Yêu Thê

Chương 15:




Lam Thiên Sách trở lại Ỷ Thiên đã là chuyện nửa tháng sau đó rồi. Sau khi kiểm tra tình hình tu hành của Vụ Nguyệt, vừa lòng gật gật đầu, khen ngợi Thôi Phượng Vũ vài câu, liền bảo hắn hôm sau hãy dẫn bọn Vụ Nguyệt đi nghe kinh. Nhưng tình huống của Hương Hương thì không lạc quan lắm, vừa vào tĩnh tọa, nàng liền bắt đầu ngủ gật. Qua hơn nửa tháng rồi vẫn không có tiến bộ. Lam Thiên Sách hơi nhíu nhíu mày, nói: “Có lẽ yêu tinh tu hành không giống so với con người, trước mắt Hương Hương cứ đi nghe kinh với Phượng Vũ đi. Qua thêm một thời gian ngắn nữa là Hội nghị luận văn, đến lúc đó sẽ thỉnh giáo thêm ý kiến của vài vị Luyện yêu sư”.
Thôi Phượng Vũ nhất nhất nghe theo, lại hỏi: “Lần này Sư phụ đến Tử Đài, cũng là vì Hội nghị luận văn à?”
Lam Thiên Sách gật đầu: “Đến Tử Đài trước, sau đó đi Chu Nhan, ngày tổ chức Hội nghị luận văn cụ thể đã được chọn, ngày mai Tam Bích Tôn sẽ chính thức truyền thông báo đi. Hội nghị luận văn ba năm một lần, đây là Hội nghị lần thứ hai rồi, con có từng nghĩ đến chọn hướng tu hành nào chưa?”
“Sư phụ…” Vẻ mặt Thôi Phượng Vũ hơi khó xử, sau một lúc quanh co mới nói: “Sư phụ cho là đệ tử nên theo hướng nào thì tốt nhất?”
Lam Thiên Sách nhẹ lắc đầu nói: “Trên Tam Bích đã có văn bản quy định rõ ràng, việc chọn lựa phương hướng tu hành là chuyện quan trọng, người làm Sư phụ không được can thiệp quá nhiều. Tu hành là việc cả đời, hết thảy phải xem ở bản thân, suy nghĩ cẩn thận, đừng nhất thời chọn sai, mai này hối hận, dẫn đến hoang phí mấy chục năm thời gian”.
“Đệ tử đã hiểu”. Thôi Phượng Vũ khiêm tốn nhận chỉ dạy.
Mấy ngày nay nghe Sư huynh Sư tỷ nói chuyện qua lại, Hương Hương đã biết chuyện Hội nghị luận văn ba năm tổ chức một lần, chính là Đại hội lựa chọn phương hướng tu hành của những đệ tử đã tu luyện xong Hàng yêu sư. Có ba phương hướng, là Tán tiên, Trưởng lão và Luyện yêu sư. Mà kết quả chỉ có hai, thông qua hoặc không thông qua. Người được thông qua, sẽ đổi sách Hàng yêu mới, bắt đầu tiến thêm một bước tu hành. Không thông qua thì sẽ tiếp tục là một Hàng yêu sư, chờ đợi Hội nghị luận văn tiếp theo.
Theo như lời Lam Thiên Sách nói, dường như ở Hội nghị luận văn lần trước Thôi Phượng Vũ đã không chọn lựa được, cho nên phải uổng phí chờ đợi thêm ba năm thời gian, hay thật sự giống như những gì Hạ Mạt nói, vị Nhị sư huynh có tác phong quá mức nghiêm chỉnh này quả thật là muốn tu luyện bằng phương pháp song tu? Ôi trời, Nhị sư huynh kia không phải giống như người ta thường nói đấy chứ, người bị rối loạn suy nghĩ?
((Searching ở mongdemhe.wordpress, mình tạm hiểu là kiểu người giống giống như trầm cảm, sống nội tâm, nhưng trong một số trường hợp đặc biệt nào đó sẽ có những suy nghĩ rối loạn khác thường))
Buổi tối đến giờ đi ngủ, Hương Hương như thường lệ đến dựa vào bên gối ngủ của Vụ Nguyệt, nhưng tối hôm nay, Vụ Nguyệt cảm giác như Hương Hương không ngủ được, cứ lăn qua lộn lại, liền hỏi: “Sao vậy, Hương Hương?”
