1/2 Prince

Chương 5: Kẻ thù không đội trời chung




Này chém, này đâm, này lại đâm lại chém tiếp N lần. Tôi đem tất cả những bực tức trong lòng trút hết lên bọn quái, trong lòng vẫn còn đang bậm bạch, Cái quái quỷ thế này! Chẳng những Tiểu Long Nữ hãm hại tôi, Lang đại ca quay lưng với tôi, lại còn Doll nữa! Cái gì mà “càng đông càng vui” chứ…!
Du chết tiệt, Du ngu ngốc, Du đồ thúi hoắc! Ngày nào cũng dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn tôi! Nhìn kiểu đó lưng tôi sớm muộn gì cũng bị thiêu thủng một lỗ mất!
Tôi hung hăng quay lại, trừng mắt nhìn gã pê-đê chết tiệt kia.
Không thể tin nổi, thấy tôi quay đầu trừng mắt nhìn hắn, Du còn rất vui vẻ vẫy tay với tôi, lại còn…
Lại còn trả cho tôi một nụ hôn gió! Phải tránh ngay! Tôi vội vàng quay lại đánh quái, để tránh phải nhận bất cứ cái hôn gió ám muội nào của Du nữa.
“Ai ya! Vương Tử điện hạ tôn quý xinh đẹp thẹn rồi kìa,” Du nhìn Vương Tử trước mặt đang hăng hái giết quái để phát tiết, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ đắm đuối.
…Anh có chắc là hắn ta đang THẸN không!? Đội hữu còn lại nghĩ thầm.
Đánh xong con quái cuối cùng mà Tiểu Long Nữ dụ tới, chúng tôi nhận được tin PM từ Lang đại ca. Chúng tôi bèn nhanh chóng trở lại bên đội ngũ, lẳng lặng nghe chỉ thị của Lang đại ca.
“Anh nghĩ là với đội ngũ bây giờ: một chiến sĩ cấp 40, một tế ti cấp 40, một đạo tặc cấp 39, một Tử linh pháp sư 37 cấp, còn có Thi nhân cấp 40 nữa; chúng ta có thể tới khu quái cao cấp luyện rồi,” Lang đại ca phân tích. “Anh cho là Nộ Long Sơn Cốc khá hợp với chúng ta. Trong Sơn cốc có Rồng Nhỏ, cấp bậc và hệ trực thuộc rất phong phú. Còn có Ma thú cao cấp. Điểm kinh nghiệm khá nhiều, xác suất rơi ra bảo vật khá cao, nên thực lực của đội sẽ được nâng lên rất nhiều.
“Ngoài ra, trong Mạo Hiểm Giả Công Hội còn có nhiệm vụ thu tập da rồng, xương rồng và gân rồng. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng điểm danh vọng, tiền vàng, và cộng cả điểm kinh nghiệm nữa.
“Nhưng mấy cái này cũng không quan trọng lắm, quan trọng nhất là…” Lang đại ca sắc mặt nghiêm túc nói.
“Là…gì?” Chúng tôi đều nuốt nước miếng, lo lắng hỏi.
“Nghe nói Long Tiên* hiệu quả rất hay…”
(*Long Tiên: đây là tên được lấy từ bản gốc. Long Tiên chính là “chỗ ấy của con rồng”. Với quan niệm phương Đông, “ăn gì bổ nấy”, vậy Long Tiên trong trường hợp này được dùng để bào chế, hoặc được trực tiếp sử dụng như một loại xuân dược vậy. – meomeo)
“Lang đại ca …?” Tôi không dám tin là Lang đại ca luôn đứng đắn lại có thể nói ra loại lời này.
“… Và có thể bán một đồng vàng một cái.”
“Đi thôi! Giết rồng nào!” Tôi vạn phần khí thế hươ hươ thanh đao, con ngươi đã biến thành hình đồng tiền nhảy múa.
Chúng tôi quyết định thẳng tiến đến Mạo Hiểm Giả Công Hội đăng kí một đội phiêu lưu nhỏ, rồi nhận tất cả nhiệm vụ lớn nhỏ liên quan đến rồng. Đương lúc đó, lại gặp phải một vấn đề vô cùng lớn…
“Tên đội anh thấy đặt là đội Đấu Rồng rất được, nghe rất có khí thế.” Lang đại ca đề đạt ý kiến.
“Không được, quá thô tục. Đặt tên là đội Hoa Hồng Dại hay hơn nhiều.” Tiểu Long Nữ đắm chìm trong mộng tưởng về một rừng hồng dại.
Doll phấn khích reo to, “Đặt tên đội là Đội Thủy Thủ Xinh Đẹp đi!”
… Tôi đột nhiên nghĩ đến cảnh Lang đại ca tự xưng là đến từ Đội Thủy Thủ Xinh Đẹp…
“Gọi là Đội Vương Tử Tôn Quý đi…” Tôi lập tức nâng tay phải lên, một cùi chỏ thụi vào thân thể yếu ớt của thằng cha Thi Nhân. Hắn ngã vật xuống đất, trên đầu sao bay lòng vòng.
“Đội Truyền Thuyết Sói Hoang thì sao?” Lang đại ca nhíu mày suy nghĩ.
“Xời ạ, Đội Hương Cỏ Quyến Rũ đi!” Tiểu Long Nữ vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc.
“Đội Vì Tình Yêu Và Chính Nghĩa!” Doll gào tướng lên.
“Đội Hổ Báo …”
“Đội Bách Hợp…”
“Đội Doll dễ thương …”
Nhìn ba người trước mặt cãi nhau nảy lửa, tôi đành xoa xoa mặt, lẩm bẩm, “Mình thấy tên thích hợp nhất cho đội là “quái dị” thì có…”
Lúc này ba người còn đang cãi nhau bỗng nhất tề quay đầu lại, giương mắt nhìn tôi, đồng thanh nói, “Cậu/Anh vừa nói cái gì?”
Tôi chảy một giọt mồ hôi lạnh, “Tôi…”
Cuối cùng, chúng tôi quyết định đặt tên đội là Phi Thường Đội. Mới nghe qua thì có vẻ là chả có nghĩa cóc khô gì, nhưng nếu đọc là “Phi, Thường Đội”* chứ không phải “Phi Thường, Đội”** thì rất có ý nghĩa nha.
