Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 17:




Bởi vì lần trước tới tới đi đi quá vội vàng, Đường Lan Thanh cùng Đinh Nhược Nhuận không còn cách nào khác hơn là về nhà mang theo quần áo để giặt thay. Vừa bước ra cửa thang máy, các nàng liền nghe được âm thanh sửa chữa "bùm bùm".
Đường Lan Thanh trong lòng không khỏi nói thầm, mới sáng sớm liền sửa chữa... Gần đây có hàng xóm mới đến sao?
Đến lúc các nàng quẹo vào góc, Đường Lan Thanh liền nghe được âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa "chỉ thay ổ khoá cửa lớn là được."
Nàng thấy bóng người Cố Hoài Cẩn đang di chuyển, quần áo màu trắng lụa mỏng lúc ẩn lúc hiện bên trong. Đường Lan Thanh cùng Đinh Nhược Nhuận ăn ý nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương.
"Cố..." đến khi Đường Lan Thanh thấy rõ người ở cửa, thoáng chốc sững sờ tại chỗ "học tỷ..."
Cố Hoài Cẩn nương theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy Đường Lan Thanh tâm trạng lập tức bừng sáng nhưng nhìn tới người đứng phía sau nàng tâm tình thoáng chốc lại trầm xuống, nàng quay đầu không nóng không lạnh đáp một tiếng "ừm."
"Này, tiểu tử" Diệp Hoan bưng hai ly nước ấm thò đầu ra, trên mặt ý cười ôn hoà như gió xuân ấm áp "ta còn thắc mắc ngươi làm sao lại không có ở nhà, nguyên lai là cùng xinh đẹp muội muội qua đêm cùng nhau ở bên ngoài."
"Ây..." ngụm nước chưa kịp nuốt vào, Đường Lan Thanh liền cẩn thận mà xem xét Cố Hoài Cẩn một chút, thấy vẻ mặt không cảm xúc của nàng, tâm Đường Lan Thanh thoáng chốc cảm thấy khó chịu "không có a, liền..."
Đinh Nhược Nhuận ôn hoà cười cười, giọng nói ôn nhu giống như có thể hoà tan bất kỳ thứ gì "ừm, nàng mấy ngày nay là ở nhà ta, thuận tiện để ta chăm sóc nàng."
Đuôi lông mày không dấu vết nhướng lên, Cố Hoài Cẩn cầm ly nước nhấp một ngụm, cũng không có nhìn Đường Lan Thanh một cái liền nói "Hoan đói bụng sao?"
"Có chút, muốn ăn gì?"
"Ta làm cho các ngươi đi..." Đường Lan Thanh đưa tay muốn gãi đầu một cái, tay trái vừa đưa lên quá đỉnh đầu thì Cố Hoài Cẩn bất thình lình quăng cho nàng một ánh mắt đáng sợ, khiến nàng sợ đến mức lập tức bỏ tay xuống "ta, ta đi... Làm, làm bữa sáng..."
"Dùng hai cái tay của ngươi? Muốn phá hủy nhà bếp của ta sao?" Hừ, được người khác ân cần săn sóc, liền động chủ ý muốn vào nhà bếp, vết thương chắc cũng sắp khôi phục rồi.
"Ây..."
Đinh Nhược Nhuận che miệng cười khẽ, nếu không phải Đinh Nhược Thủy lúc trước đề cập với nàng đứa nhỏ ngốc này yêu thích chủ nhà trọ của nàng, chính mình cũng không chắc sẽ thấy được một màn đáng yêu như thế "để ta làm đi, ngươi ngồi chờ một chút đi, vừa vặn ban sáng ngươi cũng chỉ uống một ly sữa tươi."
"A..." tầm mắt Đường Lan Thanh lay động qua lại trên người ba người các nàng, hồi lâu mới nói tiếp "ta làm trợ thủ cho ngươi đi, có vài thứ phỏng chừng ngươi cũng không biết chúng ở nơi nào."
"Được, có điều không cho phép ngươi dùng tay."
