Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 66:




Hoàng hôn kết thúc, kiến trúc trước mặt Đường Lan Thanh như được bao phủ bởi một tầng ấm áp, tỏa ra ôn nhu cùng nồng đậm suиɠ sướиɠ. Nàng không nhanh không chậm dạo bước đến trước một cánh cửa. Hai bên cửa đã đổi một đôi câu đối mới, ý nói năm mới đến, tất cả mọi thứ đều là khởi đầu mới.
Tâm tư nháy mắt trở nên hoảng hốt, phảng phất như trở lại mười năm trước, thời điểm nàng vẫn còn hai mươi sáu tuổi. Tháng ngày quen biết Cố Hoài Cẩn vội vã trôi qua, mới đó đã mười năm. Mười năm sau, nàng đã làm vợ người khác, chỉ vừa buồn cười vừa đáng thương chính mình, khi biết được đó là kết hôn giả liền vạn phần lo lắng chạy về A thị, nhưng mà loáng một cái, nàng trở về quá khứ, hiện tại đang đứng ở nơi này.
Hình ảnh Văn Lan Cảnh thẳng thắn đứng trước mặt nàng bây giờ hiện ra rõ ràng trước mắt, "Chúng ta là có tiếng mà không có miếng. Hoài Cẩn có nhắc đến ngươi, nàng nói nàng cả đời chỉ yêu một người, vì lẽ đó, nàng muốn dùng phương thức của chính mình đi bảo vệ ngươi, không để ngươi phải chịu thương tổn do gia đình nàng gây ra. Kết hôn, là một trong những phương thức đó."
"Nàng còn nói phải khiến cho mình trở nên mạnh mẽ, lớn mạnh đến mức đủ để cùng ngươi chống lại người nhà, đủ để cùng ngươi trải qua sinh hoạt thường ngày. Đến lúc đó, nàng sẽ cùng ngươi nắm tay bình yên vượt qua một đời."
Vì lẽ đó... Nàng của năm hai sáu tuổi đã làm ra loại chuyện vô sỉ, ấm áp thân mật qua đi, để lại Cố Hoài Cẩn một mình ở trong phòng nghe Đường Lan Thanh nàng nói ra câu lạnh lùng: "Có thể không trở lại."
Có lẽ là những lời này của nàng đã linh nghiệm, nàng thật sự... Không có cách nào trở về...
Cửa lặng yên không tiếng động bị đẩy ra, người đi ra thấy Đường Lan Thanh thì sững sờ một chút, lại cười nói: "Đứng ngốc ở cửa làm gì, nghĩ gì thế?"
"Không có gì." Đường Lan Thanh giơ tay chà xát chóp mũi, ôm ôm Đinh Nhược Thủy, âm thanh rất là ôn hòa, "Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Đáp lại một câu, Đinh Nhược Thủy nghiêng người né sang bên cạnh để cho Đường Lan Thanh vào cửa, "Ba mẹ còn đang cằn nhằn ngươi tại sao vẫn chưa tới, trực tiếp đuổi ta ra ngoài đón ngươi." Cuối cùng, còn không quên nhỏ giọng thì thầm một câu: "Quả nhiên con gái nhỏ được sủng."
"Ha ha --" Đường Lan Thanh bị nàng chọc cho cười ra tiếng, len lén hướng về phía nàng nháy mắt, "Bởi vì ta so với ngươi ngoan ngoãn làm cho người ta thích hơn."
Khinh bỉ hừ một tiếng, Đinh Nhược Thủy vung vung tay, hoàn toàn thất vọng: "Chỉ cần Nhược Nhuận nhà chúng ta yêu ta nhất là đủ rồi."
"Ngươi tới rồi. Hai người các ngươi ở cửa ríu ra ríu rít cái gì vậy?" Đinh Nhược Nhuận cầm cây lau nhà từ trên lầu đi xuống, trên mặt trước sau như một vẫn là vẻ ôn hòa, tầm mắt khi hướng đến đồ ngốc Đinh Nhược Thủy đang cười hề hề nhìn mình lại càng ôn hòa thêm mấy phần.
"Để ta giúp ngươi." Đinh Nhược Thủy thay đổi bộ dạng kiêu ngạo lúc nãy, một tay săn sóc tiếp nhận đồ nghề trong tay nàng, một tay dắt nàng đi phòng rửa tay, nhân lúc Đinh Nhược Nhuận không chú ý còn quay lại nháy mắt mấy cái với Đường Lan Thanh.
Đinh Nhược Thủy vừa thấy được Đinh Nhược Nhuận, ba hồn liền bay mất sáu phách, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người nàng. Đường Lan Thanh mím môi cười cười, dựa theo âm thanh phát ra từ nhà bếp mà đi đến, nhìn thấy hai bóng người bận rộn ở bên trong liền khẽ gọi: "Cha, mẹ."
