Yêu Thương Nào Cho Em!

Chương 3:




Lục Lê thực sự về nhà. Trong ấn tượng của anh, quả thật đã lâu anh chưa từng về nhà, cũng đã lâu không còn nhìn thấy mẹ mình.
Lục Lê nôn nóng sợ hãi đứng trước cửa nhà, móc chìa khóa từ trong túi áo đồng phục, đứng trước cửa không hiểu sao lại thấy do dự. Giờ phút này, Lục Lê cảm giác mình thật sự là một người nhát gan, cảm giác lo lắng khó hiểu từ trước đến nay chưa từng có bủa vây lấy anh.
Do dự nửa ngày, cuối cùng Lục Lê vẫn mở cửa.
-Mẹ, con về rồi.
Lục Lê cố gắng biểu hiện bình thường như mọi ngày.
-Gia Kỳ, con về rồi à. Đói chưa, mẹ đi nấu cơm cho con.
Lục Lê thật sự gặp được mẹ mình, người duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với anh. Thế nhưng đời trước anh lại vì thứ tình yêu chó má mà hại chết mẹ mình.
Hôm nay nhìn người mẹ có chút gầy gò trước mắt, Lục Lê chỉ thấy áy náy vô cùng. Anh vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân, đời này anh thề nhất định phải hiếu thuận với mẹ.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo mà mẹ không đợi*, cảm giác này thật đáng sợ.
Mẹ anh thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, con mắt hơi sưng đỏ, Lục Lê không cần hỏi cũng biết trước khi anh về nhà mẹ nhất định đã khóc rất lâu. Aizz, cuộc sống như vậy đến lúc nào mới kết thúc.
Mẹ anh vừa muốn quay người đi vào phòng bếp, Lục Lê bỗng gọi mẹ lại.
-Mẹ.
Mẹ Lục quay đầu nhìn con trai.
-Mẹ, con không đói đâu, mẹ đi nghỉ đi.
Nói xong, giọng Lục Lê có chút nghẹn ngào.
Thấy con trai hôm nay có vẻ khác thường, mẹ Lục ngược lại còn quan tâm hỏi han.
-Gia Kỳ, con làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à? Có phải áp lực học hành quá lớn không? Học hành cứ cố hết sức là được rồi, mẹ vẫn biết con rất cố gắng.
Đối mặt với quan tâm chu đáo của mẹ Lục Lê lại càng xấu hổ, anh vội lắc đầu.
-Con không sao đâu mẹ, con vào phòng đọc sách, con sẽ cố gắng học tập thật tốt, mẹ yên tâm.
Đây là lần đầu tiên từ khi lên cấp ba Lục Lê nói với bà như vậy, bà biết mình không thể cho con trai môi trường phát triển tốt đẹp. Đời này bà chỉ cầu mong Gia Kỳ có thể bình an lớn lên, có thể lớn khôn thành người như những đứa trẻ khác, còn những cái khác bà không muốn tạo áp lực nặng nề cho con trai nên rất ít khi yêu cầu con cái gì. Thế nhưng hôm nay Lục Lê lại như trưởng thành trong một đêm.
Mẹ Lục nhìn bóng lưng Gia Kỳ, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng nhiều hơn là chua xót kéo dài.
Lục Lê trở về phòng ngủ ngã người xuống giường. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng tự nói với mình hết lần này đến lần khác, một đời này anh nhất định phải thay đổi những chuyện kia.
Buổi tối đầu tiên sau khi Lục Lê sống lại thì mất ngủ, bởi vì trước khi ngủ anh nhớ tới Tần Thiếu Phong. Anh không biết đời này còn có thể gặp được hắn không, gặp được hắn còn có thể quen biết hắn không, quen biết hắn thì làm thế nào đối mặt với hắn. Hoặc là, đời này hai người họ sẽ vĩnh viễn không hề gặp nhau, sống trong thế giới của mỗi người, vì cuộc sống mà bôn ba.
Được rồi, đi cmn Tần Thiếu Phong đi! Trong lòng Lục Lê hiểu rằng, việc cấp bách bây giờ là giải quyết vấn đề trong nhà.