(*,**: Đây là một phép chơi chữ. Cả hai từ trên đều viết và phát âm như nhau, nhưng nếu ngắt khác nhau thì sẽ tạo ra những nghĩa khác nhau. “Phi, Thường Đội” có nghĩa là đội không bình thường hoặc một đội cực kì quái dị. “Phi” là không, bất; “Thường” là bình thường. Ghép lại là “bất bình thường”. Còn “Phi Thường, Đội” có nghĩa là Đội Rất, tên này chẳng có nghĩa gì hết. Phi Thường là một trạng từ của người Trung Quốc, có nghĩa là cực kì, vô cùng. Trường hợp thứ hai không phải nghĩa chuẩn của tên Phi Thường Đội, nhưng hầu hết tất cả những người chơi trong Đệ Nhị Sinh Mệnh đều tưởng đây là nghĩa chuẩn, thế nên họ mới cảm thấy cái đội này rất bất bình thường. – nhóm PR)
Đến Nộ Long sơn cốc, chúng tôi dành chút thời gian quan sát tốc độ của lũ rồng nhỏ. Sau khi phát hiện ra tốc độ của chúng so với Tiểu Long Nữ chậm hơn nhiều, lại đã bị Du giảm trạng thái*, chúng tôi quyết định dùng phương pháp thường để đánh quái.
(*giảm trạng thái: trái ngược với tăng trạng thái, giảm trạng thái là kĩ năng của pháp sư hoặc những chức nghiệp tương tự vậy phóng vào kẻ địch hoặc quái thú, khiến cho lực tấn công và độ nhanh nhẹn của chúng đều giảm xuống. Giảm trạng thái tạo cho đối thủ một trạng thái bất lợi, giúp đội minh có thêm lợi thế, nhưng chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn nhất định. – nhóm PR và Ch3RrI.)
“Bé Bao, Phát tán mùi hương!” Tôi hoàn toàn ngưỡng mộ khả năng này của Bé Bao. Chúng tôi tiết kiệm không biết bao nhiêu thời gian để tìm lũ quái. Và phạm vi phát tán mùi đã tăng lên tới 250 mét!
Một lúc sau, mặt đất dưới chân bắt đầu rung động. Một đám bụi mù cuồn cuộn lên trước mặt, có thứ gì đó đang rầm rập chạy về phía chúng tôi… Thế là chúng tôi ngẫu nhiên được chứng kiến một cảnh tượng cực kì quái dị: hơn chục con rồng mỗi con cao ba thước quây quanh một cái bánh bao nhân thịt. Rõ kỳ quái, chưa từng nghe qua rồng lại thích ăn bánh bao nhân thịt.
Mắt trợn lớn, tôi nói, “Tiểu…Tiểu Long Nữ này, cô đánh nổi chứ? Tôi thấy hình như…hơi bị nhiều đấy!”
Tiểu Long Nữ ngạc nhiên nuốt nước miếng một cái… sau đó cười ha hả, “Yên tâm đi! Em lấy danh dự của thiên hạ đệ nhất đạo tặc mà thề, nhất định sẽ đánh được.”
Thiên hạ đệ nhất đạo tặc? Lấy danh dự người khác mà thề tác dụng cái cóc gì?
“Doll, triệu hồi Hỏa Giáp Cốt Tinh (mấy con Cốt Tinh của Doll cũng tăng cấp rồi!). Du, phóng Sanh Ca Mê Hoặc Thuật, chuẩn bị Truy Hồn Siêu Âm Tiễn đề phòng cho chắc. Nếu rảnh tay thì dùng Quần Âm Loạn Vũ* hỗ trợ Vương tử chiến đấu. Vương Tử… rút đao ra, đưa vỏ đao đây.” Lang đại ca vừa tăng trạng thái cho tôi và Tiểu Long Nữ vừa chỉ đạo.
(*Quần Âm Loạn Vũ: phiên âm là qún yīng luàn wŭ. Các bạn cứ tưởng tượng ra một đàn vịt trời bay tán loạn vậy, nhưng thay vịt bằng nốt nhạc. Cũng có thể coi đây là một cụm từ chơi chữ từ cụm từ gốc “Quần Dâm Loạn Vũ”. Hai câu này phát âm y như nhau. Chữ “yīng”, vừa chỉ một loại chim (Sâm Cầm, chắc có lẽ vậy), vừa để chỉ những cô gái dâm dật (chữ Dâm). Kĩ năng này có lẽ là một loại chú công kích, nhưng chưa rõ cụ thể là thế nào. – nhóm PR và meomeo)
Tất cả đã sẵn sàng. “Cẩn thận nhé Tiểu Long Nữ.”
Chúng tôi dùng ánh mắt, “Tráng sĩ một đi không trở về” nhìn Tiểu Long Nữ. Ôi, nghe gió thổi đìu hiu heo hắt lòng*!
(*Đoạn “Tráng sĩ một đi không trở về” và “gió thổi đìu hiu heo hắt lòng!”: Có liên quan đến Kinh Kha, một sát thủ dưới thời Chiến Quốc. Ông được Yên Đan, thái tử nước Yên, cử đi ám sát Tần Thủy Hoàng, vị vua nổi tiếng thời nhà Trần. Tương truyền ông viết bài thơ này trước lúc ra đi để tạm biệt thân bằng cố hữu đi đưa tiễn.
“Phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”
Dịch:
“Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê
Tráng sĩ một đi không trở về.”
Trong trường hợp này, Vương Tử cùng những người còn lại đang “tống tiễn” Tiểu Long Nữ “đến chỗ chết”, vĩnh biệt không hẹn ngày gặp lại. – nhóm PR và meomeo.)
Tôi nhìn Tiểu Long Nữ không một tiếng động từ từ tiếp cận đằng sau một con rồng. Sau đó dùng loại động tác “thấy chết không chùn” đâm mạnh vào mông con rồng.
Lại nói, tại sao Tiểu Long Nữ lại đâm vào mông rồng chứ không phải chỗ khác. Đấy là do cô nàng lùn đến nỗi chỗ cao nhất mà cô với được là mông rồng thôi. Cái này không liên quan gì đến sở thích cá nhân của cô nàng đâu.
Sau đó, Tiểu Long Nữ lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ bỏ chạy như điên.