"Cái kia..." mới phát ra hai chữ, nàng liền xẹp miệng dưới, không tán gẫu cái chủ đề ngột ngạt này nữa, uất ức nói "học tỷ, các ngươi... Ách... Chờ một lát, ta cùng Nhược Nhuận tỷ đi làm bữa sáng."
Sau khi Đinh Nhược Nhuận vào, Đường Lan Thanh cũng đang chuẩn bị bước vào cửa lớn, nhưng ai biết cánh tay Cố Hoài Cẩn lại giật giật, khiếc cho vạt áo lụa trắng của nàng trượt từ cánh tay xuống bả vai, trong nhất thời cảnh "xuân" vô hạn. Đường Lan Thanh con ngươi co rút nhanh chóng, nàng ngồi xổm trước mặt nhân viên sửa chữa, sau đó đóng cửa lại che tầm mắt hắn. Tiếp theo không nói tiếng nào liền lôi kéo Cố Hoài Cẩn đi vào phòng khách, cũng không ngừng lại mà tiếp tục quẹo vào phòng ngủ, đóng cửa khoá lại.
Quần áo- - quá rộng rồi.
Đinh Nhược Nhuận nghe được tiếng vang thò đầu ra chỉ thấy bóng lưng đóng cửa của Đường Lan Thanh, nàng nghiêng người cùng Diệp Hoan nhìn nhau, hai người đồng thời lắc đầu biểu thị không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đó bận bịu đi chỗ khác làm chuyện của mình, bởi vì các nàng biết trong phòng ngủ người nào đó là một cái đầu gỗ, khẳng định sẽ không làm chuyện gì.
"Ngươi làm gì vậy" Cố Hoài Cẩn bị động tác liên tiếp không báo trước của Đường Lan Thanh làm cho không kịp phản ứng, chờ khi lấy lại tinh thần thì mình đã ở trong phòng ngủ của nàng.
Đường Lan Thanh bật đèn, kéo rèm cửa sổ, mở tủ quần áo, tất cả động tác đều làm liền một mạch, tay trái lướt qua từng bộ ngắn tay, tìm kiếm quần áo thích hợp tâm ý nàng "học tỷ, ngày hôm nay hơi nóng, ngươi nếu mặc hai áo khẳng định là không thoải mái đi, ta tìm quần áo thích hợp cho ngươi.".
Dứt lời, nàng lấy ra một cái áo sơmi dài loại tay ngắn đi tới trước mặt Cố Hoài Cẩn, nghịch ngợm vươn tay kéo lại vạt áo lên trên bả vai nàng, đem y phục trong tay đưa cho nàng "mặc bộ này đi, ta đi tắm, thay xong rồi gọi ta, ta đi ra."
Cố Hoài Cẩn vuốt nhẹ áo sơmi trong tay, ánh mắt không tự chủ dõi theo bóng lưng nàng rời đi, mãi đến khi cửa phòng tắm đóng lại mới hồi thần. Theo bản năng mà chạm vào vạt áo Đường Lan Thanh kéo lại khi nãy, con ngươi Cố Hoài Cẩn nhu hoà xuống, bên trong ẩn chứa sủng nịch cùng mừng rỡ ý vị mà có thể chính bản thân nàng cũng không phát hiện.
Tiểu tử khó chịu, quan tâm cũng liền khó chịu như vậy.
Đường Lan Thanh hai tay chống trên bồn rửa tay, nhìn gương mặt đỏ hồng của chính mình trong gương, đáy lòng một trận thấp thỏm, không biết nữ nhân bên ngoài sẽ nghĩ thế nào, làm như vậy có hay không có điểm quá loa lỗ mãng... Quả nhiên tâm tình của chính mình cùng tình cảm đối với nàng không có cách nào khắc chế được.
"Đi ra đi, ta xong rồi" trong lúc còn đang suy nghĩ lung tung, thì ngoài cửa truyền đến âm thanh của Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh hít một hơi thật sâu điều chỉnh tốt trạng thái của mình mới mở cửa đi ra.
Cách đó không xa, Cố Hoài Cẩn đang khoanh tay tùy ý tựa vào một bên bàn học nhìn Đường Lan Thanh, hai mắt một mảnh âm trầm, hoàn toàn không nhìn ra được tâm tình chập chờn của nàng.