“Vụ Nguyệt”. Hương Hương nằm sấp sát bên gối của hắn, hỏi: “Hội nghị luận văn sắp tới rồi, nhất định sẽ rất náo nhiệt. Đúng rồi, sau này ngươi muốn tu luyện cái gì, Tán tiên, Trưởng lão hay Luyện yêu sư?”
Vụ Nguyệt nhe giọng nói: “Mắt ta không nhìn thấy, đoán chừng tu cái gì cũng không được. Đến Ỷ Thiên, bất quá chỉ là một nơi chốn để an thân thôi”.
Hương Hương nghe vậy không khỏi giật mình, Liên gia là Đại quý tộc, hơn nữa Vụ Nguyệt hình như còn là con cháu chính thống, sao có thể không có nơi cho hắn an thân? “Liên gia, có chuyện sao?”
Vụ Nguyệt “Ừ” một tiếng: “Hoàng gia tranh giành ngôi vị. Liên gia, Mộ Dung gia, Tức Mặc gia trở nên hết sức quan trọng, gần đây đấu tranh gay gắt không ngừng. Thất ca sợ ta bị ám hại, nên đề ra chủ ý với Gia chủ, đưa ta đến Ỷ Thiên này. Chờ khi Tân Đế lên ngôi, thế cục ổn định rồi mới đón ta về”.
“Nhưng Vụ Nguyệt học rất nhanh nha! Sư phụ cũng nói vậy, có thể thấy được Vụ Nguyệt có tư chất rất cao, không giống Hương Hương một điểm ngộ tính cũng không có. Vụ Nguyệt đã nói mà, chăm chỉ tu hành, tương lai khẳng định sẽ có thể thành tiên. Đến lúc đó, Hương Hương sẽ thành sủng vật của tiên rồi!”
Vụ Nguyệt cũng bị ý tưởng tốt đẹp này làm cho nở nụ cười: “Nếu ta thành tiên, nhất định sẽ dẫn theo Hương Hương tiến vào Thượng Thiên”.
“Vụ Nguyệt là tốt nhất!” Hương Hương vui vẻ vùi đầu vào cọ cọ bên mặt hắn, Vụ Nguyệt cũng đưa tay khẽ vuốt đám lông mềm như nhung của Hương Hương, cười vô cùng thỏa mãn.
“Đúng rồi”. Hương Hương lại nhớ đến chuyện của Thôi Phượng Vũ, nói: “Ngươi nói xem, nhiều năm như vậy mà Nhị sư huynh vẫn chưa quyết định được tu luyện cái gì, hắn không phải thật sự muốn luyện bằng song tu đấy chứ, nhưng ngại nói ra sẽ xấu hổ, bị người cười nhạo?”
Vụ Nguyệt nói: “Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, song tu cũng không nhất định là phương pháp sai, chúng ta vẫn không nên can thiệp nhiều thì hơn”.
“Ừm”. Hương Hương gật gật đầu. “Kỳ thực ta đang nghĩ, chắc là đã có người trong lòng rồi, nên mới muốn luyện phương pháp song tu chăng? Bằng không cũng có thể tu Trưởng lão hoặc là Luyện yêu sư trước mà, đâu cần cứ như bây giờ bồi hồi do dự, khẳng định đã có người trong lòng rồi, mà còn rất chắc chắn, người đó là một Sư tỷ tu Tán tiên. Nhưng vì sợ bị phạt hoặc vì một nguyên nhân nào đó, Nhị sư huynh mới không dám nói ra”.
“Thường ngày Sư huynh chiếu cố chúng ta như vậy, chúng ta cũng nên giúp đỡ hắn chứ, có đúng không?”
“Ừ”. Vụ Nguyệt nghiêm túc hỏi: “Nếu đây là sự thật, ta cũng muốn giúp đỡ Nhị sư huynh. Nhưng giúp thế nào?”
Hương Hương trầm ngâm một phen, vung móng vuốt lên nói: “Trước tiên đương nhiên là cần điều tra xem người trong lòng của Nhị sư huynh là ai rồi!”
Hôm sau, Hương Hương liền hộ tống Vụ Nguyệt và Thôi Phượng Vũ đến Nhất Trọng Thiên cung nghe kinh. Sau khi nghe kinh xong, thì đến Đạo trường của Nhị Trọng Thiên cung học pháp thuật sơ cấp. Môn đầu tiên cần học, đó là Ngự Kiếm Thuật. Ở nơi xa nhất về phía đông của Đạo trường có năm tấm bia đá cao bằng hai người, mặt trên cắm đầy kiếm. Có dài có ngắn, có đẹp có xấu không đồng đều nhau.