“Uầy, chạy như bay ấy nhỉ.” Tôi tán thưởng, thật quá nhanh. Lang đại ca đành phải thu hồi Bé Bao bởi vì khoảng cách đã quá xa, dùng Song Sát đánh không tới.
“Truy Hồn Siêu Âm Tiễn!” Du dùng cổ cầm liên tiếp bắn ra hai tên, dụ về hai con rồng. Sau đó lại tiếp tục phóng ra Sanh Ca Mê Hoặc Thuật.
Tôi cùng bọn Hỏa Giáp Cốt Tinh thành nhóm tiên phong. Tôi tự mình đánh một con rồng trong khi mấy con Cốt Tinh giúp những người còn lại.
Vừa đánh tôi vừa quan sát nhược điểm của con rồng. Mặc dù lúc đầu nhất thời không phát hiện gì nhưng tôi rất nhanh nhận ra: Bọn rồng này tuy công kích mạnh, phòng thủ mạnh, tốc độ cũng không chậm, nhưng lại có một nhược điểm rất lớn. Đó là… vuốt của bọn nó quá ngắn.
Nó rất ít có cơ hội dùng vuốt tấn công tôi, nên tôi chỉ cần để ý cái đuôi xem nó có quật vào mình hay không. Thế là tôi có thể từ từ làm tiêu hao lượng máu của nó. Dù tôi có bị cào bị quật vài cái cũng đã có Lang đại ca đằng sau hỗ trợ, không phải sợ.
Doll gặp một chút trục trặc với mấy con Hỏa Giáp Cốt Tinh. Nói ra, dù sao chúng nó cũng chẳng có trí khôn. So với tôi, phương diện né tránh của chúng kém hơn nhiều, nên thường bị rồng đánh trúng. Cũng may, bọn nó là linh vật triệu hồi cấp 4 của Tử linh pháp sư, máu nhiều phòng ngự cao, công kích cũng mạnh. Doll dùng Hắc Ám Trì Dũ Thuật* là lại có thể xăm xăm tiến về phía trước.
(*Hắc Ám Trì Dũ Thuật: tạm dịch là thuật chữa trị hắc ám. – meomeo)
Ngoài ra, còn có lực đánh của Lang đại ca và Song sát của Bé Bao, cũng giúp tiêu hao không ít máu của lũ rồng…
Tốt! Du cũng thường xuyên dùng Quần Âm Loạn Vũ giúp đỡ tôi, coi như hắn cũng có chỗ dùng được…
Rốt cuộc, con rồng trước mặt cũng từ từ ngã xuống. Tôi mừng như điên, Một Long tiên là một đồng vàng đấy… Á há há há! Thừa dịp Du còn chưa kịp dụ thêm một con nữa, tôi quyết định thỏa mãn tính tò mò của mình, xem thử xem Long tiên so với đồng vàng có giống nhau chỗ nào không.
…Không có! Không có! Sao lại không có Long tiên? Ôi vàng yêu của anh, em ở đâu rồi?
“Lang đại ca, tại sao lại không có Long tiên, anh nói là có mà…” Tôi giọng đáng thương nói với Lang đại ca.
“Vương Tử, cậu thật sự…” Cậu thực sự muốn ăn nó tẩm bổ sao? Có muốn cũng không cần phải lộ liễu như vậy chứ! Xú Lang vừa nghĩ vừa tiến lên nghiệm thu con rồng, “Vương Tử, đây là con cái, lấy đâu ra Long tiên.” Lang đại ca vỗ lên lưng tôi, “Đừng lo, bao giờ đánh được nhất định anh sẽ mang cho cậu xem.”
Cũng phải, trông Vương Tử gầy gò ốm yếu thế kia, có lẽ nên tẩm bổ cho thằng bé thôi… Vả lại, chỗ kia của đàn ông rất quan trọng, không được để tong teo không phát triển! Hừm, bao giờ đánh xong mang một cái Long tiên tặng cho Vương Tử đi. Xú Lang vừa nghĩ vừa tưởng tượng, Long Tiên xào, rượu Long tiên, canh Long tiên…
“Thật à? Quá tuyệt!” Vàng yêu của tôi, hố hố hố! Mình muốn đi uống trà! Tôi vui vẻ nghĩ.
”Vương tử điện hạ tôn quý, cứu mạng vớiiiiiiiii!” Du chạy tán loạn như gà bị cắt tiết, đằng sau còn có một con rồng – cái con mà hắn ta đã dùng Truy Hồn Siêu Âm Tiễn dụ về – đuổi theo. Tôi thật rất muốn lờ tuốt thằng cha này đi… Hầy! Cuối cùng tôi vẫn phải nhấc Hắc đao lên chém hạ con rồng.
Trải qua nỗ lực của cả Phi Thường đội chúng tôi, mấy chục con rồng giờ đã chẳng còn mống nào. Không hổ là rồng, điểm kinh nghiệm thực siêu nhiều. Lang đại ca cấp cao nhất đội cũng tăng một cấp, Doll cấp bậc thấp nhất tăng liền hai cấp, nhưng mà…
“Hộc, hộc, hộc, hộc…” Tiểu Long Nữ cực kì không có hình tượng thục nữ nằm vật ra đất theo hình chữ “đại” – nằm ngửa dạng hết tay chân ra. Cô nàng chẳng nói được câu nào nữa, chỉ hồng hộc thở.
Tôi cũng chẳng tốt hơn cô nàng chút nào. Mệt, quả thực quá mệt. Đánh liên tục tới mấy chục con rồng, bắp tay tôi rệu rã, không thể nhấc lên được nữa. Chân không còn chút khí lực, nhũn ra như thạch.
Lang đại ca “đánh bóng” tới lả cả người, ngã vật xuống đất mà thở. Miệng Doll khô như hạn vì phải niệm chú Hắc Ám Trì Dũ Thuật quá nhiều. Còn phần Du, ngón tay hắn đã bị bẻ cứng ngắt thành một góc độ kì cục. Tình hình tối nay muốn ăn cơm hắn cũng phải dùng cách của chó mà ăn!
