Yêu Vì Tính Phúc

Chương 23: Tôi sẽ phế cậu!




Tiểu thỏ đối với động tĩnh bên ngoài rất lo lắng, chỉ thấy Vương Tử đều đánh ra sát chiêu, giống như muốn đem Lâm Thư Ẩn đẩy vào chỗ chết, run rẩy mà nhảy lên, chân trước còn dùng sức đạp mạnh, hận không thể lập tức chạy ra ngoài đó. Đôi tai lông xù dài rũ xuống bên người, cái mũi nhỏ thút tha thút thít nức nở, môi phát ra tiếng than nhẹ. Lông trắng mềm mại, mượt mà trên người, đầu nhỏ rối bời, dựng lên, run rẩy đến lắc lư.
Lâm Thư Ẩn cũng thấy được nàng.
Trong nháy mắt này, phảng phất như có thể nhìn xuyên qua cặp mắt xanh biển kia, cảm nhận được nội tâm nôn nóng bất an cùng với kịch liệt đau đớn của nàng.
Hắn đột nhiên cười cười.
Hai tay trên không vẽ thành một đường cong, tạo thành hình chữ thập trước ngực, lập tức hình thành một mảnh ánh sáng chói lọi ở đầu ngón tay, tia lửa bắn ra, khi hai ngón tay hắn khép lại, liền nhanh chóng bắn mạnh mẽ về phía chiếc xe đằng sau.
Tiểu thỏ kinh hãi, đầu nhỏ xoay qua một bên, liền thấy có một chiếc xe ở trong bóng tối ngùn ngụt bốc cháy. Không có độ ấm, chỉ có ánh sáng chói mắt. Nhưng trong nháy mắt này, người nọ liền phát ra tiếng kêu to thê lương, kinh động trời đất, hai đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ xuống trên nền đất lạnh lẽo, đôi tay gắt gao che đi khuôn mặt, muốn dập tắt đi lửa nóng trên mặt nhưng lại vô lực. Lửa cứ thế mà cháy, không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì trên mặt hắn, nhưng hắn lại cảm thấy cả người đau đớn, nhiệt độ cơ thể tăng cao lên, máu trong người sôi sục, cơn đau đớn càn quét cả người, thẩm thấu bên sâu bên trong linh hồn, làm hắn sống không bằng chết.
"A, a!" Người nọ điên cuồng mà hét to, tiếng nói nhanh chóng trở nên nghẹn ngào, sau đó thì thầm, tiếng nói đứt quãng mà cầu xin, "Tha mạng! Cầu xin anh... Tôi là... Bị người khác... Bị người khác sai khiến... Cầu xin anh, tha cho tôi!"
Tiểu thỏ bị dọa đến run bần bật, bộ lông trắng mượt run rẩy, nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, bị dọa đến đầu óc trống rỗng.
Thanh âm Lâm Thư Ẩn đột nhiên vang lên bên tai nàng, lời nói rõ ràng, ý nghĩa minh bạch: "Tiểu thỏ, bây giờ anh sẽ gỡ bỏ Cấm yêu thuật cho em, cũng sẽ phá vỡ trận kết giới Hàng Ma này, lúc đó, em hãy lập tức chạy ngay, càng xa càng tốt, không cần phải quan tâm anh, không cần phải quay đầu lại."
Tiểu thỏ còn chưa tiếp nhận, lại nghe hắn nói tiếp: "Em yên tâm đi, anh sẽ có thể tìm được em. Bảo vệ tốt chính mình. Hãy nhớ kỹ, lập tức chạy trốn khỏi chỗ này, không cần quan tâm đến anh."
Trói buộc trong thân thể bị phá vỡ, tiểu thỏ lập tức cảm nhận được cô thể tràn đầy sức sống cùng với tinh lực dư thừa trong người.
"Thư Ẩn ca ca, còn anh làm sao bây giờ?"
Tiểu thỏ vừa quay đầu lại, chỉ thấy giữa không trung, các vòng ánh sáng vây lấy Lâm Thư Ẩn, ánh sáng kia xuyên qua thân thể hắn, tựa như muốn chạm sâu đến linh hồn, nguồn ma lực mạnh mẽ nghiền nát thể xác và tinh thần hắn, so với việc lăng trì* thì càng thêm tàn khốc hơn.
*Lăng trì (tùng xẻo): phương thức tử hình này dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tội nhân trong một thời gian dài, cuối cùng dẫn đến cái chết.
Lâm Thư Ẩn ngay lập tức bị thương, nhưng để bảo vệ tiểu thỏ, nên không tránh, cứ thế mà tiếp nhận công kích của Vương Tử, cả người bị chọc thủng như cái rổ, trong khoảnh khắc máu chảy không ngừng.
Nhưng tiểu thỏ lại không thể thấy tình cảnh đó, ngay khi ánh sáng xuyên qua thân thể Lâm Thư Ẩn, toàn bộ bầu trời liền trở thành một màu đen nhánh.
Thỏ con thì có thể có nước mắt sao? Hứa Diệc Hàm đột nhiên ngơ ngác mà nghĩ đến vấn đề này.