"Ai, đứa nhỏ bảo bối đáng yêu nhất của chúng ta đã về rồi. Đi vào phòng tắm rửa ráy đi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến lúc ăn cơm ta liền để hai đứa nhỏ kia đi gọi ngươi." Đinh mẹ đi ra từ trong đống thức ăn, rửa sạch tay, hấp tấp đẩy nàng ra bên ngoài, chỉ lo khói dầu bên trong làm nàng khó chịu.
"Không sao đâu, để ta giúp hai người đi, ta đã ngủ trên xe rồi." Đường Lan Thanh không dám giãy dụa, tùy ý để Đinh mẹ dắt nàng lên lầu, nhưng trong miệng lại từ chối nghỉ ngơi.
"Người trẻ tuổi nên vận động nhiều một chút. Bà nhìn xem, lần này nàng đặc huấn một tháng trở về, cơ thể vừa nhìn đã biết cường tráng lên không ít." Âm thanh của Đinh ba từ trong phòng bếp bay tới, nhưng lại bị Đinh mẹ phản bác: "Nói mê sảng cái gì đấy, ông không đau lòng nhưng tôi đau lòng. Nàng huấn luyện đã đủ mệt mỏi rồi, thật vất vả mới có thể trở về nhà, tôi đặc biệt cho phép nàng nghỉ ngơi cũng không được sao?"
"Được ạ." Trong lòng Đường Lan Thanh mềm nhũn, Đinh gia đã biến thành bến đỗ to lớn nhất của nàng, ấm áp mà tình thâm ý thiết. Các nàng dành cho nàng thứ quý giá nhất, gọi là tình yêu, một tình cảm chất phác không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào khác.
Đường Lan Thanh ngoan ngoãn tiến vào phòng tắm, tẩy đi một thân uể oải, mặc vào bộ đồ mới Đinh mẹ vì nàng chuẩn bị. Rất vừa vặn, nàng rất yêu thích.
Nàng ngồi dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, hòn đá trên cổ bị nắm trong tay chơi đùa, hưởng thụ ngày thanh tịnh hiếm thấy trong thời gian gần đây. Ngay tại thời khắc nàng mơ mơ màng màng muốn thiếp đi, cửa phòng bị người nhẹ nhàng mở ra. Đinh Nhược Thủy cẩn thận hỏi: "Ngủ rồi à?"
"Không có." Đường Lan Thanh mở hai con mắt, lười biếng cụp nửa mắt, nghiêng đầu sang một bên, tựa cười lại như không cười nhìn ngươi vừa đến.
Một thoáng sững sờ. Cô gái trước mặt Đinh Nhược Thủy mái tóc còn hơi ướŧ áŧ, có vài sợi theo động tác của nàng từ bả vai lướt xuống. Có lẽ do nhắm mắt quá lâu, vẻ mờ mịt dụ hoặc tràn ngập trong con ngươi nàng. Đinh Nhược Thủy không được tự nhiên quay đầu sang hướng khác, "Đừng câu dẫn ta, ta chỉ một lòng chung tình với Nhược Nhuận."
"A --" đôi môi giương lên, Đường Lan Thanh dựng thẳng đầu, ánh mắt từ từ tan rã, "Có chuyện gì vậy?"
"Khó lắm mới về được, không đi gặp Trầm Hương à?"
Đinh Nhược Thủy không biết tên thật của Liệu Trầm Hương, nhưng nàng biết Liệu Trầm Hương chính là người Đường Lan Thanh yêu trong đời thực. Đường Lan Thanh thật vất vả mới có thể trở về một chuyến, lần tới cũng không biết là khi nào, lẽ nào nàng yên lòng bỏ Liệu Trầm Hương lại như vậy?
"Không đi." Giọng Đường Lan Thanh nhẹ nhàng, giống như một giây sau liền chìm vào giấc ngủ, "Để nói sau đi."
Đinh Nhược Thủy bén nhạy nhận ra giọng điệu Đường Lan Thanh khi nhắc đến Liệu Trầm Hương có phần trầm thấp. Trước đây nàng tuyệt đối không lộ vẻ thiếu kiên nhẫn như vậy, "Gặp chuyện gì à? Có thể tâm sự một chút không?"
"Ừm... Chúng ta..." Trầm ngâm một tiếng, Đường Lan Thanh nhíu mày, trong lúc nhất thời không biết phải dùng từ gì để hình dung tình hình hiện tại của các nàng. Chia tay? Chiến tranh lạnh? Mẫu thuẫn cãi nhau? Hình như không đúng lắm. Một lúc lâu sau nàng mới tiếp tục giải thích: "Nàng từ chối ta."
