Yêu Thê

Chương 60:




Cái lồng vàng kia thoạt nhìn không khác gì mấy loại lồng thông thường, nhưng hiển nhiên cũng đã thiết lập qua pháp thuật, Hương Hương thử đủ mọi cách, đều không cách nào ra ngoài được, nó thậm chí còn không thèm lắc lư mảy may. Đành phải nhàm chán nằm sấp trong lồng, sớm biết vậy, lúc trước nên đem hết sách mà Liên Phong Nguyệt đưa tới cất vào trong vòng tay, vậy thì giờ có cái mà đọc giải buồn rồi.
Đang nằm mơ mơ màng màng, chợt nghe có giọng trẻ con gọi: “Thỏ thỏ!”. Ngay sau đó vang lên giọng nói nhẹ nhàng của một nữ tử: “Hạo nhi muốn xem thỏ sao?”. “Di di*, muốn thỏ thỏ”. ((* Dì))
Bên cạnh có bóng người lướt tới, Hương Hương ngẩng đầu liền thấy bên ngoài lồng xuất hiện gương mặt của một đứa bé trắng trẻo mập mạp. Trông dáng vẻ ước chừng hai ba tuổi, mắt to to, môi hồng đào, xinh đẹp như tượng đứa bé làm bằng sứ. Đứa bé đang được một thiếu nữ mặc trang phục của Hoàng cung bế, gục xuống bàn, trên cổ tay mập mạp còn đeo vòng bạc. Trên vòng tay có hai cái lục lạc, mỗi khi vung lay liền vang lên âm thanh ‘đinh đang’, vô cùng trong trẻo.
“Thỏ thỏ, thỏ thỏ”. Đứa nhỏ vẫy tay, muốn vươn tay tới chỗ Hương Hương, nhưng chộp tới chộp lui chỉ đụng được đến cái lồng, liền quay đầu xin thiếu nữ mặc trang phục Hoàng cung giúp đỡ. “Di di, muốn thỏ thỏ”.
Thiếu nữ nghĩ thầm, Thái tử không có chuyện gì tự nhiên mang thỏ về, đoán chừng là để Tiểu Điện hạ chơi đùa đây, đã nói: “Đừng lo, di di thả thỏ ra cho Hạo nhi chơi”.
Vừa nghe sẽ thả nàng ra ngoài, Hương Hương lập tức không lên tiếng giả vờ như một con thỏ bình thường. Nhưng tay thiếu nữ vừa chạm đến cái lồng, liền không biết từ đâu thình lình xuất hiện một đạo nhân, cung kính nói: “Quận chúa, lồng này không chạm vào được”.
Thiếu nữ hiếu kỳ: “Đây là loài thỏ gì, không thể để Trưởng tôn Điện hạ chơi được sao?”
“Hồi Quận chúa, là một con thỏ yêu. Tuy rằng pháp lực thấp kém, nhưng vẫn không nên để Trưởng tôn Điện hạ đến gần thì tốt hơn”.
Thiếu nữ chần chờ một chút, nói một tiếng “Hiểu rồi”, đạo nhân kia liền tự động ẩn mình lui đi.
Trưởng tôn Điện hạ? Hương Hương nằm úp sấp trong lồng suy nghĩ, Hoàng Trưởng tôn, xem ra đây là con trai của Thái tử! Bề ngoài trông thật đáng yêu. Hắn gọi thiếu nữ kia là Di di, vậy nàng kia chính là muội muội của Thái Tử Phi rồi! Sao Thái Tử Phi không tự mình chăm sóc con, mà phải để muội muội làm?
“Di di, muốn thỏ thỏ!”
“Ở bên ngoài có nhiều thỏ lắm, chúng ta ra ngoài tìm nhé”.
Thấy thiếu nữ muốn bế Hoàng Trưởng tôn đi, Hương Hương nghĩ bọn họ bỏ đi rồi, một mình nàng lại phải tiếp tục đơn độc nhàm chán ở nơi này, vội vàng kêu: “A, đừng đi, chúng ta nói chuyện chơi, được không?”