Tất cả thành viên của Phi Thường đội đều nằm thẳng cẳng trên đất. Chúng tôi chẳng lấy đâu ra khí lực mà phân loại xác rồng, còn nói gì đến chuyện lột da rút gân rút xương đây… Nhưng nghĩ đến Long tiên của tôi, vàng của tôi, tôi đành dồn hết chút sức tàn còn lại bò, bò, bò đến chỗ mất con rồng chết gần đó…
Huhu! Sao lại là con cái nữa? Khóe mắt đã bắt đầu ậng nước. Ôi trà của tôi…
“Vương Tử điện hạ tôn quý thích Long tiên như vậy sao?” Du thương cảm nhìn tôi, “Đến đây, để Du phục vụ cho em!” Sau đó hắn chạy tới mấy con rồng bên cạnh bắt đầu công việc thiến rồng.
Du… Lần đầu tiên tôi cảm thấy rất biết ơn hắn, hắn lần này không nói điều gì khiến tôi muốn đập nát xương hắn. Sau đó tôi trợn mắt nhìn hắn cắt cái gì đó từ người con rồng, sau đó nhanh chóng nhóm lửa, lại nhanh chóng quăng cái vật đó vào nồi, rồi bắt đầu nêm gia vị.
“… Du, anh làm cái quái gì thế?” Tôi run run giọng hỏi.
“Vương Tử điện hạ xinh đẹp, đợi một chút, canh Long Tiên cũng sắp xong rồi.” Du một bên trả lời tôi, một bên nếm thử xem canh đã được nêm vừa miệng chưa.
“…”
Khi một người điên tiết đến cực độ, năng lực sẽ trở nên vô hạn. Tôi trước giờ đều chưa hề nghĩ tôi lại có thể dùng tốc độ sao xẹt như thế mà chạy tới chỗ Du. Tôi một đạp đá văng Du ra ngoài, tóm lấy cái nồi canh Long tiên, hai tay lại phát run.
“Vàng… vàng của tôi! Trà của tôi!” Tôi thảm thiết kêu.
Tôi đạp, đạp, đạp lên Du như tấm thảm chùi chân, thi thoảng còn bồi cho hắn một cú Bạo Liệt Quyền*…
(*Bạo Liệt Quyền: tên một chiêu thức trong loạt truyên tranh và game đối kháng, có bao gồm cả game King of Fighters – nhóm PR)
“HAHAHA… hộc… hộc… HAHA” Tiểu Long Nữ vừa thở hồng hộc vừa cười lăn lộn. Vương Tử? Ăn canh Long tiên? Hahahahahaha!
Hóa ra Vương Tử không định uống canh Long tiên à! Lang đại ca nghĩ thầm, Cũng may Du nhanh tay chết trước, bằng không mình mà dọn ra canh Long tiên…
“Long Tiên là cái gì? Rồng có dùng roi sao*?” Doll khó hiểu hỏi. Cô bé lại nhìn Du – người đã bị tôi chà đạp không ra thần người nữa, “Du ca ca sẽ không chết chứ?”
(*Long Tiên: như đã nói ở một số chú thích trước, Long Tiên có nghĩa là “cái ấy của con rồng”. Có lẽ đây là một từ lóng của TQ. “Long” có nghĩa là “rồng”, “Tiên” có nghĩa là “cái roi” (một vũ khí dây dài thường dùng để quật). Có lẽ do sự đồng âm này mà Doll hiểu nhầm ý của những người trong đội, tưởng bọn họ nói tới roi rồng. – nhóm PR và meomeo.)
“Không chết được đâu. Anh sẽ chữa lành cho cậu ta.” Lang đại ca an ủi Doll. Nhưng trong lòng anh lại nghĩ thầm, thà để Du chết rồi bay về điểm trọng sinh còn nhân đạo hơn…
Một lúc lâu sau, cuối cùng tôi đánh Du cũng chán cả người. Ra lệnh cho hắn ta đi thiến toàn bộ chỗ rồng còn lại, tôi ngắm nghĩa đống Long tiên…
Thẹn ấy à? Trong mắt tôi chỉ thấy mỗi vàng với hương trà thơm ngát thôi. Có gì mà phải thẹn thùng nữa! Á há há há!
“Mấy người kia, đứng lại.” Một giọng nữ đầy kiêu ngạo vang lên.
Tôi trong lòng cả kinh. Đừng là một màn nữ tặc cướp chồng “Đường này ta mở…. trai đẹp ở lại!” nữa chứ! Liếc nhìn Du, tôi tính toán trong lòng, Hay đem Du bán cho nữ tặc này luôn?
Lại về phần Du… Mặc dù trên mặt vẫn thường trực vẻ tưng tửng mê mẩn như trước, sống lưng cũng không khỏi lạnh toát một cái. Kỳ quái, trời trở lạnh sao? Hắn liếc lên trời.
Tôi quay lại nhìn xem, liền thấy một nữ nhân tộc rất có khí thế, mạnh mẽ nam tính ngời ngời đứng cách chúng tôi cũng không xa lắm. Sau lưng cô nàng còn có 4 người chủng tộc chức nghiệp khác nhau, rõ ràng là cùng một đội.
Một nhóm cướp đường? Không thể nào!?
Lòng đầy dè chừng, tôi lạnh lùng nhìn nữ nhân tộc tràn đầy anh khí kia. Trong lòng đã quyết, tôi phải dọa cô nàng chạy mất dép, hoặc ít nhất cũng phải khiến cô ta không còn tơ tưởng gì tôi nữa, bắt Du đi thay. Tôi cố ý dạng hai chân ra, tay chống lên hông. Chân trái còn nhịp lên nhịp xuống, tôi lấy giọng thô lỗ nhất mà tôi có thể giả được, nói:
“Làm~~ sao? Muốn gì thế hả em gái nhỏ?”
“Vương Tử, anh làm cái trò gì đó?” Tiểu Long Nữ vô cùng kinh ngạc PM tôi qua kênh tổ đội.
“Vờ làm lưu manh! Có giống không?”
“… gì cũng giống, mỗi lưu manh là không.”
Câu trả lời của Tiểu Long Nữ làm tôi hơi mất hứng, tuy vậy, cô gái xinh đẹp anh khí hừng hực đứng trước mặt tôi kia hẳn là bị chọc giận. Nói trắng ra… cô ấy giận dữ tới mức trông gần như sắp phát hoả tới nơi. Oái! Đáng sợ quá, xem ra mình không nên ra vẻ lưu manh nữa là hơn.
“Ngươi. Vừa. Nói. Cái. Gì?” Cô gái gằn từng tiếng qua kẽ răng nghiến chặt.