"Ta cảm giác không giống..." Đinh Nhược Thủy ngồi vào bên cạnh nàng, cùng nàng tựa ở đầu giường, "Ta còn tưởng là ngươi ra trận lại lùi bước."
Đường Lan Thanh vẫn duy trì nụ cười yếu ớt lúc nãy, âm thanh nhàn nhạt: "Hả? Sao lại nghĩ thế?"
Trải qua thời gian vô tình hoặc cố ý ở chung với Liệu Trầm Hương trong game mà nghĩ, một chi tiết nhỏ của Liệu Trầm Hương cũng khiến nàng cảm nhận được người ta quan tâm Đường Lan Thanh, vì lẽ đó Đinh Nhược Thủy mới có ý nghĩ như vậy, "Có biết nguyên nhân là gì không?"
"Ừm." Đường Lan Thanh ngồi thẳng người, mở mắt ra, trong mắt hoàn toàn là hiểu thấu, "Ta vẫn đang sống trong hồi ức trước kia."
Đinh Nhược Thủy yên lặng lắng nghe. Nàng cảm thấy Đường Lan Thanh lần này trở về đã thay đổi, trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều. Không có vẻ nôn nóng của trước kia nữa, phân biệt nặng nhẹ rõ ràng, bên trong vẻ hờ hững lộ ra sự cố chấp đặc trưng.
"Ấn tượng của ta đối với nàng giống như chỉ hạn chế ở tầng ngoài, rất nhiều sự tình bên trong ta đều không rõ ràng cho lắm."
Nói đoạn, Đường Lan Thanh nghiêng đầu đối diện Đinh Nhược Thủy, "Ví dụ như nàng âm thầm vì ta trả giá bao nhiêu, vì ta chống lại bao nhiêu áp lực, thậm chí... Người nhà nàng nói với nàng những gì, ta hoàn toàn không biết."
Đường Lan Thanh cảm thấy, trước đây về mặt tình cảm nàng sống rất thất bại, luôn mơ mơ màng màng chỉ biết nàng và Cố Hoài Cẩn quen nhau, trải qua sinh hoạt dễ dàng, kiếm tiền nuôi nàng, lẳng lặng chờ nàng chấp nhập mình là đủ rồi. Nhưng mà ngay cả vẻ u sầu của người bên gối nàng cũng không nhận ra được, để Cố Hoài Cẩn một mình chống đỡ tất cả, lại im lặng không lên tiếng giải quyết tốt từng cái.
"Ngươi dự định làm sao?" Đinh Nhược Thủy gọn gàng dứt khoát. Nàng biết rõ Đường Lan Thanh nếu đã chịu mở miệng nói với nàng, chắc chắn đã nghĩ tới tiếp theo nên làm gì.
"Ta nghĩ cho nàng không gian." Đường Lan Thanh lại tiếp tục dựa vào đầu giường, biểu hiện lãnh đạm không nhìn ra chút tâm tình dư thừa nào, giọng điệu nhẹ như mây trôi: "Dùng kỳ nghỉ đông này cho nàng nghĩ thật tốt, thật rõ ràng đối với tình cảm của ta, lần này đến cùng có phải là tiếp tục buông bỏ ta hay không. Nếu như nàng nắm tay ta, dù nói thế nào ta cũng sẽ không bao giờ buông tay nữa. Nếu như không thể vượt qua thử thách này, ta ở phía sau bảo hộ nàng cả đời."
"Hiện tại ta phải rèn luyện bản thân thật tốt mới có thể có nhiều sức lực lót đường cho sau này."
"Cần hỗ trợ cái gì cứ việc nói ra, đừng một mình gắng gượng chống đỡ." Đinh Nhược Thủy vỗ vỗ bả vai của nàng, đăm chiêu. Mấy câu nói kia của Đường Lan làm cho nàng cũng cảm thấy thương tâm. Nàng nhìn chằm chằm hàng khung ảnh đặt cạnh giường, một tấm chụp gia đình mới chụp khi ra ngoài chơi cùng Đường Lan Thanh, một tấm là ảnh Nhược Nhuận khi còn nhỏ ôn nhu ôm bả vai nàng.
"Ừm."
Sau khi Đường Lan Thanh ở Đinh gia ăn bám mấy ngày lại bị gọi trở về đặc huấn. Tuy cha mẹ Đinh gia không còn lo lắng như lần đầu nhưng vẫn sợ nàng ở bên trong đó chịu khổ, quan tâm hỏi hết đông tới tây, Đường Lan Thanh phải khuyên bảo nửa ngày mới được giải thoát. 