Nghe tiếng nói chuyện, thiếu nữ ngẩn ngơ: “Ngươi có thể nói à?” Lập tức nhớ ra gì đó, mỉm cười nói. “Phải ha, ngươi là thỏ yêu, đương nhiên có thể nói”.
Hương Hương vội vã nói: “Đúng, hơn nữa, ta cũng không phải loại thỏ yêu bình thường!”
Thiếu nữ kia sinh ra trong gia đình danh môn vọng tộc, từ nhỏ sống dưới sự bảo vệ trùng trùng mà lớn lên, chưa bao giờ gặp qua yêu tinh. Trong lòng luôn nghĩ yêu quái đều rất đáng sợ, nhưng thấy Hương Hương so với những con thỏ bình thường khác giống hệt nhau, hơn nữa lại đang bị nhốt trong lồng, không có nguy hiểm, yên tâm hẳn, liền nổi lên hứng thú, bế Hoàng Trưởng tôn ngồi trở lại, nói: “Thật sao, nói nghe thử!”
Hương Hương tự hào nói: “Ta là đệ tử của Ỷ Thiên Tuyệt Bích đó! Sư huynh của ta là Luyện yêu sư!”
“Oa, Luyện yêu sư!” Thiếu nữ hiển nhiên cũng từng nghe nói qua về Luyện yêu sư, lộ ra ánh mắt sùng bái, lập tức nghĩ nghĩ, hỏi. “Luyện yêu sư có phải đều rất xấu xí khó coi không?”
Hương Hương vội vàng lắc đầu: “Đấy chỉ là lời đồn, là lời đồn! Sư huynh của ta dáng vẻ rất ưa nhìn!”
“So với Thái tử Điện hạ còn đẹp hơn sao?”
Hương Hương không chút suy nghĩ trả lời ngay: “Cái đó đương nhiên, so với Thái tử đẹp trai hơn, hoàn toàn không cùng cấp bậc”.
Thiếu nữ vừa nghe, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi: “Con thỏ ngươi nói chuyện không xuôi tai, ta không thèm nói với ngươi nữa”. Nói xong, đứng dậy muốn bỏ đi.
Hương Hương ngẩn ra, sao đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi. Nghĩ lại, chẳng lẽ tiểu cô nương này thích tỷ phu của nàng ấy, thích Thái tử? Hương Hương vội vàng đổi lời nói: “Kỳ thực Thái tự Điện hạ cũng rất tuấn tú! Chẳng qua Sư huynh của ta là Luyện yêu sư, các Luyện yêu sư thông thường đều không đẹp mắt, cho nên hạc trong bầy gà, Sư huynh liền có vẻ đẹp trai hơn trong số họ! Chừng nào ngươi trông thấy Sư huynh của ta sẽ biết!”
“Nói cũng đúng”. Thiếu nữ nghĩ nghĩ, lại bế Hoàng Trưởng tôn ngồi trở lại. Cái miệng của anh bạn Trưởng tôn vẫn còn đang la hét ‘thỏ thỏ’, vung tay nhỏ bé mập mạp muốn chồm tới Hương Hương. Lúc này Hương Hương cảm thấy có chút may mắn mình đang ở trong lồng, bằng không tiểu tử này xuống tay không phân biệt được nặng nhẹ, lỡ như móng vuốt cào trúng một cái, phá hủy dung nhan của nàng thì biết làm sao?
“Đúng rồi, các ngươi tu luyện như thế nào?” Thiếu nữ lại hăng hái hỏi chuyện.
“Hay ngồi thiền, học pháp thuật này nọ…”
Hai mắt thiếu nữ bắt đầu sáng lên: “Dạy ta đi! Dạy ta đi!”
“Dạy cái gì vậy?” Phía sau truyền đến giọng nói của Thái tử. Thiếu nữ quay đầu nhìn lại, thấy Thái tử và Thái phó đã trở lại, vội vàng vui mừng bế Trưởng tôn tiến ra đón, gọi: “Tỷ phu, huynh đã về rồi”.
“Phụ vương”. Hoàng Trưởng tôn cũng nhẹ nhàng gọi.
“Hạo nhi ngoan”. Thái tử bế đứa nhỏ qua, xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó, nghiêng đầu nói với thiếu nữ kia. “Dung nhi muốn học pháp thuật sao, ta tìm một vị đạo trưởng có tu vi cao đến dạy cho ngươi. Con thỏ này cái gì cũng không biết làm, rất vô dụng, không dạy được gì cho ngươi đâu”.
