ ta bị thương, ta sẽ khiến ngươi trả giá!” Tôi ngẩng đầu thì thấy Thiên Tiên đang ôm Doll lơ lửng trên trời. Chết tiệt! Thiên Tiên sẽ không cứ vậy bắt Doll đi chứ?
“Chẳng tốn chút công sức nào…” Thổ Hài vẻ mặt cực kì bất đắc dĩ và còn lắc lắc đầu nhìn tôi, “Thật không hiểu tại sao Chúa Tể lại coi thằng nhỏ lỗ mãng nhà ngươi là kẻ thù chính, còn lệnh cho bọn ta không được giết ngươi vì ngài muốn đối đầu trực diện với ngươi nữa chứ.”
Thổ Hài bước lên cái ván trượt của nó rồi lượn tới chỗ Thiên Tiên, “Đi thôi. Tới lúc quay lại Lục địa phía Bắc rồi.”
“Tôi không muốn! Tôi không muốn tới lục địa phía Bắc!” Doll sợ tới nỗi mặt tái nhợt hết cả.
Thiên Tiên lộ vẻ mặt tổn thương, “Tại sao? Vợ yêu, nàng không muốn trở về với ta ư?”
“Tôi không muốn tới Lục địa Phía Bắc! Tôi muốn ở cùng với mọi người,” Nước mắt Doll sắp rớt tới nơi, con bé khẩn thiết cầu xin, ”Chi bằng Thiên Tiên anh cứ ở lại đây luôn đi?”
Thiên Tiên còn “ồ” một tiếng rồi nói, “Được rồi, nếu vợ không muốn ta về Lục địa phía Bắc thì ta sẽ ở lại đây vậy.”
Lần thứ hai, Thổ Hài rớt từ trên ván trượt xuống, lần này rớt từ độ cao trên 10 mét, thành ra nó đau tới độ nó khóc oa oa một hồi mới đủ sức nói, “Ngươi… Đừng có làm loạn! Thiên Tiên, ngươi tính phản bội Chúa Tể sao?”
“Cái gì mà phản bội Chúa Tể? Ta chỉ muốn ở với vợ thôi mà.” Thiên Tiên mặt mày cực kì khó hiểu nói.
Nói chuyện với thằng ngố này thì cũng bằng thừa! Tôi có thể “đọc” được suy nghĩ này trên mặt mọi người.
Thổ Hài ôm trán một hồi lâu mới bất đắc dĩ nói, “Được rồi, ngươi có thể ở đây, dù gì chỗ này cũng toàn NPC. Có lẽ cũng đủ để giúp ngươi khỏi bị con người giết chết. Ta sẽ quay lại hỏi ý kiến Chúa Tể rồi mới quyết định.”
“Ầy ầy, ba vị Thiên Vương kia mà biết được, nhất định càng thêm ghét ngươi,” Thổ Hài lại phàn nàn rồi trèo lên ván trượt bay về phương Bắc.
Chúng tôi bất lực ngước lên nhìn Thổ Hài rời đi, lại nhìn trái nhìn phải cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, rồi bất đắc dĩ nghe hai tiếng tát “Bốp! Bốp!” nữa. Giờ phải làm sao đây?
“Hiện tại có một mớ NPC bên ngoài, Thiên Tiên cũng ở lại luôn. Kế hoạch phải làm thế nào bây giờ?” Đầu tôi loạn cào cào, tôi chỉ biết ném hết mớ vấn đề cho những người đằng sau nghĩ dùm.
Tiểu Long Nữ nhíu mày vào với nhau, “Thiên Tiên… Hắn ta không phải được phái tới thăm dò động tĩnh của Vô Ngân Thành chứ?”
“Có lẽ không phải. Hắn vừa nãy còn hết lời dụ Doll đi Phiêu Tiên Cốc chơi đấy,” Tôi thành thật nói.
“Nếu Chúa Tể Sinh Mệnh đủ ngu để phái thằng ngốc đó tới đây làm nội gián, hắn ta nên đổi tên thành Lợn Con Sinh Mệnh chứ đừng nói Chúa Tể Sinh Mệnh*,” Minh Hoàng không thương tiếc mỉa mai.
(*Lợn Con/ Chúa Tể: đây là phép chơi chữ. Trong tiếng Trung, “Lợn con” (trư tử) và “Chúa Tể” phát âm giống hệt nhau (bính âm là zhuzai). – nhóm PR)
“Nhưng dù sao bây giờ cũng phải thay đổi chiến lược,” Tiểu Long Nữ xoa thái dương, “Chúng ta phải làm sao đây?”
Du lạnh lùng nói, “Sao chúng ta lại phải đổi chiến lược? Đánh trên Lục địa phía Bắc hay Lục địa Trung Tâm cũng thế. Dù sao, mục đích chính của trận này cũng là đánh lạc hướng Chúa Tể Sinh Mệnh, tạo thời cơ cho Nhóm Sát Sinh tấn công Chúa Tể.”