Đôi mắt xanh biển to tròn chớp chớp, nước mắt không ngừng tuôn ra, thấm ướt cả bộ lông trắng mướt của nàng.
Hứa Diệc Hàm hóa hình thành người, nhìn về phương hướng của Lâm Thư Ẩn và Vương Tử, giờ phút này nơi đó cái gì cũng chẳng có, nàng biết nhất định một kích đó đã làm Lâm Thư Ẩn bị thương, vì hắn không muốn làm nàng lo lắng, lưu luyến thế nên mới giả bộ, gắng gượng.
Xuống xe, nhìn đến hào quang cách đó không xa, âm thanh ầm ĩ từ phương xa mơ hồ truyền tới - đó chính là phương hướng trốn thoát mà Lâm Thư Ẩn đã chỉ nàng.
Hứa Diệc Hàm đột nhiên nghĩ đến những bộ phim truyền hình cẩu huyết hay những bộ ngôn tình tiểu thuyết, ngay lúc nguy hiểm, nam chính giúp nữ chính chạy trốn, thế mà cô ta còn giả vờ dây dưa lôi kéo, khóc lóc nỉ non, "Em không, em muốn ở bên cạnh anh." Khi đó nàng từng cười nhạo cô ta thật ngốc nghếch, rõ ràng ở lại chỉ tăng thêm rắc rối, còn làm ra vẻ tất cả vì nam chính, cuối cùng cả hai cùng chết.
Nhưng hiện tại, nàng mới có thể thật sự cảm nhận được loại tâm tình này.
Thống hận chính mình vô năng, chỉ có thể chờ đợi người khác đến cứu, loại tâm lý trở thành gánh nặng cho người khác, đứng nhìn người trong lòng mình chịu đau đớn, tổn thương, so với chính mình tìm chết còn khó chịu hơn.
Nước mắt không tiếng động chảy xuống, Hứa Diệc liên tục xoay người, muốn nhìn rõ khung cảnh hắc ám kia, nhìn rõ tình cảnh của Lâm Thư Ẩn.
Lại nhìn một cái.
Chỉ là không thể. Nếu có thể nhìn thấy, nàng cũng không muốn rời đi.
Lúc này, Lâm Thư Ẩn tê liệt nằm trên mặt đất, hô hấp đứt quãng.
Vương Tử đi đến trước người hắn, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đầy vết máu - khung cảnh này nhìn qua thật sự là quá hung ác.
"Cậu thật sự yêu con yêu tinh đó?" Trong giọng nói hắn mang theo nghi hoặc, còn có nồng đậm trào phúng, "Thật là một tình yêu cảm động lòng người. Nhưng, có phải hay không, cậu đã xem quá nhiều phim truyền hình? Chẳng lẽ cậu cho rằng, không có cậu, cô ta có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi?"
Sắc mặt Lâm Thư Ẩn khẽ biến, như là đang cười, máu đỏ nhuộm cả đôi mắt hắn: "Cậu đoán thử xem?"
Hắn rút trường kiếm nhàn nhạt sương mù được quấn bên tay phải ra, che đi vết máu tay.
Vương Tử liền nhăn mi, còn chưa mở miệng, lại nghe thấy tiếng cự long rít gào. Quay đầu lại, thấy thân rồng bay lên trời cao, phá vỡ tan phòng tuyến cửa cự thú. Sau đó, nó quay người, đáp xuống, tiếng gió phần phật vang lên, tức khắc nghe được một tiếng thét kinh thiên động địa.
"Gào--!"
Hắc khi ngưng tụ cắn xé cự thú, rất nhanh đã không thể nhận ra hình dáng cũ của nó.
Vương Tử còn chưa hết kinh ngạc, thân thể phải chịu phản phệ mãnh liệt, làm hắn chảy máu không ngừng. Loại triệu hồi ma thú này là dùng máu tươi, một khi ma thú chết, đối với hắn cũng không tốt. Mắt thấy rồng đã sắp đem cự thú xé nát hoàn toàn, hắn cố nén cơn đau đớn, ý đồ muốn giải trừ ma pháp.
"Hôm nay, mém chút cậu đã làm cho tôi phải nếm trải tư vị mất đi người thân yêu." Lâm Thư Ẩn ngã trên mặt đất, nghĩ đến có người có thể lặng yên mà tiến vào đại trận Hàng Ma, ngay cả Vương Tử cũng không phát hiện, suýt nữa dưới mí mắt hắn đem tiểu thỏ bắt đi, đau đớn này làm tim hắn bất giác đập nhanh hơn. Hắn nhàn nhạt mà liếc nhìn Vương Tử, giơ cánh tay lên, đem sức mạnh bản thân và cự long tăng lên, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn, phế cậu."
Vương Tử kinh hãi: "Không thể nào!"
Dù cho Vương Tử có cố gắng thi triển pháp thuật như thế nào, nhưng trong nháy mắt tốc độ của cự long bành trướng, đem cự thú kia một ngụm nuốt vào.
"Mày... Chuyện này, chuyện này không có khả năng!"
"Chỉ cần có sức mạnh, không gì là không thể." Hắn miễn cưỡng đứng lên, con ngươi đen nhánh chiếu đến càng thêm làm hắn hoảng loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.