Hương Hương còn chưa hừ ra tiếng tỏ vẻ khinh thường, thiếu nữ kia đã hừ giọng trước: “Ta mới không thèm thối lão đạo chỉ dạy!”
Thái tử nhẹ giọng cười: “Dung nhi không thích đạo sĩ, ta sẽ xin Phụ hoàng mời một vị nữ sư phụ đến dạy ngươi”.
Thiếu nữ kia còn nói thêm: “Không cần, ta không thèm học!”
“Được, không học thì không học”. Thái tử đối với nàng ta thế nhưng cực kỳ cưng chiều, hoàn toàn không có vẻ hung tàn nham hiểm như lúc đối đãi với Hương Hương.
“Được rồi, tỷ phu, Hạo nhi thích thỏ, có thể thả thỏ ra cho Hạo nhi chơi một lúc không?”
Thái tử quay đầu nhìn Thái phó. Thái phó hiểu ý, liền đi tới mở cửa lồng ra. Hương Hương bị túm lấy lỗ tai đem tới đặt trên ghế dài, sau đó thiếu nữ liền ôm Tiểu Hoàng tôn tới. Bàn tay nhỏ bé mập mạp kia chỉ quơ một cái, đã túm được một lỗ tai của Hương Hương. Một bàn tay khác thì bắt đầu lôi lôi kéo kéo cái tai còn lại.
Hương Hương thế mới biết nằm sấp trong lồng là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Tuy rằng sức lực của đứa bé rất yếu, cũng không phải quá đau, nhưng bị kéo kéo như thế rất khó chịu, liền bắt đầu trái trốn phải tránh. Tiểu Hoàng tôn thấy thế càng vui hơn, leo qua bên này, bò qua bên kia vươn tới bắt Hương Hương. Thái tử đứng ở một bên nhìn cười, điều này càng khiến Hương Hương vô cùng buồn bực.
Có người đứng ngoài Điện bẩm báo nói: “Điện hạ, Liên Thất công tử cầu kiến”.
Hương Hương vừa nghe, hai cái lỗ tai thoáng chốc dựng đứng lên. Cứu tinh rốt cuộc đã tới, cảm động đến rơi lệ. Chân cẳng chậm một bước, thình lình bị bàn tay mập nhéo đuôi, “Ui da” lôi qua. Hương Hương tưởng đâu có cơ hội bỏ trốn, nhưng Thái tử tuy rằng đi ra ngoài, có điều vẫn để lại hai đạo nhân ở đây trông chừng. Bản thân vừa định nhảy xuống khỏi ghế, đã bị túm trở lại, quăng về ghế dài. Đang nghĩ không biết Liên Phong Nguyệt lằng nhằng cái gì mà còn chưa tới giải cứu mình, chợt nghe một giọng nói nhàn nhạt quen thuộc vang lên.
“Thỏ ngốc”.
“Sư huynh?” Hình như là tiếng của Sư huynh. Hương Hương ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đứng trước ghế dài, không dám tin dụi mắt. “Sư huynh! Thật là Sư huynh rồi!” Hương Hương lại rơi lệ, đạp đạp lên bàn tay mập đang túm lấy nàng, quay cuồng giãy dụa thoát ra, ra sức nhảy nhảy vào lòng Luyện yêu sư, túm lấy vạt áo của hắn ủy khuất khóc rống lên. Còn chưa khóc được mấy tiếng, liền phát hiện thân thể mình đang tuột xuống. Cúi đầu nhìn lại, thì ra sau khi nàng nhảy lên người Luyện yêu sư, Luyện yêu sư cũng không giống như Vụ Nguyệt đưa tay ôm lấy nàng vào lòng, mà là không nhúc nhích, mặc kệ nàng từng chút từng chút một rơi xuống đất. “Oa, Sư huynh!”
Liên Phong Nguyệt vừa tới, thấy Hương Hương một bên khóc, một bên ra sức túm áo của Luyện yêu sư bò lên, không nhịn được phụt cười ra tiếng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.