“Nhưng cũng phải tìm kẻ thay thế thật,” Du nghiêm túc nói, nhắm mắt lại, “Nếu Vương Tử và những người khác không có mặt trong số binh sĩ chiến đấu, Chúa Tể Sinh Mệnh nhất định sẽ phát hiện ra kế hoạch của chúng ta.”
“Tiểu Long Nữ, cô thử nói công ty bên cô tạo ra thuật cải trang gì đó đi được chứ? Mấy chuyện tầm phào đó chắc không có vấn đề gì phải không?” Du hỏi Tiểu Long Nữ.
“Có lẽ vậy,” Tiểu Long Nữ nghĩ một lúc rồi nói.
“Vậy thì kế hoạch có thể sẽ thành công…” Du nhíu mày, “Dù vậy, tôi vẫn có chút nghi ngờ.”
“Nghi ngờ cái gì?” Tôi tò mò hỏi.
Du ngập ngừng một lúc rồi nói, “Tôi nghĩ rằng Chúa Tể Sinh Mệnh đã biết từng động thái nhỏ của chúng ta rồi. Hắn ta cử Kaoru tới để dụ Kenshin theo phe hắn, nhưng lại không động gì tới Dương Quang. Xét điều này đã đủ biết là hắn có nhiều khả năng đã biết về mối quan hệ giữa Dương Quang và Tình Thiên.”
“Nhưng bọn họ đã yêu nhau từ trước khi Đệ Nhị Sinh Mệnh phong tỏa Chúa Tể Sinh Mệnh, vậy thì hắn tò mò về chuyện đó làm quái gì?” Tiểu Long Nữ phản bác.
“Không, tôi nghĩ kể cả bây giờ hắn vẫn biết mọi động tĩnh của chúng ta,” Du bình tĩnh nói, “Khi tôi nghĩ kĩ chuyện này, thì Chúa Tể Sinh Mệnh có vẻ đã kiểm soát Đệ Nhị Sinh Mệnh rất chặt. Hắn ta có cả ngàn cách để theo dõi cử động của chúng ta, giả dụ như tạo ra một NPC nhỏ bằng con muỗi để nghe lén những cuộc bàn bạc của chúng ta.”
“Vậy là rất không ổn hả? Chẳng phải điều đó có nghĩa là hắn ta đã biết kế hoạch tấn công lục địa Phía Bắc của chúng ta từ lâu rồi sao?” Tôi nuốt nước bọt. Tấn công Chúa Tể Sinh Mệnh lúc hắn không phòng bị gì đã khó thành công rồi, đằng này hắn biết hết…? Như vậy chẳng hóa chúng tôi lần này một đi không trở lại à?
“Ừm. Vậy nên tôi mới không hiểu được: Tại sao hắn ta không giết chúng ta? Ngoài những sát thủ lúc trước, hắn không hề cử thêm bất kì ai tới giết chúng ta nữa. Trước đây, tôi luôn biết là chúng ta không cách nào đánh lại hắn. Chúa Tể Sinh Mệnh nhất định có cả trăm cách để tiêu diệt chúng ta.” Du như thể nghĩ muốn nát óc, “Không hợp lý, thực rất không hợp lý.”
“Chẳng phải mục đích cả hắn là ép tất cả loài người biến mất khỏi Đệ Nhị Sinh Mệnh sao?” Du gãi đầu rồi lẩm bẩm một mình, “Hắn chỉ cần cử một đám NPC cài chương trình HD sát sinh hết chúng ta, tại sao hắn ta còn chưa ra tay? Chỉ đe dọa chúng ta?”
Thấy trạng thái hoang mang của Du, tôi cảm thấy thông minh quá cũng không phải chuyện tốt: rất dễ khiến người ta nghĩ nhiều muốn nổ đầu. Như tôi thì tốt hơn nhiều! Tôi hoàn toàn không hiểu hành động của Chúa Tể Sinh Mệnh có chỗ nào bất thường cả.
Ngài đang đợi ngươi.
Một giọng nói quen thuộc chợt lọt vào tai tôi. Chẳng phải là giọng của Thiên Tiên sao? Nhưng chẳng phải Thiên Tiên đang cùng Doll dạo chơi ngoài thành phố sao? Và có vẻ không ai phản ứng lại câu nói vừa rồi.
Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn luôn đợi ngươi, Vương Tử. Mau đi đi. Mau tới Lục địa Phía Bắc tìm ngài! Nếu ngươi đến trễ, chỉ e sẽ không kịp nữa.
“Không kịp cái gì?” Tôi kinh hoàng hét lên, nhưng chỉ nhận ánh mắt nghi ngại của mọi người.
Mau lên! Ngài đang đợi ngươi.
“Đợi tôi? Tại sao?” Tôi nghi ngờ hỏi. Tuy nhiên, Thiên Tiên không đáp lại tôi nữa.
“Vương Tử?” Du ngập ngừng nói, nhìn tôi.
Tôi bối rối quay đi. Chuyện vừa rồi chính xác là sao? Sao mọi chuyện mỗi lúc một phức tạp như vậy? Tại sao Chúa Tể Sinh Mệnh lại đợi tôi? Hắn đợi tôi đến uống trà với hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.