Không biết trôi qua bao lâu, Lục Lê ngủ mất. Anh mơ một giấc mơ rất dài, anh mơ tới Ngô Bằng, còn mơ thấy mình cầm tờ giấy thông báo tươi cười thổ lộ với cậu ấy. Khó tin hơn là anh mơ thấy anh và mẹ cùng rời khỏi nơi nước sôi lửa bỏng này, mẹ đứng ở đó vui vẻ cười với anh, là nụ cười chưa bao giờ có.
*
Khi Lục Lê tỉnh lại là năm giờ sáng, ngoài trời đã sáng từ lâu. Nghỉ dưỡng cả đêm, Lục Lê cảm giác bản thân sinh lực dồi dào. Anh chợt nhớ tới cảnh mộng tối qua, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Điều ấy sẽ biến thành sự thật ư? Nếu đời này là kết cục như vậy có vẻ cũng không tệ, Lục Lê nhàm chán nghĩ vậy.
Lục Lê mặc đồng phục, gắp gọn chăn màn rồi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đứng trước gương soi, khi lần đầu tiên Lục Lê nhìn thấy người trong gương trong đầu từng có nháy mắt kinh ngạc. Lục Lê mười tám tuổi, làn da nhẵn nhụi trắng trẻo, lông mày hơi nhíu tạo ra cảm giác kiêu ngạo cùng lạnh lùng. Trong ấn tượng, bản thân như vậy đại khái chỉ nhìn thấy qua ảnh, vậy mà không ngờ ba mươi năm sau còn có thể nhìn thấy bộ dáng này của mình.
Lục Lê cảm thấy tâm tình không tệ, cho đến khi gặp phải người kia. Từ lúc Lục Lê hiểu chuyện đến giờ, anh rất ít khi gọi tiếng ‘bố’. Anh nghe người ta nói, mỗi đứa trẻ sinh ra câu đầu tiên sẽ là tiếng ‘bố’, Lục Lê cảm giác mình chắc chắn là một ngoại lệ.
Lục Lê cúi đầu đi lướt qua người cha nồng nặc mùi rượu, Lục Lê không muốn động vào ông ta, anh không muốn để mẹ khó xử. Huống chi anh biết, mỗi lần cãi lộn đánh nhau, chịu thiệt chỉ có mẹ anh.
Thế nhưng, có những tai nạn làm thế nào Lục Lê cũng không tránh được. Người đàn ông như còn chưa tỉnh rượu, vừa sáng sớm đã bắt đầu kiếm chuyện với mẹ Lục Lê, ngại bà chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, hơi không lòng một chút thôi là bắt đầu văng tục, thuận tiện lôi Lục Lê ra mắng chung với mẹ anh.
Mẹ lục vẫn luôn nhẫn nhịn, trong lòng bà hiểu chỉ cần bà mở miệng thì khẳng định sẽ lại là chiến tranh không dứt. Bà không muốn làm Gia Kỳ bị tổn thương, với tư cách là cha mẹ họ thiếu nợ con trai nhiều lắm.
Lục Lê cầm túi xách, thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ cần rời khỏi đây là có thể mười mấy giờ không nghe thấy tiếng chửi của người kia.
-Đi học làm cái đ*o gì, cả ngày đến trường cũng đ*o thấy kiếm được đồng nào cho ông, đi học có thể làm cơm ăn à!
Lục Lê không nghe lầm, anh còn chưa kịp mở cửa người đàn ông sau lưng đã chuyển lửa giận sang phía anh.
Lục Lê nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ trước giờ chưa từng có thiêu đốt anh. Anh cắn răng, phòng tuyến cuối cùng đang dần đổ sụp từng mảng.
Mẹ Lục nghe tiếng liền đi ra trong bếp ra, vội vàng ngăn trước người con trai:
-Ông lại muốn làm gì? Đợi Gia Kỳ đi rồi ông lại giày vò không được à?
Giọng mẹ anh có hơi khàn khàn, loại phản kháng gần như cầu xin này như một lưỡi dao đâm mạnh vào lòng Lục Lê.
Người đàn ông đứng bật dậy khỏi ghế, tiện tay cầm chén trà ném về phía mẹ Lục.