Nghỉ đông so với nghỉ hè hiển nhiên ngắn hơn rất nhiều. Khi người ta vẫn còn bận rộn hoặc chưa hết thòm thèm kỳ nghỉ, thoáng một cái nó đã cắp mông chạy mất. 
Cố Hoài Cẩn ở trong lớp do dự một lát, bị bạn thân ỡm ờ kéo đi tham gia trong lòng nàng âm thầm chờ mong nghi thức khai giảng. Ngoài sân trường người qua lại tấp nập, Cố Hoài Cẩn liếc mắt một cái liền phát hiện Đường Lan Thanh trong đám người. 
Trong biển người mênh mông luôn có một người như vậy, có thể khiến cho ngươi liếc mắt một cái đã nhận ra. 
Tương tự, Đường Lan Thanh ở thời điểm nàng vừa bước xuống lầu cũng ngay lập tức phát hiện bóng người của nàng, rung động tưởng như đã biến mất suốt một tháng nay lần thứ hai dâng trào, trên mặt không tự chủ trở nên ôn hoà hơn. 
"Tiến lên chào hỏi một tiếng chứ?" Diệp Hoan tự nhiên cũng nhìn thấy Đường Lan Thanh, nàng đang nói giỡn cùng Thải và Cổ Đình Tây. Một kỳ nghỉ đông không gặp, mái tóc đã dài hơn bị nàng tùy ý buộc lên, mắt phượng hẹp dài lười biếng rủ xuống một nửa, trong con ngươi nhìn như phờ phạc lại toả ra ánh sáng lung linh, mỗi động tác vung tay nhấc chân đều thể hiện sự tự tin đúng mực. 
Lần này tiểu tử trở về càng hấp dẫn người.
"Không cần." Cố Hoài Cẩn như thường ngày lựa chọn từ chối. Vừa lúc đó có người đưa microphone tới, nàng liếc mắt, chẳng biết từ lúc nào Vệ Quân Thư đã đi đến bên cạnh, hờ hững tiếp nhận. 
Sau đó nàng bắt đầu diễn thuyết trong lễ khai giảng.
Không lâu sau, toàn bộ giáo viên, học sinh nhà trường đã đứng lên tại vị trí chỉ định, bắt đầu chào đón một học kỳ mới. Khoé mắt Đường Lan Thanh như có như không xuất hiện ý cười, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Cố Hoài Cẩn đứng trên bục sân khấu. Nàng một lòng vì biểu hiện tự tin của Cố Hoài Cẩn mà rung động. Tựa như chỉ cần một cái nghiêng đầu nhẹ nhàng của Cố Hoài Cẩn, một cái liếc mắt của nàng cũng đủ khiến cho người ta phải khuynh đảo vì mị lực của nàng. 
Cũng chỉ có những thời điểm như thế này nàng mới có cơ hội trắng trợn nhìn chằm chằm Cố Hoài Cẩn. 
Cố Hoài Cẩn lần đầu tiên cảm thấy căng thẳng, đúng, là căng thẳng. Micro trong tay nàng bị đổi bên liên tục, nằm ở tay phải một chút, lại qua tay trái một chút, mỗi lần vô tình hoặc cố ý chạm phải ánh mắt của Đường Lan Thanh đều khiến trong lòng nàng chấn động. Bởi vì, ánh mắt của nàng quá mức nóng bỏng...
Lại giống như... Toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người các nàng...
"Cuối cùng -- Cẩn xin đại diện trường học chúc các vị lão sư, đồng học, tại một năm mới, trong học kỳ mới, có một khởi đầu mới." 
Khởi đầu mới? Đó là tự nhiên.
Ý cười trong khoé mắt Đường Lan Thanh càng sâu, nguyên bản bài bản ngay ngắn có thứ tự đội ngũ ở tan cuộc sau biến thành năm bè bảy mảng, đoàn người hướng về phòng khách tràn tới.
Cố Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm, giao microphone trong tay cho giáo viên phụ trách âm thanh, sau đó dự định đi tìm Diệp Hoan, không ngờ bị sóng người chen chúc ra bên ngoài. Đúng lúc đang đứng nhìn ngó xung quanh, nàng không biết bị tên học sinh vội vã nào ầm ĩ va vào một phát. Bởi vì đang phân tâm, dẫn tới nàng không kịp phản ứng lại, trọng tâm lệch khỏi người bắt đầu ngã về đằng sau. 
Con mắt theo bản năng đóng chặt. Sau đó, không chờ được đau đớn trong dự đoán, mũi hơi mấp máy, một luồng hương trúc quen thuộc phả vào mặt, cơ thể nàng được nhẹ nhàng đỡ lại, theo sau là một câu trêu chọc: "Không còn bữa sáng của ta liền gầy gò đến mức mong manh yếu đuối như vậy sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.