Yêu Vì Tính Phúc

Chương 3: Tâm thần phân liệt




Hứa Diệc Hàm tự an ủi bản thân một lúc, mới lấy hết can đảm mà đứng trước cửa nhà Kiều Tiểu Duy lần thứ ba.
Lần thứ ba này, nàng cũng chưa gõ cửa, cảm giác bị cự tuyệt thật quá buồn bực. Hứa Diệc Hàm hít sâu một hơi, yên lặng mà nhấn chuông cửa.
Lúc này, cửa không nhanh không chậm mà mở ra.
Kiều Tiểu Duy đứng đó, đôi mắt đen đặc, nghiêm túc mà nhìn con người trước cửa.
Hứa Diệc Hàm cũng nhìn hắn, cảm giác mọi thứ xung quang bỗng đứng yên, chỉ có hình ảnh trước mắt là xoay tròn.
Quần đùi cộng với áo thun ở nhà, trước sau như một, cánh tay và đôi chân thon dài lộ ra làn da trắng nõn nà.
Nhưng lúc này, hình ảnh của hắn lại khác xa với lúc trước. Mái tóc ngắn đen bóng mềm mại được chải chuốt gọn gàng, vài sợi tóc nhỏ vụn lất phất trước trán. Đôi mắt trong suốt, sạch sẽ như kim cương lóe sáng, thuần khiết như trẻ con, phảng phất hơi thở của tiên nhân, không lây nhiễm bụi bẩn trần gian. Cái mũi tú đĩnh, môi hơi mỏng, đường cong nhu hòa, tuấn mỹ như thiếu niên bước ra từ truyện tranh. Quầng thâm mắt tuy còn hơi nhàn nhạt, nhưng nhìn chung hắn vẫn tỏa sáng, mị lực bắn ra tứ phía.
Khuỷu tay hắn chống ở cửa, bàn tay rũ xuống, khớp xương ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ.
Cả người tản ra hơi thở thơm mát.
Hứa Diệc Hàm trầm mặc cả nửa ngày, quên cả mục đích đến đây, nhịn không được mà nói: "Anh, anh... Là chủ nhân ngôi nhà này?"
Kiều Tiểu Duy vốn dĩ cũng đang quan sát nàng, nghe nàng hỏi như vậy, cười khúc khích: "Cô là hàng xóm ở phía đối diện? Tuổi còn trẻ mà đã bị đãng trí, thật đáng thương nha."
"..."
Được, được lắm, đúng là cá tính của Kiều Tiểu Duy. Vừa nói một lời, liền lộ ra bản chất ti bỉ như thế. Hứa Diệc Hàm vẫn không thể tin được người lúc trước và người lúc này đang đứng trước mắt là một, tuy rằng miệng lưỡi vẫn độc như thế, nhưng ngữ khí cũng rất ôn hòa, một chút cũng không hung tợn. Một giây trôi qua mà có thể thay đổi lớn như thế? Nguyên chủ có phải hay không không biết hắn bị tâm thần phân liệt?
"Lần này lại có chuyện gì? Hình như tôi đã nói không có chuyện gì thì đừng quấy rầy tôi." Kiều Tiểu Duy hơi híp mắt, nhìn nữ nhân thần sắc biến đổi trước mắt.
Hứa Diệc Hàm còn chưa trả lời, đã nghe thấy hắn nói tiếp: "Nếu như vì muốn xây dựng mối quan hệ làng xóm tốt đẹp, chuyện mời ăn cơm thì miễn đi."
Khóe miệng nàng cứng đờ, có thể đừng đề cập tới vấn đề này được hay không?
Rốt cuộc vẫn là phải nhờ vả người ta, nên nàng nhịn xuống, không phát hỏa, điều chỉnh tốt cảm xúc rồi nói: "Thật ra, máy nước nóng nhà tôi hư rồi, ngày mai mới có thể gọi thợ đến, trong lúc đó tôi có thể mượn phòng tắm của anh hay không?"
Kiều Tiểu Duy nhướng mày, giọng nói quả quyết, chắc nịch: "Không được!"
.....
Làm sao sẽ có nam nhân thô lỗ như thế?
Thấy hắn chuẩn bị đóng cửa, Hứa Diệc Hàm thật không thể chịu nổi việc bị khinh thường như thế nữa, vội ngăn lại, la lên: "Tôi, tôi là fan của anh!"
"Hả?" Động tác của hắn khựng lại, sau đó nhìn nàng, "Nhân phẩm cô như thế, cũng xứng làm fan của tôi?"
"..."
Chịu không nổi nữa.
Hứa Diệc Hàm xoay người rời đi.
Kiều Tiểu Duy lại cười cười, bộ dáng ôn nhu vô hại: "Này, cô vào đi."
Hứa Diệc Hàm vốn định quay đầu lại mắng to một câu "Đại gia anh"*, nghĩ nghĩ rồi lại nhịn xuống, phải biết tránh cái thiệt hại trước mắng, dùng phòng tắm trước, sau đó đập hắn một trận cũng chưa muộn.
*Đại gia ngươi: câu chửi thề bên Trung Quốc.
Về phòng cầm lấy dụng cụ tắm rửa và quần áo, Hứa Diệc Ham gian nan mà thực hiện bước đầu tiên: Bước vào nhà của Kiều Tiểu Duy.
Vừa vào cửa, nàng liền ngây ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.