Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 60: Thái Dương Ngọc Thố





Trong khoảng thời gian tiếp theo, Mục Long gạt bỏ những tạp niệm trong lòng, tập trung tinh thần, chăm chỉ luyện tập.
Hắn biết tu vi của mình sẽ không thể đột phá trong thời gian ngắn, vì vậy chỉ có thể thông qua con đường khác để tăng cường sức mạnh.
Mục Long đã đọc qua một lượt tất cả các tuyệt học trong tàng công các của Mục gia, lĩnh ngộ được rất nhiều chiêu thức chiến đấu trong đó, thu hoạch không ít.
Để trau dồi kinh nghiệm chiến đấu thực tế của mình, hắn lại đi tìm Viên Thiên Cương, đấu với Viên Thiên Cương một trận trong tình trạng gã áp chế tu vi.
Viên tộc vô cùng hiếu chiến, mà Viên Thiên Cương lại học được chiến pháp cổ của Viên tộc, nên ý chí chiến đấu của gã cực kỳ đáng sợ.
Ban đầu, Mục Long bị đánh rất thảm.
Nhưng sau ba ngày, hắn đã có thể đấu ngang sức với Viên Thiên Cương, thậm chí còn mơ hồ có khí thế trấn áp đối phương, sức chiến đấu của hắn tăng lên rất nhiều.
Cuối cùng, năm ngày cũng trôi qua, thời khắc khiến thành Hàn Giang trở nên chấn động trong suốt một tháng cũng đã đến.
Cuộc tuyển chọn của thành Hàn Giang, chính thức bắt đầu!
Vào ngày này, tất cả mọi người ở thành Hàn Giang đều tập trung ở đây.

Tháng này, nhiều thế lực trong thành đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, dồn hết tất cả tài nguyên vào những đệ tử này.
Nếu không phải cuộc tuyển chọn có quy định, độ tuổi của các đệ tử tham gia phải dưới mười bảy thì thế hệ cường giả lớn tuổi hơn ở thành Hàn Giang cũng muốn đích thân tham gia.
Bọn họ đều biết cuộc tuyển chọn lần này của thành Hàn Giang giống như một cái cổng rồng, thiên tài của các gia tộc ở thành Hàn Giang nhiều không đếm xuể, chỉ cần vượt qua cổng rồng này thì sẽ thực sự thành rồng!
Đấu Chiến Thần Tông, Tiêu Dao Thần Tông, Lăng Thiên Kiếm Tông, Tuyết Nguyệt Thần Cung, đây là tứ đại tông môn đứng đầu vương triều Đại Ly, trong đó cường giả như mây, những tu sĩ bình thường cũng chỉ có thể ngưỡng vọng, một khi vào đó phải nói là tiền đồ vô lượng!
Suốt một tháng này, Mục gia cũng không hề nhàn rỗi, ngoài Mục Long ra, những người khác cũng đang tích cực bồi dưỡng các đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc.
Nhưng những năm gần đây, Mục gia sa sút, đệ tử trẻ tuổi của Mục gia nhìn chung có tu vi không cao, mấy năm gần đây đều dựa vào một mình Mục Thiên Dao chống đỡ.
Mặc dù hiện tại đã bắt đầu tăng lên, nhưng cũng cần phải có quá trình, trong số đệ tử dưới mười bảy tuổi của Mục gia, tu vi của Mục Long là cao nhất, Thoái Phàm cảnh đỉnh phong.
Những đệ tử khác tham gia cuộc tuyển chọn đơn giản chỉ vì muốn nhân cơ hội này để mài giũa bản thân mà thôi.
Sáng sớm hôm nay Mục Long mặc một bộ đồ màu đen cùng người của Mục gia ra ngoài.
Võ đài được thành Hàn Giang lựa chọn nằm ở khu vực trung tâm, xung quanh đã đông đúc người qua lại.
Giờ lành đã đến, tiếng chuông và tiếng trống vang lên, thành Hàn Giang đang chuẩn bị một nghi lễ rất hoành tráng cho cuộc tuyển chọn này.
Một lúc sau, có bốn bóng người xuất hiện trên bầu trời.
Hai nam hai nữ, bọn họ đứng lơ lửng trên không, nhìn xuống phía dưới, như thể trên trời phái xuống, trên người bọn họ toát ra một loại khí tức đáng sợ, kiểu uy áp này khiến tất cả mọi người trong thành đều phải thảng thốt.
“Linh Văn cảnh, hơn nữa còn là Linh Văn cảnh cao cấp!”, cảm nhận được khí tức của bốn người này, sắc mặt của Mục Long khẽ thay đổi.
Bốn người bọn họ trông còn rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng khí tức trên người cũng ngang ngửa với Viên Thiên Cương, quả nhiên không hổ là người của tứ đại tông môn.
"Lăng Thiên Kiếm Tông, Kiếm Thập Tam!"
Trong bốn người, giọng nói của thanh niên áo bào màu bạc vang lên.
Kiếm Thập Tam này, tóc đen được búi cao bởi khảm ngọc, lông mày lưỡi mác, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt như dao, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, khiến người ta có cảm giác sắc bén của một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
Lấy kiếm làm họ và số làm tên vốn đã rất kỳ lạ rồi, nhưng hành vi của Kiếm Thập Tam còn quái đản hơn, hắn ta ôm chặt một thanh kiếm trong tay, cường giả Linh Văn cảnh bình thường căn bản sẽ không làm vậy.