Tôi xám hồn đứng đàng hoàng lại. Tôi nuốt nước bọt đánh ực và đáp, “Không…không có gì. Tôi chỉ muốn hỏi người đẹp à cô định hỏi gì thế.”
“Ngươi nói CÁI GÌ?!”
Má ơi! Ngọn lửa của cô nàng thậm chí còn bốc cao hơn là sao???
Trên đầu tôi lơ lửng một mớ nghi vấn. Để bảo vệ cái mạng nhỏ này, tôi cấp tốc quyết định dùng đến hình tượng hoàng tử ‘cực phẩm’ của mình. Nở nụ cười lịch thiệp nhất, quyến rũ nhất, tôi nhã nhặn hỏi, “Tiểu thư xinh đẹp, em có gì cần hỏi sao?”.
Thế nhưng không ngờ ‘tiểu thư xinh đẹp’ thực sự đã đáp lại bằng một câu chửi thề (“Mẹ K***!” – cô gái hét lên vậy đó) rồi đá tôi liền một cú… kiểu tấn công mà người ta hay gọi là ‘đá vào chỗ hiểm’.
Đồng đội tôi kinh ngạc tới ngơ ngẩn cả người. Không ngờ lại có một cô gái nỡ đá vào chỗ hiểm của tuyệt sắc mỹ nam Vương Tử! Đặc biệt là Tiểu Long Nữ, cô nàng sững sờ đến độ há hốc miệng tưởng rụng quai hàm đến nơi.
“Au!” tôi không kịp phòng bị, “cậu nhỏ” đã ăn một cú đá trời giáng. ĐAU QUÁ! Tôi thực sự muốn dùng hai tay bảo vệ ‘chỗ đó’ của mình mà nhảy loạn lên cho đỡ đau. Nhưng không thể được. Chút nữ tính trong sâu thẳm lòng tôi nhắc tôi rằng một cô gái không thể dùng tay che XX của mình trước mặt người lạ như thế. Ủa mà con gái làm gì có XX mà che?
Ôi, nhưng mà đau chết được! Đau đến không chịu nổi, tôi khuỵu xuống đất, cả người co rúm lại. Tôi cúi đầu, cảm thấy nước mắt đang theo khóe mắt rơi xuống…
“Vương Tử…” Du tay chân luống cuống nhìn tôi, không biết phải làm gì. Rồi hắn đứng đậy trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia. Ánh mắt hắn băng lạnh vô tình, toàn thân toả ra sát khí ghê người. Thậm chí Tiểu Long Nữ và Lang đại ca đang định to tiếng cũng sững sờ chết lặng. Chưa bao giờ thấy vẻ mặt Du lạnh lẽo đến thế!
CHÁT! Du bạt tai mỹ nhân nam tính một cú rõ đau, mạnh đến nỗi làm cô ngã sấp. Rồi hắn đè nghiến cô gái xuống bằng một chân, và cất giọng buốt giá, “Ta không biết Vương Tử đã xúc phạm ngươi ở điểm nào, nhưng KHÔNG AI được phép đối xử với cậu ấy như vậy.”
Đồng đội của cô gái tức thì lao đến. Chiến sĩ hắc ám tinh linh tộc đi đầu đội rút kiếm chĩa vào Du. “Buông nó ra.”
Trước tình hình đó, Tiểu Long Nữ liền rút ra chủy thủ (dao ngắn); Lang đại ca nhặt Bé Bao từ dưới đất lên, tay siết chặt cây pháp trượng Vinh Diệu Chi Quang; Doll cũng triệu tập Hoả Giáp Cốt Tinh và lao đến bên tôi. “Vương Tử ca ca không sao chứ ạ?” cô bé khẩn thiết hỏi, giọng đượm vẻ quan tâm.
Lúc đó cả hai đội đều giương vũ khí lên chĩa vào đối phương. Tình hình trở nên căng thẳng, và vì là chiến sĩ duy nhất trong đội, tôi vội lau nước mắt đi. Đứng dậy với đôi mắt đỏ hoe, tôi nâng thanh Hắc Đao cấp 20 công lực 65 của mình lên.
Tôi căm phẫn nhìn cô gái xinh đẹp vẫn đang bị Du ghìm chặt xuống đất. Dám bắt mình phải chịu cơn đau khủng khiếp nhất của một đứa con trai… thật đáng giận!
Nhưng vẫn còn một điều tôi không hiểu nổi. “Tại sao đá ta? Ta đã nói gì sai?”
Cô gái ném cho tôi một cái nhìn tức tối, “Mẹ K***! Cái thứ ẻo lả đầu rỗng nhà ngươi không phân biệt nổi nam và nữ à?! Không biết ta là con trai sao?! Tiểu thư, tiểu thư cái con khỉ, đần nó vừa vừa chứ!!!!”
Đoạn ‘cô gái’ quay sang Du rủa xả, “Có buông ta ra không thì bảo!”
Nhưng Du càng ấn mạnh chân thêm và không buồn dịu giọng, khinh thường nói, “Dám gọi Vương Tử là tên đầu rỗng ẻo lả à? Sao không nhìn lại mình trước đi, ở đâu lại có thằng con trai nào đi đá vào chỗ đó của người khác chứ? Buông ngươi ra ư, đợi đến khi ngươi biến thành cột sáng đi, ta sẽ buông.”
… con trai á? Tôi chết sững. Rồi tôi dòm thật kĩ người đẹp đang nằm bẹp dưới chân Du. Nhìn cách gì tôi cũng chẳng thấy có điểm nào ở cậu ta giống con trai cả, trừ cặp lông mày lưỡi kiếm ra. Gương mặt cậu ta hình trái xoan thanh tú, hàng mi dài, mắt hoa đào sóng sánh, vóc người mảnh dẻ. Thêm nữa, cậu ta lại khoác áo choàng pháp sư nên tôi không nhìn ra cậu ta có ngực hay không…
“Thả Minh Hoàng* ra.” Lần này, chiến sĩ yêu tinh da sẫm màu xông tới. Chỉ trong một tiếng hô “Viên Hoa Kiếm Ý,” thanh trường kiếm trong tay anh ta xuyên thấu thân người Du từ 5 hướng khác nhau chẳng chút nương tình.
(*bản truyện tranh là Miwa, bản dịch cũ của tôi là Ming Huang – meomeo)
“Au!” Du bật ra một tiếng kêu đau đớn, lực của chiêu kiếm hất hắn văng ra xa, đập lưng xuống nền đá.