“Đây là Ngũ kiếm bia”. Thôi Phượng Vũ giới thiệu: “Kiếm ở trên, đều là do Tam Bích Tôn đích thân cắm vào. Mỗi một đệ tử trên Tam Bích đều có một thanh kiếm thuộc về bản thân mình. Cửu Sư đệ thử một chút xem, có thể rút một thanh ra không, nếu rút được tức thanh kiếm đó có duyên với đệ”.
Hương Hương nghe vậy, bỗng chốc níu lấy vạt áo của Vụ Nguyệt nhảy lên vai hắn, vung móng vuốt hỏi Thôi Phượng Vũ: “Nhị sư huynh, Hương Hương có được rút không?”
Thôi Phượng Vũ gật đầu: “Có thể, thử cũng không hại gì”.
“Oa!” Hương Hương hưng phấn vô cùng, lúc này xoay xoay tròng mắt nhìn khắp một lượt trên Ngũ kiếm bia, nhìn thấy một thanh kiếm phát ra ánh hào quang nhàn nhạt, trên chuôi kiếm còn có khắc một đóa hoa sen, hai mắt lập tức sáng ngời. “Vụ Nguyệt, qua bên phải ba bước”.
“Ừ”. Vụ Nguyệt nghe lời bước qua ba bước. Hương Hương liền hưng phấn bổ nhào qua ôm lấy chuôi kiếm này, vui vẻ nói: “Cái chuôi này là của Hương Hương rồi!” Nói xong, ôm lấy kéo một cái… Không nhúc nhích. Cái trán nhỏ của Hương Hương nhỏ xuống một giọt mồ hôi, dùng hết sức lực, lại kéo tiếp… Vẫn bất động.
Hương Hương không khỏi có chút xấu hổ, xem ra chuôi kiếm này không có duyên với mình rồi. Nhưng trong nhiều thanh kiếm như vậy, nàng chỉ liếc mắt một cái là nhìn trúng chuôi kiếm này, buông tha thì quá mức không cam lòng. Tức thời hướng dẫn Vụ Nguyệt đưa tay qua kéo, không ngờ tay Vụ Nguyệt vừa chạm đến, liền nghe một tiếng ngân nhẹ của thanh kiếm, kiếm kia tự động rơi ra, rơi thẳng vào tay Vụ Nguyệt. Hương Hương không khỏi vui vẻ hoan hô dậy trời: “Tốt quá, rút được rồi, Hương Hương thích cây này nhất đó!”
“Ừ, thanh kiếm này cho Hương Hương”.
Thôi Phượng Vũ vội vàng ngăn cản: “Kiếm được rút ra, tức đã nhận chủ, không thể tùy ý tặng”.
“A, vậy à!” Hương Hương có chút thất vọng, rồi lại nghĩ. “Hương Hương chọn thanh kiếm, rồi Vụ Nguyệt rút được! Vậy nếu Vụ Nguyệt chọn một thanh, Hương Hương sẽ rút được thôi!”
Vụ Nguyệt gật gật đầu, giơ tay tùy tiện chỉ một hướng ở phía trước. Là một thanh kiếm ngắn màu xanh, cũng coi như tiện dụng. Lúc này Hương Hương sờ sờ qua, ôm lấy chuôi kiếm rút ra ngoài. Ta rút… không nhổ ra được! Ta lại rút… Vẫn không nhổ ra được!
Vụ Nguyệt nghe Hương Hương thở ‘hồng hộc’ dùng sức rút, đoán là nàng không thể nhổ ra được, liền chỉ tiếp một thanh khác. Hương Hương lại dò qua rút tiếp, bất đắc dĩ là, liên tục chọn lựa hơn mười thanh, nhưng đều không nhổ ra được. Có điều càng như vậy, Hương Hương lại càng không thừa nhận. Nàng không tin trong nhiều kiếm như vậy, lại không có lấy một cây có duyên với nàng.
Đến tận khi trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiếu đầy trời, nhóm người trên Đạo trường vẫn nhìn thấy cái cảnh tượng một con thỏ nhỏ lên lên xuống xuống rút kéo kiếm trên bia, “Hộc hộc hộc hộc” dùng hết hơi sức khí lực rút kiếm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.