Mắt sáng lên, Đường Lan Thanh hiện tại hiểu rồi, chẳng trách vì sao nhiều người yêu thích nữ nhân của chính mình mặc vào áo sơmi của bản thân như vậy. Áo sơmi dài vừa vặn che qua bắp đùi Cố Hoài Cẩn, nếu lúc này không có mặc quần, phối hợp với biểu hiện nữ vương thô bạo, cảnh tượng như vậy nhất định là cực kỳ đẹp đẽ. Mê hoặc mười phần.
Cố Hoài Cẩn đương nhiên không biết trong đầu Đường Lan Thanh đang ảo tưởng ngổn ngang mấy cái đó, nàng chỉ thấy Đường Lan Thanh không hề động đậy mà nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, trong nhất thời khoé miệng hiện lên độ cong giảo hoạt "đẹp mắt không?"
"Ừ" Đường Lan Thanh theo bản năng mà trả lời, hoàn toàn không biết chính mình đang rơi vào bên trong cạm bẫy của nữ vương.
"Cái kia- - thích không?"
"Yêu thích..."
"A- - thích xem ta hay là thích xem Nhược Nhuận tỷ của ngươi?"
"Đương nhiên là thích xem ngươi!"
Câu cuối cùng của Đường Lan Thanh dùng chính nghĩa ngôn từ tới nói, âm thanh lớn tới mức ngay cả nàng cũng bị chấn động, sau đó ý thức được chính mình nói sai, nàng khua tay múa chân, lưu lại câu một câu "ta đi nhà bếp hỗ trợ" liền hoang mang hoảng loạn chạy đi mở cửa.
Cũng không biết là bởi vì sốt sắng thái quá hay tại cái cửa không nghe sai khiến mà nàng dằn vặt tới nửa ngày mới mở ra được. Cửa vừa mở, nàng liền xông ra, ngay cả cửa cũng không có đóng lại.
Cố Hoài Cẩn nhìn phản ứng liên tiếp của nàng cảm thấy rất buồn cười, đuôi lông mày nhướng lên theo sát nàng ra cửa. Đi đến phòng khách nhìn về phương hướng nhà bếp một chốc, sau đó nàng trở lại cửa cùng Diệp Hoan đứng một chỗ.
"Như thế nào đổi quần áo rồi? Hình như tâm tình cũng rất tốt?" Làm bạn tốt nhiều năm như vậy, Diệp Hoan phát hiện rõ ràng tâm tình của bạn thân thay đổi.
"Cũng tốt, hơi nóng, thay kiện mỏng hơn" Cố Hoài Cẩn trực tiếp sử dụng lý do Đường Lan Thanh làm cho nàng thay quần áo khi nãy, còn đến tột cùng là cái gì xảy ra, người tinh tường cũng không khó để đoán.
"Có phải lại bắt nạt tiểu tử rồi không? Cẩn thận bắt nạt người ta biến thành kẻ ngốc."
"Không bắt nạt cũng đã rất ngốc."
"..." Tinh tế nghĩ lại, Diệp Hoan phát hiện Cố Hoài Cẩn nói cũng rất đúng, người này quả thật ngốc từ lúc sinh ra.
"Được rồi."
Thời điểm Đường Lan Thanh tiến vào nhà bếp, Đinh Nhược Nhuận đã đem đồ ăn trong tủ lạnh ra cắt gọt, cũng không biết nàng lục tung tùng phèo từ đâu kiếm ra mấy gói mì "mì gói?"
"Sáng sớm ăn thức ăn có nước tốt cho dạ dày."
"Nấu vị ngọt đi" Đường Lan Thanh nhìn Đinh Nhược Nhuận đang lấy mấy cái túi hải sản ra "các nàng không ăn hải sản, cũng đừng bỏ hành, bỏ dầu động vật đi, ở bên cạnh hộp đồ gia vị, trong bình màu trắng.
"Ừm" Đinh Nhược Nhuận dựa theo yêu cầu của nàng, đem nguyên liệu không cần dùng để lại tủ lạnh, sau đó làm như vô ý nói "là " nàng" không ăn những cái này hay là "các nàng"?"