Không ngờ đối phương nói đánh là đánh ngay, tôi không kịp đỡ lấy Du khi hắn ngã. Tôi hấp tấp quỳ xuống xem xét thương tích của hắn. Lang đại ca cũng lao đến niệm chú hồi sức cho Du.
Không còn bị Du khống chế, Minh Hoàng đứng bật dậy. Ném cho Du một cái nhìn độc địa, cậu ta lầm rầm niệm chú, “Lôi Yêu…”
Vừa nghe được mấy từ đầu của câu chú, Tiểu Long Nữ vội la lên, “Vương Tử, ngăn cậu ta lại mau. Lôi pháp mạnh vô cùng, Du sẽ chết mất!”
Trước lời cảnh báo của Tiểu Long Nữ, tôi liền lao đến Minh Hoàng tính cho cậu ta một nhát đao để ngăn không cho cậu ta niệm thêm một từ nào nữa. Nhưng chiến sĩ yêu tinh da màu sẫm tay cầm thanh kiếm đã chắn ngang đường tôi.
Tôi nóng ruột bổ một đao về phía anh ta. Chiến sĩ Hắc ám tinh linh tộc không lùi lại lấy một phân, ngược lại còn ra tay phản kích. Hai chúng tôi một đao một kiếm chiêu đối chiêu chan chát, hết công rồi thủ, thủ rồi lại công. Tôi gần như phát rồ vì lo lắng.
“… thiên lôi thuật!” thần chú của Minh Hoàng vừa dứt, một chùm sấm sét liền trút xuống đầu Du.
“A, a… Ai ya,” Du quằn quại đau đớn. Lang đại ca không ngừng niệm chú hồi sức, hy vọng phục hồi sinh mệnh lực của Du trước khi quá muộn…
Ít ra Du còn sống, tôi thầm nghĩ.
Ngay khi lo lắng ngoảnh lại liếc nhìn xem tình trạng Du ra sao rồi, tôi đã sơ hở lãnh trọn hai chiêu của đối thủ. Nóng máu, tôi quyết không xao nhãng nữa mà tập trung vào tranh tài với tên Yêu Tinh mặt đen kia.
“Song Trọng Tiễn!” Cung tiễn thủ Tinh linh tộc của đối phương đã vậy còn lợi dụng cơ hội bắn người đã bị thương là Du. Tôi gạt đi lưỡi kiếm của tên chiến sĩ Yêu tinh mặt đen và lao về phía Du. Nhưng ai có thể chạy nhanh hơn tên bắn cơ chứ?
“Khô Lâu, bảo vệ Du ca ca.” may thay Doll đã có mặt bên Du và lệnh cho hai bộ xương đứng chắn bảo vệ anh.
Thấy vậy tôi nhẹ nhõm hẳn, đến độ quên béng kẻ địch còn ở kế bên mình. Tên Hắc Ám Yêu Tinh hô to, “Viên Hoa Cuồng Kiếm,” và thanh kiếm tức thì chém phập xuống lưng tôi.
“Au…” tôi nhăn mặt.
“Vương Tử!” Đồng đội tôi lớn tiếng gọi, vẻ đầy lo lắng. Doll tức thì điều 3 thủ hạ đến yểm trợ tôi. Có Hoả Giáp Cốt Tinh che chắn, tôi an toàn trở lại đội và để Lang đại ca chữa thương.
Thương tích của tôi không nặng lắm nên Lang đại ca chỉ cần dùng một câu chú cấp trung là đủ khôi phục hình dáng hoàn thiện không thương tích. Nhưng nhìn Du mặt mày méo mó vì gắng gượng chống lại cơn đau, sát ý trong tôi lại trào dâng dữ dội. Tôi chầm chậm đứng lên và lặng lẽ dùng giọng điệu “bình lặng trước bão táp” hỏi Minh Hoàng:
“Tôi thừa nhận nhầm cậu thành con gái là lỗi của tôi, nhưng cậu đã sai khi gây thương tích cho tôi trước khi làm sáng tỏ mọi chuyện. Du có tát cậu thật, nhưng anh ta không có ý giết chết cậu. Vậy mà bây giờ cậu muốn lấy mạng Du? Cậu có quá đáng không vậy?”
“Quá đáng à? Hắn tự ý dẫm lên người ta, ta CHỈ đòi cái mạng chó của hắn là đã quá dễ dãi rồi,” Minh Hoàng lạnh lùng đáp.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, cố trấn áp cơn giận dữ của mình. Tôi hỏi đồng đội qua kênh tổ đội, “Mọi người nghĩ sao?”
“Kìa kìa! Nhóm kia quá là lịch sự mà~. Chúng ta sao lại không đáp lễ kia chứ?” Tiểu Long Nữ mỉa mai.
“GRÀÀÀO! Kẻ đả thương đồng đội của ta phải chết!” Lang đại ca phẫn nộ gầm lên.
“Bọn họ quá đáng lắm! Đầu tiên là Du ca ca, sau lại là Vương Tử ca ca cũng bị thương. Vì tình yêu và công lý, Doll sẽ trừng phạt họ!” Doll giọng đầy tức giận nói.
“Đại ca, mau trị thương cho em đi! Em sẽ bắt bọn họ phải trả giá cho những gì họ đã làm với Vương Tử!” Du thều thào, mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy.
Tôi cười nhạt.
“Phi Thường Đội, 5 thành viên. Vương Tử, chiến sĩ. Tiểu Long Nữ, đạo tặc. Xú Lang, tế ti. Doll, Tử linh pháp sư. Guiliastes, Thi nhân. Vui lòng xưng danh.” Tôi lạnh lùng nói.
Minh Hoàng ‘hừ’ lạnh một tiếng và đáp, “Hắc Ám Tà Hoàng Đội, 5 thành viên. Minh Hoàng, ma pháp sư (nhân tộc). Tà Linh**, chiến sĩ (Hắc ám tinh linh tộc). Thư Kích Thủ***, cung tiễn thủ (tinh linh tộc). Hắc Bách Hợp, tế ti (thiên sứ tộc). Thâu Hương Công Tử****, đạo tặc (nhân tộc).”
(*Thư Kích Thủ: tay súng bắn tỉa – meomeo.