Sau khi Kiếm Thập Tam đã ngồi vào chỗ, thì một nam nử khác lên tiếng, bọn họ làm vậy cũng xem như là tự giới thiệu rồi.
"Đấu Chiến Thần Tông, Tiêu Nhược Cuồng!"
Đây là một nam tử mặc áo choàng da thú.
Giọng nói của hắn ta như tiếng gầm của sư tử, trầm đục và đầy uy lực, với cặp lông mày rậm và khuôn mặt vuông, mái tóc của hắn ta khác hẳn người thường, quăn xù màu đỏ rực xỏa ngang vai cùng với làn da màu đồng rần rần cơ bắp, trông rất cường tráng bá đạo.
Ngay lập tức, có một giọng nói rất lạnh lùng khác vang lên.
"Tuyết Nguyệt Thần Cung, Lâu Thính Tuyết!"
Cái tên này nghe có vẻ tình thơ ý họa, tất nhiên chủ nhân của nó cũng rất phi phàm.
Nàng ta mặc một chiếc áo choàng lụa gấm thêu hình đám mây trôi tuyết rơi cùng với một vòng trăng khuyết rất bắt mắt, đeo mặt nạ che mặt thần bí.
Mặc dù không thấy được chân dung, nhưng vẻ đẹp nằm ở khí chất, dáng vẻ và khí tức của nàng ta, tất cả đều cho người ta cảm giác giống như thần tiên hạ phàm, không nhiễm bụi trần, lạnh lùng cao quý, khiến người khác không dám khinh nhờn.
"Tiêu Dao Thần Tông, Triệu Linh Đan”.
Đây là sứ giả cuối cùng trong số bốn sứ giả, cũng là nữ nhân nhưng cảm giác mà nàng ta mang lại hoàn toàn khác với Lâu Thính Tuyết.
Vì nàng ta là người của Tiêu Dao Thần Tông, nên Mục Long đã quan sát rất cẩn thận chi tiết.
Nàng ta mặc trang phục thời trung cổ tay rộng màu vàng dài thướt tha, thắt lưng mỏng màu khói bạc, với bờ vai mảnh mai và vòng eo thon thả, mái tóc đen như suối xỏa sau lưng, nàng ta ôm một con thỏ trắng như tuyết, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt kia khẽ mỉm cười tràn đầy linh quang, giống như một viên mã não chói mắt nhất thế gian, khiến người ta nhìn vào, đời này kiếp này sẽ không bao giờ quên được, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.
“Ơ, con thỏ này… hóa ra là hậu duệ của Ngọc Thố tộc”, trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi cũng đang quan sát tất cả những ảnh này, khi nhìn thấy Triệu Linh Đan, nàng ta không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng
Nghe vậy, Mục Long hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên vui vẻ, những con yêu vật bình thường căn bản sẽ không thu hút được sự chú ý của Hoan Nhi.
"Hoan Nhi, ý cô là…"
"Đúng vậy, cái gọi là trên mặt trời có kim ô, trên mặt trăng có ngọc thố, kim ô chính là con chim ba chân.
Năm đó, yêu hoàng và yêu đế chính là thân kim ô, đặt theo tên là Thái Dương Ngọc Thố".
"Trong huyết mạch của Thái Dương Ngọc Thố có sức mạnh của mặt trời, vô cùng mạnh mẽ.
Ở thời yêu thần cổ đại, cũng là sự tồn tại hiếm có”, Hoan Nhi giải thích.
“Nói như vậy, chỉ cần ta lấy được tinh huyết của con thỏ đó, thì có thể lấy được chân huyết yêu thần của Thái Dương Ngọc Thố”, Mục Long có chút kích động nói.
Là chân huyết yêu thần đấy, mỗi một loại đều là đại tạo hóa, đã rất lâu rồi Mục Long chưa được dung hợp chân huyết yêu thần rồi, ánh mắt nhìn con thỏ kia của hắn bỗng trở nên nóng rực..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.