Lục Lê lôi mẹ lại, chén trà đập vào tường sau lưng Lục Lê tung tóe đầy đất.
Lục Lê thật sự không  kiềm chế nổi nữa, dường như áp lực nhiều năm như mãnh thú và nước lũ đồng loạt phóng ra ngoài.
-Đúng vậy, tôi cũng không muốn đi học, tiền đi học còn không bằng để lại cho ông uống rượu đánh bạc! Tôi hết chịu nổi rồi!
Lục Lê đứng ở cửa ra vào, nắm chặt nắm đấm.
-Giỏi, cái đồ vô dụng nhà mày, ngay cả cha ruột mà mày cũng dám phản, xem tao có đánh chết mày không.
Người đàn ông bị những lời này của Lục Lê hoàn toàn chọc giận, giậm chân chửi ầm lên, trên trán nổi đầy gân xanh.
-Cha ruột?! Ông có tư cách gì mà làm cha ruột. Nhiều năm qua ông đã làm cho tôi cái gì? Đã làm cho cái nhà này cái gì? Nếu không phải mẹ tôi thương hại ông, ông đã sớm chết ở sòng bạc rồi.
Người đàn ông như phát điên lao về phía Lục Lê hết đấm lại đá, mẹ Lục ở giữa ngăn cản bị lão đạp vài cái. Lục Lê kéo mẹ ra phía sau.
Người đàn ông giơ tay, Lục Lê lập tức giữ chặt cánh tay lão. Gần như đã dùng hết sức lực toàn thân.
-Ông đừng ép tôi! Đừng ép tôi! Tôi sẽ không nhịn nữa đâu!
Người đàn ông không hề băn khoăn dưới nắm tay chính là con mình, Lục Lê chống lại người đàn ông mấy quyền, hai má cùng khóe miệng cũng chảy máu. Lục Lê đương nhiên cũng không thể chống cự vô ích, bên phản kháng bên đẩy người đàn ông ngã xuống đất.
Người đàn ông đại khái đã quen dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng của hai mẹ con Lục Lê, bị Lục Lê đột nhiên phản kháng hù dọa. Lão lung la lung lay đứng dậy, túm tóc Lục Lê.
-Ngay cả tao cũng dám đánh!
Dứt lời du Lục Lê đập mạnh vào cửa.
Lục Lê lảo đảo không đứng vững, trán đập vào cửa đau như muốn ngất đi.
Thế nhưng anh không thể ngất, anh phải liều mạng với tên điên này.
-Gia Kỳ, đừng đánh nữa, ông ấy là bố con.
Mẹ Lục nâng Lục Lê dậy, người đàn ông ngừng lại thở, mấy đấm của Lục Lê cũng làm hai má lão bỏng rát.
Lục Lê cười phá lên, đáy mắt lại chứa đầy đau đớn.
-Mẹ, con không muốn để mẹ tiếp tục sống như vậy, nếu không chịu được thì ly hôn đi.
Lục Lê nói xong mẹ Lục liền bật khóc nức nở, đã nhiều năm rồi đời bà đều chôn vùi trong cuộc hôn nhân thất bại này. Vì Gia Kỳ, bà nhịn nhục không muốn ly hôn, không muốn để người khác xem thường Gia Kỳ, thế nhưng hôm nay, con trai bà lại nói với bà như vậy.
Đau khổ cùng bất hạnh những năm qua, quả thực cũng cần chấm dứt.
*
Dù thế nào Lục Lê vẫn phải đi học, anh đã hứa với thầy toán là phải học thật giỏi, anh không muốn nuốt lời. Lục Lê cầm túi xách, giơ tay lau khóe miệng, đau quá.
-Mẹ, con đến trường đã, mẹ ra ngoài đợi đi chứ đừng ở nhà, chờ con tan học về rồi nói sau.
Lục Lê cứ thế xách cặp ra khỏi nhà.
Trên đường đến trường Lục Lê cúi đầu rất thấp, anh không muốn để bạn học nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Lục Lê bước vào cổng trường liền nghe thấy có người gọi anh sau lưng:
-Lục Lê, là cậu à?
Lục Lê xấu hổ xoay người sang phía khác, anh không bao giờ nghĩ rằng người đứng phía sau lại là – Ngô Bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.