"Ây..." nháy mắt vài cái, Đường Lan Thanh có chút dở khóc dở cười, đối với việc Đinh Nhược Nhuận trêu chọc rất là bất đắc dĩ "Nhược Nhuận tỷ..."
"Được rồi, biết rồi, không chọc ngươi."
Cũng may Đinh Nhược Nhuận chuẩn bị đầy đủ, sau một phút thời gian mì nóng hổi liền ra lò, Đinh Nhược Nhuận bưng bát đi ra ngoài, Đường Lan Thanh thì theo đuôi phía sau.
"Làm xong rồi? Chúng ta đến bưng đi, các ngươi nghỉ ngơi một chút" Diệp Hoan kéo Cố Hoài Cẩn từ sa lông đứng lên, cùng nhau đi vào nhà bếp.
Đường Lan Thanh nhìn dáo dát, cũng không rõ người sửa cửa rời đi từ lúc nào, nhìn bộ dạng hẳn là đã sửa xong.
Lúc này nàng học ngoan, bé ngoan ngồi vào bên người Cố Hoài Cẩn, nằm nhoài trên bàn gối cánh tay lên, chờ nữ vương ăn xong sẽ cho nàng ăn, híp mắt cười tủm tỉm, một bộ tranh công dáng dấp, để cho hai người đang bàng quang xem không dám đành lòng nhìn thẳng.
"Phạm cái gì ngốc, còn không ăn" Cố Hoài Cẩn khoé miệng co giật, tiểu tử này phạm xuẩn thời điểm đều không chọn trường hợp, thời gian, địa điểm, nhân vật sao...
Xẹp miệng, Đường Lan Thanh ngồi thẳng người, đáng thương nhìn ung dung thong thả ăn mỳ Cố Hoài Cẩn, vô cùng oan ức nói "không có tay..."
"Tay ngươi đang yên đang lành mọc trên thân thể ngươi, làm sao lại không có."
"Phốc..." Diệp Hoan cùng Đinh Nhược Nhuận đồng thời nghiêng đầu cười rộ lên, ăn ý mười phần.
"Ta không phải ý này..." Đường Lan Thanh triệt để bất đắc dĩ, đem hai tay đang bị vải bọc lại giơ lên trước mặt nàng ra hiệu "là cái này... Cái này..."
"Ta biết đây là tay."
"Ha ha- -" hai cái người xem kịch vui hoàn toàn bị chọc cười, trong nhất thời nhịn không được cười ra tiếng.
Cố Hoài Cẩn bất thình lình đảo mắt qua hai người các nàng, thấy các nàng đã im lặng mới thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói "ngồi an phận lại, ta ăn xong cho ngươi ăn."
"Được!"
Đường Lan Thanh cũng không dám làm gì nữa, lo lắng nữ vương lại thay đổi, ánh mắt chuyển loạn chung quanh, chợt giống như nhớ tới cái gì liền hỏi "cửa hỏng rồi sao?"
"Ổ khoá cửa bị gỉ, đã thay cái khác rồi, chìa khoá trước kia của ngươi đã vô dụng" Cố Hoài Cẩn sau khi "yêu thương" Đường Lan Thanh xong, tâm tình vô cùng suиɠ sướиɠ, tốc độ ăn cũng nhanh hơn không ít, đối với câu hỏi của tiểu tử rất tốt bụng đáp lời.
"Ò." Đường Lan Thanh lấy ra xâu chìa khoá, tháo thanh chìa khoá bị đổi ra "Nhược Nhuận tỷ, sau này có chìa khoá mới, ta sẽ làm thêm một chìa đưa cho ngươi."
"Ừm" Đinh Nhược Nhuận dùng dư quang quét qua ánh mắt Cố Hoài Cẩn, đáy lòng yên lặng vì Đường Lan Thanh mặc niệm, đồng thời ý cười càng nhiều.
Chiếc đũa gắp mì dừng lại tại chỗ, Cố Hoài Cẩn ăn xong miếng cuối cùng liền đem đũa thả xuống, trong lòng có tính toán khác.
Xem ra so với cửa, Đường Lan Thanh càng hư hơn, thực sự là nên hảo hảo sửa chữa một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.