**Tà Linh: bản dịch cũ của tôi và bản truyện tranh là Wicked. – meomeo.
***Thâu Hương Công Tử: chàng trai ăn chơi sát gái. – meomeo)
Kết hợp chủng tộc và chức nghiệp hoàn hảo… Khụ, khụ! Tôi giũ bỏ cảm giác khâm phục đó và lẳng lặng nghe chỉ thị của Lang đại ca qua kênh tổ đội.
“Chà… cũng không có ý gì mới mẻ. Vương Tử lo Tà Linh, Tiểu Long Nữ lo Thâu Hương Công Tử. Du, nhiệm vụ của cậu là ngăn chặn Thư Kích Thủ, làm sao cho cậu ta không có cơ hội nhắm bắn ai trong nhóm ta. Đặc biệt phải bảo vệ Doll và Tiểu Long Nữ…
“Doll, vai trò của em rất quan trọng. Phải chắc chắn pháp sư của đối phương không hại được ai bên nhóm mình, không thì căng đấy. Đừng lo, có anh ở đây, anh sẽ phụ em một tay.”
Hai nhóm điềm tĩnh yên lặng đối đầu nhau, trừ tế ti hai bên đang bận rộn yểm bùa cho đồng đội.
Sự tĩnh lặng đó nhanh chóng bay biến khi cuộc chiến khai màn. Tôi động thủ, tay nâng Hắc Đao hướng về Tà Linh, khiêu khích kẻ đã tặng tôi hai nhát kiếm trước đó. Tà Linh cũng giương kiếm lên thủ thế…
“Cửu Đầu Long Thiểm,” tôi xông lên phía trước.
“Viên Hoa Cuồng Phiến Vũ,” Tà Linh cũng lao ra.
Đao kiếm chạm nhau vang lên một tiếng ‘keng’ ngân rền khi ‘Cửu Đầu long Thiểm’ của tôi và ‘Viên Hoa Cuồng Phiến Vũ’ của anh ta khắc chế lẫn nhau. Chiêu công kích của cả hai bên đều vô hiệu, và cả hai chúng tôi đều nhanh chóng đi đến kết luận rằng đối phương quả là một chiến binh cừ khôi với đòn tấn công chẳng những nhanh mà còn đầy uy lực.
Chúng tôi tiếp tục trận đấu, đao qua kiếm lại ánh thép loang loáng nhưng đều chẳng thể áp đảo được đối phương.
Ngay khi tôi và Tà Linh lao vào trận chiến tay đôi, những người còn lại cũng bắt đầu nhập cuộc. Tiểu Long Nữ lãnh nhiệm vụ kèm Thâu Hương Công Tử. Anh ta tấn công cô tới tấp, nhưng chẳng trúng được chiêu nào. Tốc lực của Tiểu Long Nữ hoàn toàn trên cơ đối thủ. Tôi cảm thấy lo lắng, bởi điều đó có nghĩa rằng lực công kích của anh ta mạnh hơn cô nàng là cái chắc.
May thay Tiểu Long Nữ dường như cũng đã nghĩ giống như tôi. Nhận thấy Thâu Hương Công Tử dồn điểm kĩ năng vào sức mạnh, cô bèn tránh đối đầu trực diện với anh ta. Thay vào đó, cô chọn chiến thuật ẩn thân, né đòn và chờ đến thời điểm thích hợp để ra tay.
Doll đã đưa hai Hoả Giáp Cốt Tinh lên trước ngăn Minh Hoàng niệm chú, đồng thời giữ lại hai cốt tinh bảo vệ mình, Lang đại ca và Du. Tôi cầm chân chiến binh duy nhất của đối phương là Tà Linh. Cho nên ma pháp sư địch – không có chiến binh bảo vệ – chỉ có thể tung ra những lời nguyền cấp độ yếu để phòng ngự trước Hoả Giáp Cốt Tinh. Xem ra lợi thế đang nghiêng về chúng tôi.
Vì người điều khiển Cốt Tinh là Doll, nên cung tiễn thủ bên địch – Thư Kích Thủ – có ý triệt hạ cô bé. Mới đầu anh ta bắn tên như điên, nhưng vô dụng vì Doll đã được Cốt Tinh bảo vệ kĩ càng. Hơn nữa suốt thời gian đó Du đâu có ngồi chơi xơi nước. Lửa giận hừng hực, hắn nốc ma dược như nước lã và luôn tay thi triển Truy Hồn Siêu Âm Tiễn như phát cuồng, trước sau đều nhắm vào Minh Hoàng mà bắn.
Minh Hoàng kinh hoảng đến nỗi cậu ta chỉ có thể núp sau Thư Kích Thủ và niệm chú phòng vệ. Tuy Thư Kích Thủ đã có chú phòng vệ của Minh Hoàng bảo kê, nhưng cũng không thể coi thường Hoả Giáp Cốt Tinh của Doll nhăm nhe một bên như hổ rình mồi canh lúc họ sơ suất. Đối đầu với 2 Hoả Giáp Cốt Tinh, Thư Kích Thủ chỉ biết bắn Song Trọng Tiễn điên cuồng để chặn đòn tấn công của chúng.
Mặc dù các chiêu đột kích của Du đã bị kết giới của Minh Hoàng phong toả, hắn vẫn không bó tay mà chuyển sang chơi Sanh Ca Mê Hoặc Thuật để hỗ trợ cho Tiểu Long Nữ và tôi. Ngay khi Minh Hoàng giải kết giới để tung công pháp, Du tức khắc trả miếng bằng Quần Âm Loạn Vũ không ngớt bay tứ tán.
Vai trò của Lang đại ca thì cũng như tế ti của đối thủ: là đứng một bên và hồi sức cho đồng đội.
Thỉnh thoảng được Sanh Ca Mê Hoặc thuật của Du giúp sức, tốc độ của tôi liền vượt trội Tà Linh. Anh ta bắt đầu phải lùi lại từng bước một, thân người trúng thương chi chít, khiến tế ti bên đội anh ta là Hắc Bách Hợp luống cuống tay chân cố chữa thương cho anh ta. Tiểu Long Nữ cũng được lợi khi Du chơi khúc nhạc này. Nhờ nó mà tốc độ của cô hoàn toàn bỏ xa Thâu Hương Công Tử, thậm chí cho phép cô thi thoảng ra chiêu công kích đối phương mà không phải nhận lại một vết thương nào.
