Yêu Vì Tính Phúc

Chương 21: Hầu gia trả đũa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên sân luyện tập rộng lớn, Kiều Vũ Mặc cùng Đoạn Hạo đứng cách xa nhau mấy trượng*, từng người liều chết xông về phía trước, vó ngựa lao nhanh, bụi đất mù mịt, cuốn lên một trận bão táp cuồng sa.
*1 trượng: khoảng bằng 1,7m
Kiều Vũ Mặc ra tay trước, trường thương đâm thẳng vào tâm oa* Đoạn Hạo, "Đinh—" một tiếng, bị Đoạn Hạo né được, Kiều Vũ Mặc thuận thế áp xuống, hai người xượt qua nhau.
*tâm oa: nơi ở giữa ngực, giáp giữa ngực và bụng, có chỗ lõm xuống. (vị trí số 10)

Đoạn Hạo cũng không chịu thua, quay đầu ngựa lại, đâm ra một thương, đầu thương lóe hàn quang, vẽ ra một đạo tàn khốc. Nhưng một thương này bị Kiều Vũ Mặc phủi tay đẩy ra, hắn quay người lại, trên tay động tác nhanh như gió, cứ như mới vừa rồi quay lưng về phía Đoạn Hạo, nhưng cũng có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn, lúc này trường thương mang theo cường thế thật lớn, hung hăng ngăn lại thương của Đoạn Hạo, hai tay chống xuống, hai chân lượn vòng đã ra, bức cho Đoạn Hạo đảo ra phía sau, cả người treo ở trên lựng ngựa, cực kì chật vật.
Chiếm thế thượng phong, Kiều Vũ Mặc sao có thể không thừa cơ tiến lên, trường thương cắm trên mặt đất, thân thể hướng về phía trước bay lên, mũi chân nhẹ điểm trên lưng ngựa Đoạn Hạo, cùng nhau rơi xuống, hai chân thon dài hữu lực bộc phát ra những chiêu thức sắc bén, tấn công một cách dày đặc.
Hai con ngựa dựa gần nhau cùng chạy băng băng về phái trước, Đoạn Hạo căn răng, cắm thương trên mặt đất, xoay người, tránh đi một kích, thuận thế rơi xuống, bước chân vừa chuyển, thi triển khinh công nhảy lên lại lưng ngựa, cùng Kiều Vũ Mặc chiến đấu.
Hai người động tác cực nhanh, người vây xem cơ hồ nhìn không rõ, chỉ thấy cát bay tứ tung, biến hóa khôn lường, khi thì truyền ra tiếng binh khí leng keng, khi thì truyền ra tiếng quyền cước dập trên người, dẫn đến một chúng quan văn hãi hùng khiếp vía.
Lúc này hai người tách ra lập tức nhảy lên, hai chân ở giữa không trung quét ngang, trường thương thỉnh thoảng xét qua, đầu thương sắc bén đảo qua mặt, từng trận hàn ý đụng đến thẳng tim, làm người người trong lòng run sợ.
Một đợt đánh nhau giằng co hồi lâu, lại thấy Kiều Vũ Mặc đột nhiên mượn lực phản chiến, kéo ra khoảng cách, theo đó là một thương bay ra, hồng anh bị gió cuốn đi, hướng thẳng Đoạn Hạo tâm oa.
Một loại thương thời xưa.

Đoạn Hạo đồng tử căng thẳng, một thương này âm thầm dùng sức, mang theo khí thế long trời lở đất mà đến, không thể phản công, chỉ có miễn cưỡng né tránh. Bên kia Kiều Vũ Mặc cũng đã sớm không thèm nhìn phản ứng của hắn, lôi kéo dây cương, tuấn mã chạy như bay, kéo dãn khoảng cách, khi quay đầu lại, Kiều Vũ Mặc đã đem cung tiễn trên lưng nắm trong tay, tay phải lướt qua đầu vai, thành thạo mà rút ra tam chi mũi tên, đặt tại đầu dây, kéo dãn, bắn.
Tam tiễn vừa ra, liền vậy lấy ba chỗ trọng yếu của Đoạn Hạo.
Mũi tên u quang như ẩn như hiện, xuyên qua gió trời mà bay đến, mang theo bá đạo, chỉ có người đối mặt với nó mới có thể cảm nhận được. Đoạn Hạo khó khăn lắm mới có thể tránh đi trường thương, mắt thấy tam tiễn hung ác này bay đến, không thể không bỏ qua trường thương, một cái xoay người, hai chân đá văng hai mũi tên, chỉ còn một cái là không thể tránh khỏi.
Quần thần vây xem đều là sắc mặt hoảng sợ, một lời kẹt cứng ở cổ, cơ hồ rất muốn nói. Nếu Đoan quốc Thái tử bị thương ở đây, quan hệ giao hảo hai nước sẽ chấm dứt trở thành lý do khai chiến, hai nước trên dưới tranh chấp, mấy quốc gia khác sẽ nhân cơ hội này làm loạn, này một vốn một lời mà nói, không phải là chuyện tốt.
Nhưng giờ phút này trong lòng nôn nóng, lại cũng vô lực, mặc dù là các vị đại tướng võ nghệ cao cường, cũng không kịp cứu Đoạn Hạo, cho dù là đang ở trong sân giao đấu, cũng chỉ sợ lực bất tòng tâm.
Ngay lúc này, một mũi tên lại phát ra, so với mấy mũi tên lúc trước còn ác liệt hơn, vừa bay đến, nhắm thẳng tam chi thần tiễn, hai bên chạm nhau, mũi tên đến sau có thể nói khủng bố hơn, uy lực chặn lại, như cũ bay thẳng, đem tất cả mũi tên cắm vào trên mặt đất. Ba mũi tên đột ngột đổi hướng, đoạn đuôi gãy ra, hung hăng cắm vào ngực Đoạn Hạo, đem quần áo hắn xé rách ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng một đạo vết máu.
Kiều Vũ Mặc giục ngựa mà đến, từ trên cao nhìn xuống Đoạn Hạo bị thương đang ngã ngồi trên đất, nói: "Xem ra Thái tử còn không xứng cùng bản hầu đoạt nữ nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.