Chúng ta dẫn trước rồi! Rõ ràng đội chúng tôi đã chiếm thế thượng phong. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi Hắc Ám Tà Hoàng Đội bị đánh bại, nếu như cục diện không bất ngờ xoay chuyển…
“Bách Hợp, trị thương cho em! Tà Linh, Thâu Hương Công Tử, hai anh lại giúp Thư Kích Thủ yểm trợ em,” Minh Hoàng chỉ đạo đồng đội.
“Tấn công! Không được để cậu ta niệm bất kì câu chú nào,” Lang đại ca gầm lên cấp bách.
Tôi tức thì lao đến, nhưng Tà Linh chết tiệt cứ kềm chân tôi không buông. Tà Linh bây giờ tập trung phòng thủ, và tôi chẳng thể nào qua ải anh ta chỉ trong thời gian ngắn được. Trong khi hai chúng tôi giằng co, đồng đội của tôi cũng bận rộn chiến đấu. Sinh mệnh lực của các thành viên trong Hắc Ám Tà Hoàng Đội hạ nhanh đến nỗi Hắc Bách Hợp cũng không đủ khả năng khôi phục lại sinh mệnh lực cho đồng đội kịp lúc.
Trong lúc đó pháp sư địch là Minh Hoàng vẫn đang niệm chú. Một thần chú dài như vậy, tầm sát thương của nó… chúng tôi thật không dám tưởng tượng ra.
Mất một lúc lâu, tôi mới xoay xở phá được vòng kềm toả của Tà Linh. Tôi vung đao nhắm vào Minh Hoàng…
“… Lôi nộ cửu thiên!”
Minh Hoàng giơ cao hai cánh tay. Cậu ta hoàn thành đoạn kết của câu thần chú chỉ trong tích tắc trước khi biến thành một cột sáng bay lên trời dưới lưỡi đao của tôi. Cùng lúc đó, đồng đội của cậu là Hắc Bách Hợp, Thâu Hương Công Tử và Thư Kích Thủ mỗi người cũng đã nhận được vé một chiều miễn phí để bay về thành phố.
Thế nhưng thần chú của cậu ta vẫn còn hiệu nghiệm… Bầu trời phút trước vốn trong vắt không một gợn mây nay vần vũ mây đen và sấm chớp đì đùng. Bất thình lình tia sét đầu tiên giáng xuống trúng ngay Doll. Chúng tôi còn chưa kịp thốt lên một tiếng nào thì mười tia sét nữa đồng loạt nháng lên, gần như chập lại thành một cây sét khổng lồ nhè đầu chúng tôi dội xuống.
“Vương Tử…” giữa cơn mưa sấm sét sáng loà, Lang đại ca vẫn cố niệm chú hồi sức cho tôi…
Sau khi tia sét cuối cùng đã tan biến, chỉ còn tôi đứng trơ trọi một mình với mức sinh mệnh lực 450/3000. Có lẽ thần chú hồi sức cấp độ cao Lang đại ca yểm lúc cuối đã giữ lại cho tôi cái mạng này…
Đầu óc tôi trống rỗng. Mắt tôi ngân ngấn lệ khi thầm nghĩ, Chẳng thà cùng mọi người nếm trải dư vị kinh khủng của cái chết còn hơn một mình sống sót thế này…
“Hoàn hồn đi, mau hồi máu,” giọng nói lạnh lẽo của Tà Linh chợt vang lên từ phía sau tôi.
Tôi lập tức cảnh giác khi thấy Tà Linh vẫn còn sống, nhưng đồng thời cũng ngạc nhiên hết cỡ. Tà Linh không lợi dụng cơ hội mình mất phòng bị mà tấn công, hơn nữa bây giờ lại nhắc mình hồi máu? Tôi nhìn anh ta dò hỏi.
“Các người là đối thủ đáng khâm phục nhất mà tôi từng gặp. Có lẽ hơi khác thường, nhưng đội cậu rất có thực lực,” Tà Linh nói với tia nể trọng thấp thoáng trong ánh mắt lạnh băng. “Tôi sẽ coi cậu và đội cậu là đối thủ của chúng tôi. Mong rằng các người sẽ không khiến tôi phải thất vọng.”
“Anh muốn đánh tiếp à?” tôi đã ngán đánh nhau lắm rồi.
“Không, hôm nay dừng ở đây thôi!” Tà Linh mệt mỏi đáp, tra kiếm vào bao. “Tôi phải về an ủi Minh Hoàng.”
“Minh Hoàng là con trai thật sao?” tôi tò mò hỏi.
“… phải, đúng vậy. Nó là em trai ruột tôi ngoài đời thực.” Tà Linh giải thích, giọng anh ta có chút ngượng ngập.
“…” Tôi nhìn chiến sĩ Hắc Ám tinh linh tộc lạnh như băng này, thầm nghĩ, Họ chẳng giống anh em tẹo nào – nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính mình đây cũng đâu có giống thằng em mình…
Tôi chợt nhớ ra nỗi bức xúc trong lòng. Minh Hoàng đã là nam thì…
“Tại sao lúc đầu các anh quát gọi chúng tôi?” … và khơi ngòi cho cuộc chiến quá sức ‘hoành tráng’ này.
Hiếm thấy Tà Linh lộ vẻ xấu hổ như vậy. “Chúng tôi chỉ muốn hỏi các cậu dùng phương pháp gì mà dụ được nhiều rồng thế, may ra nhờ được các cậu chỉ cho.”
“…” tôi á khẩu dùng ánh mắt trì nộn nhìn Tà Linh.
“… nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước.”
“Khoan đã Tà Linh, anh đừng đi.” Tôi níu lấy chéo áo Tà Linh và nhìn anh ta bằng ánh mắt đáng thương và tội nghiệp nhất của mình.
“Có chuyện gì sao?” Tà Linh nhìn lại tôi đề phòng, một linh cảm quái đản trỗi dậy trong anh.
“Anh không được bỏ rơi tôi,” tôi khẩn khoản, sắp khóc tới nơi.
“…?”
“Người ta… người ta không nhớ đường về Tinh Thành…” tôi ngượng ngùng vuốt đám tóc sau gáy nhìn anh cười ngây thơ vô tội. Dẫu sao người dẫn đường tới đây là Lang đại ca…
“… đi theo tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.